Bởi vậy, khi Triệu Tịnh kịp phản ứng, vẻ khiếp sợ trên mặt đã từ từ đọng lại, nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, trên đời này lại có người như thế.

Bạch Cáp Mô còn đang lắc đầu, vẻ mặt vốn khinh thường cũng ngẩn ra, ngẩng đầu, há hốc mồm, nhìn Tiêu Hoằng trước mặt, cùng với Triệu Tịnh bên cạnh đã đổ rạp xuống.

Ngay cả phục vụ nhân viên còn đang chuẩn bị “lột” Tiêu Hoằng một phen, cũng đồng loạt cứng người, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

- Từ giờ trở đi, ta không hy vọng còn nhìn thấy từ trong tòa nhà này có thứ gì còn sống mà đi ra!

Tiêu Hoằng từ từ rút băng nhận từ trong cổ Triệu Tịnh ra. Ngón tay hơi chỉ về phía trước.

Ngay sau đó, đội quân tù nhân đã đồng loạt lao lên, khởi động Chiến Văn, thấy người nào, giết người đó!

Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại sảnh bị phá nát, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, sau mười mấy giây, mấy chục tên phục vụ nhân viên đã đều bị đánh chết ngay tại chỗ, sau đó đội quân tù nhân dùng ba người làm một tổ, đồng loạt đi lên thang lầu.

Ngay sau đó, tiếng giết chóc, tiếng kêu thảm thiết lại lần nữa truyền đến. Bạch Cáp Mô lạnh run, hai mắt tràn ngập vô tận sợ hãi.

Hắn đời này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người như Tiêu Hoằng, đi đến đâu là giết hại tới đó, đương nhiên, đổi một góc độ khác mà nghĩ, thì một chiêu này dường như là hữu hiệu nhất, một người cũng không lưu lại, hắc điếm có hắc đi nữa, thì có làm được gì đây?

Về phần tổ chiến đấu số 5 ở ngoài cửa thì cũng đã bắt đầu động thủ, hạ cửa sắt ngoài sân của Đại Sâm Lâm xuống, giết sạch đám phục vụ nhân viên, nhân viên công tác và bảo an bên ngoài sân.

Trong nháy mắt, Tiêu Hoằng vừa nói một câu mà đã hoàn toàn khiến cho khách sạn Đại Sâm Lâm biến thành địa ngục nhân gian.

- Theo ý của ngươi, làm như vậy có phải sẽ an toàn hơn một chút hay không.

Tiêu Hoằng làm cho thanh băng nhận trong tay tan đi, sau đó đặt bàn tay hơi thô ráp lên trên vai Bạch Cáp Mô, cười nói.

Sau khi Tiêu Hoằng vỗ vai Bạch Cáp Mô, tên này liền run lên, giống như bị điện giật, sau đó dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Tiêu Hoằng, cảm thấy toàn thân dường như hít thở không thông.

Hiện tại hắn mới coi như thực sự hiểu được, thủ đoạn của Tiêu Hoằng này rốt cuộc ác độc tới mức nào.

- Đại... đại... đại gia... Ngài...

Bạch Cáp Mô lắp bắp, hàm răng run rẩy, không thể nói rõ lời, hắn chỉ cảm thấy đứng bên cạnh Tiêu Hoằng, có một luồng uy áp đang ép cho hắn quỵ xuống, trong căn phòng này rất ấm áp, nhưng bản thân hắn lại cảm giác như mình sắp bị đông cứng lại.

Ngày xưa lăn lộn trên đường, gặp đủ loại cường đạo, nhưng nếu so sánh cùng Tiêu Hoằng thì căn bản là không cùng một cấp bậc, những tên côn đồ, cùng với ác đồ kia, nhiều lắm được coi là ác quỷ, mà Tiêu Hoằng thì dường như là một tên ma, một tên ác ma khủng bố.

- Yên tâm, không phải sợ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ngươi sẽ không chết, đương nhiên, nếu ngươi ngầm mưu quỷ kế, nhìn đại sảnh này một cái, không cần ta nói thêm gì nữa chứ!

Tiêu Hoằng chỉ về phía đại sảnh loang lổ vết máu, nhẹ nhàng nói.

- Ta... ta hiểu...!

Bạch Cáp Mô sắc mặt tái nhợt, cố gắng nuốt một ngụm nước miếng.

Đại khái chỉ sau mười phút, tòa nhà cao mười tầng này đã hoàn toàn bị đồ sát, bất kể là phục vụ nhân viên, hay là khách nhân sống tại đây, thì đều bị giết hết.

Vẫn là câu nói kia, trong mắt Tiêu Hoằng, chỉ có người chết, mới là kẻ vô hại nhất.

Ngay sau đó, đội quân tù nhân kéo đám thi thể, ném vào trong sân, giống như người dọn vệ sinh ném rác vậy.

Nhìn từng cổ thi thể được kéo qua bên cạnh mình, Bạch Cáp Mô gần như sợ tới mức phải ngất đi.

Lần này, hắn đã hoàn toàn hiểu được, vì cái gì mà Tiêu Hoằng muốn chọn hắc điếm hắc nhất, bởi vì ở trong mắt Tiêu Hoằng, căn bản không phân chia ra hắc điếm hay bạch điếm, chỉ cần giết sạch người bên trong, thì sẽ đều giống nhau cả mà thôi.

Đáng sợ!

Đây là cảm thụ duy nhất của Bạch Cáp Mô đối với Tiêu Hoằng.

- Lão đại, nhìn xem những người này, nên xử trí như thế nào?

Thanh âm của Mặt Thẹo bỗng nhiên truyền đến, ngay sau đó tổ chiến đấu thứ 2 đã đưa hơn 50 nữ nhân ăn mặc hở hang, chỉ khoác khăn tắm, tới trước mặt Tiêu Hoằng.

Một số có thể nói là khá xinh đẹp, làn da vô cùng mịn màng, dáng người xinh đẹp, chỉ có đồng tử xanh sẫm kia thì lại đã thể hiện ra một số điều.

Đây cũng là tình cảnh phổ biến của người Lạc Đan Luân, nam nhân dũng mãnh quả cảm thì phần lớn đều đã bị đưa đến những chỗ giống như trại tập trung Tín Nghĩa, còn nữ nhân thì sẽ trở thành hàng hóa, bị bán tới đây.

Hơn nữa nữ nhân Lạc Đan Luân thường thường đều là phi thường được ưa thích, nguyên nhân thì cũng đã nói qua, đại đa số nữ nhân Lạc Đan Luân đều vô cùng xinh đẹp.

Giờ phút này, những nữ nhân này thấy cảnh giết chóc, thân thể lạnh run, trong ánh mắt giống như tro tàn tràn ngập vẻ sợ hãi, nhưng lại không chảy ra một giọt nước mắt nào, dường như đang cố gắng giữ lại một tia kiên cường cuối cùng trong nội tâm.

- Không phải sợ, nhìn màu mắt của những người này đi!

Tiêu Hoằng chậm rãