Đám người Nhâm Thu không đáp, mà ánh mắt nghiêm nghị, sắc mặt lạnh băng nhìn đám người Tiêu Hoằng.

- Các ngươi rốt cuộc là ai?

Ba Ước hỏi.

- Người qua đường, nhưng nếu có ai muốn gây rối, thì là thần chết.

Tiêu Hoằng trả lời, búng tay một cái, Ai Thác kéo Cốc Xuyên ra, nhìn Cốc Xuyên, lão liếc Nhâm Thu đeo nửa tấm mặt nạ, không khỏi cúi đầu.

Cảnh này tự nhiên không thoát khỏi mắt Tiêu Hoằng, cười nhạt, cất bước đi về phía Nhâm Thu.

Thấy thế, Quỷ Diện muốn ngăn cản, nhưng khi Quỷ Diện vừa nhích người chặn trước mặt Tiêu Hoằng, trong mắt Tiêu Hoằng đột nhiên bùng lên tia sắc nhọn, trên tay bùng lên “ngọn lửa” đỏ rực, nắm đấm bao bọc Hàn băng vạn năm đánh thẳng lên bụng Quỷ Diện.

Nói thế nào Quỷ Diện cũng có thực lực Đại Ngự Sư cấp một, tuy rằng sức chiến đấu có chênh lệch nhất định với Tiêu Hoằng, nhưng thân thể lóe lên, tránh né công kích của Tiêu Hoằng.

Bùm!

Quỷ Diện vừa mới tránh ra, lại phát hiện Tiêu Hoằng như bỏ qua trọng tâm, vặn người nhấc chân bọc Hàn băng vạn năm, đá vào bụng hắn. Loại năng lực tay chân phối hợp như thế, không phải người thường có được.

Một tiếng trầm nặng vang lên, Quỷ Diện trực tiếp bị đá bay, đồng thời Mặt Thẹo cùng với 2 tên Đại Ngự Sư khác trực tiếp chế trụ Quỷ Diện.

Tiếp đó Tiêu Hoằng không một chút thương hương tiếc ngọc, trực tiếp kéo cánh tay mỏng manh của Nhâm Thu, ấn lên bàn, khiến Nhâm Thu ngã ngửa trên bàn họp, cặp núi đôi trồi lên cao vút.

Thấy Tiêu Hoằng thô bạo như thế, Nhâm Thu không khỏi rên rỉ một tiếng, tiếp theo liếc Tiêu Hoằng, mái tóc bạc thật dài, cùng đôi mắt lạnh băng kia, nhất thời làm cho Nhâm Thu cảm nhận một loại đè nén.

Ánh mắt sắc bén đó, không phải người đàn ông nào cũng có.

Nếu là người thường, nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Hoằng, cảm giác đầu tiên là sợ hãi. Nhưng Nhâm Thu lại không, trong thần sắc lạnh băng, bỗng lóe lên một tia quyến rũ.

- Cái người này, chẳng lẽ không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc hay sao? Người ta là con gái mà.

Nhâm Thu bỗng nhiên nói như thế, giọng điệu thật mềm mại.

Ở trước mặt đội quân tù nhân, điều này cũng không lạ, đổi thành người khác, lúc này còn cứng đầu là không phải sáng suốt, lợi dụng quyến rũ của phụ nữ, nói không chừng còn có chút tác dụng.

Trái lại ánh mắt lạnh bằng của Tiêu Hoằng không có chút giảm bớt, càng không có một chút thương hương tiếc ngọc đối với Nhâm Thu, cảm giác giống như là một cục băng cứng.

- Ta không có qua lại gì với cô, bây giờ ta chỉ cần một bộ Dụng cụ kiểm tra thân thể độ chính xác cao.

Tiêu Hoằng không đổi sắc, nói thẳng.

Sau đó, Tiêu Hoằng vung tay giật nửa tấm mặt nạ bạc ra khỏi mặt Nhâm Thu. Tiêu Hoằng liền nhìn thấy trên nửa phần khuôn mặt của Nhâm Thu, là đầy những vết sẹo, trải rộng trên khu vực rộng cỡ bàn tay, thậm chí con mắt trái đã biến dạng.

Không thể không nói, nếu không phải nửa khuôn mặt của Nhâm Thu khiến người ta cảm thấy ghê tởm, thật đúng là một cái mỹ nhân, nhất là cặp núi đôi kia, lại làm người ta thèm thuồng.

- Muốn Dụng cụ kiểm tra thân thể độ chính xác cao? Xem ra trong thủ hạ của ngài, hẳn là có người bị thương, đang cần rất gấp?

Nhâm Thu cố gắng thả lỏng, nói chầm chậm, chỉ là ánh mắt cố ý vô tình liếc mặt nạ bạc bị Tiêu Hoằng lấy ra, sâu trong ánh mắt thoáng không yên, như bị người ta xé mất chiếc khăn che mặt.

Ầm!

Nhâm Thu vừa nói xong, bỗng thấy ánh mắt lóa sáng, tiếp theo đoản đao Nhược Thủy trong tay Tiêu Hoằng dán lên má Nhâm Thu, cắm vào mặt bàn kim loại.

Thậm chí Nhâm Thu có thể cảm nhận được cơn lạnh buốt xẹt qua mặt.

- Bây giờ cô chỉ cần trả lời ta, có hay là không, bán hay là không, vậy là được, không cần hỏi những chuyện khác.

Tiêu Hoằng nói xong, rút đoản đao Nhược Thủy ra từng chút một.

Khoảnh khắc đoản đao Nhược Thủy rút ra, đội quân tù nhân đã hình thành ăn ý với Tiêu Hoằng, đồng loạt giơ tay, Chiến Văn trên cánh tay bùng sáng lên.

Khỏi cần nói hành động này là gì, không đồng ý, vậy trực tiếp bắt đầu giết chóc.

- Chà, không ngờ ngươi còn quá nóng tính, ngươi đè lên ta như thế không tốt lắm đâu? Là nam sĩ, chẳng lẽ ngươi không biết...

- Giết!

Không đợi Nhâm Thu nói cho hết những lời quyến rũ, Tiêu Hoằng trực tiếp hạ lệnh.

Nghe thế, Nhâm Thu không khỏi biến sắc, vội vàng nói:

- Chậm đã! Chuyện gì cùng từ từ. Bán.

- Sớm vậy đi, đỡ cho nói tầm xàm. Thế này, niệm ngươi là cô gái từng gặp bất hạnh, ta cũng không muốn khi dễ cô, giao dịch công bằng. Cô giao ra Dụng cụ kiểm tra thân thể độ chính xác cao với tốc độ nhanh nhất, ta chữa trị khuôn mặt cho cô như cũ. Khuôn mặt của cô rất dễ nhìn, chẳng lẽ không muốn trở lại là người đẹp hay sao?

Tiêu Hoằng nhìn sắc mặt vừa kinh hãi vừa quyến rũ của Nhâm Thu, hỏi.

Còn Nhâm Thu, nghe Tiêu Hoằng nói lời này, trong đôi mắt bao trùm vô số giả dối chợt biến đổi, rung động. Tiêu Hoằng chỉ nói một câu bâng quơ, trực tiếp chọc thủng tâm linh khép kín của Nhâm Thu.

Thậm chí Tiêu Hoằng nắm tay áo Nhâm Thu, cũng cảm nhận được thân thể Nhâm Thu đang co giật.

Là phụ nữ, đều hy vọng mình trở nên xinh đẹp, nhất là đối với Nhâm Thu, thật nghĩ rằng nàng thích chiếc mặt nạ bạc kia sao?

Đối với Nhâm Thu, Tiêu Hoằng ném ra dụ hoặc thật sự quá lớn.

- Ngươi nói thật?

Qua hồi lâu, Nhâm Thu mới lên tiếng, giọng nói có phân khó tin. Bởi vì trước đó Nhâm Thu cũng tìm rất nhiều người điều trị mặt của mình, trong đó bao gồm cả Cốc Xuyên, nhưng đều thất bại.

Tiêu Hoằng trước mặt đây, Nhâm Thu không nắm chắc được, nhưng Nhâm Thu có một loại cảm giác hết sức đặc biệt, mà loại cá tính tàn bạo, lạnh bằng của Tiêu Hoằng, lại làm Nhâm Thu có cảm giác khuất phục.

Chỉ là trải qua đủ loại chuyện, Tiêu Hoằng đã rất phái nhạt với “tình”, ít nhất là bề ngoài.

- Hiện giờ ngươi còn có tư cách hoài nghi hay sao?

Tiêu Hoằng nhìn xung quanh, cả hang ổ quả nhiên toàn là thành viên trung tâm Bạch Ti Đái, gằn từng tiếng nói:

- Bây giờ cho ta biết, khi nào Dụng cụ kiểm tra thân thể độ chính xác cao mới tới?

- Điều này ta cũng không rõ, sớm nhất là ngay lập tức, trễ nhất là đêm khuya, phải xem nhà kia phát thông báo.

Lúc này Nhâm Thu trả lời rất thành thật.

Tiêu Hoằng cũng không hỏi gì nữa, thả tay áo Nhâm Thu ra, đánh mắt cho Thiết Nam. Tiếp đó đám người Thiết Nam đi lên, thu giữ bao Ma Văn của mọi người, ra lệnh họ ngoan ngoãn ngồi ở sô-pha.

Đối với thành viên Bạch Ti Đái, nếu biết phối hợp, Tiêu Hoằng cũng không có ý giết hại.

Cả buổi chiều trôi qua, đợi mấy tiếng, Ma Văn thông tin chợt rung lên.

Thấy vậy, Tiêu Hoằng đứng ở cửa sổ chợt nhúc nhích, ánh mắt quay sang nhìn chằm chằm vào Nhâm Thu. Tâm tình Tiêu Hoằng hiện giờ quả thật hết sức lo lắng, dù sao hắn cần bộ máy này để cứu mạng của Phất Lạc.

Nhâm Thu liếc Tiêu Hoằng, cầm lên Ma Văn thông tin, bấm nghe.

- Đại tỷ, hàng của ngài đã đến, chỗ cũ, 1 tiếng sau.

Nhâm Thu bấm nghe xong, một tiếng nói âm trầm truyền ra, sau đó cắt liên lạc.

Những lời này đã nói ra, Tiêu Hoằng đi tới trước mặt Nhâm Thu, kéo nàng lên, ánh mắt lạnh băng nói:

- Nơi giao dịch ở đâu? Xuất phát.

- Ngươi gấp cái gì chứ, chỗ nào có quan trọng không? Không có ta, bọn họ sẽ không giao dịch với bất cứ ai.

Nhâm Thu nhìn Tiêu Hoằng, không nhanh không chậm nói.

- Vậy mau đi.

Tiêu Hoằng nói xong, liền kéo tay Nhâm Thu, trực tiếp kéo đi.

- Chờ đã, ta muốn đổi quần áo.

Nhâm Thu giãy khỏi tay Tiêu Hoằng, nói, áo của nàng bị Tiêu Hoằng xé rách một lỗ.

- Không được.

Tiêu Hoằng từ chối dứt khoát, bởi vì Tiêu Hoằng không biết Nhâm Thu này có trò mèo gì.

- Không được thì ta không đi giao dịch, nếu không ngươi giết ta đi.

Nhâm Thu làm ra bộ dạng thà chết không khuất phục.

Thấy Nhâm Thu như thế, Tiêu Hoằng quả thật bất đắc dĩ, suy nghĩ chốc lát, nói:

- Chỗ ngươi thay quần áo ở đâu?

- Lầu hai, phòng ngủ.

Nhâm Thu liếc Tiêu Hoằng, làm ra vẻ quật cường đáp. Rõ ràng, ở trong trạng thái này, Nhâm Thu không còn một chút bộ dạng lão đại, thực ra nàng cũng không có tư cách làm lão đại, cho nên làm một nữ nhân khôn khéo, phải biết thay đổi kiểu mẫu, lợi dụng đặc tính của phái yếu, trừ khi muốn hoàn toàn trở thành tù nhân

Chỉ là bây giờ, sách lược này ít nhiều không có hiệu quả với Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng căn bản không để mình bị xoay vòng vòng. Nghe Nhâm Thu nói thế, trực tiếp túm tay nàng kéo lên lầu hai, động tác thật là thô bạo.

Đến phòng ngủ lầu hai, Tiêu Hoằng trực tiếp đóng cửa, đứng ở đó như pho tượng, ánh mắt không rời khỏi Nhâm Thu.

- Nè nè nè, chẳng lẽ trong tư tưởng của ngươi không có từ nam nữ khác biệt hay sao? Ngươi đứng ở đó, làm sao ta thay đồ? À à...

Nhâm Thu nói xong, làm ra ve như bừng tỉnh:

- Thì ra ngươi có ý với ta, không ngờ ngươi lạnh băng như thế, thì ra là tiểu sắc lang.

Nhâm Thu nói xong, liền cởi áo từng chút một, lộ ra bộ ngực nõn nà:

- Đúng vậy, mặt của ta quả thật hỏng rồi. Nhưng mà dáng người của ta vẫn là...

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Nhâm Thu chưa nói hết, Tiêu Hoằng mặt không biến sắc, cánh tay vung ba cái, ba lưỡi dao băng đỏ máu bắn về phía Nhâm Thu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play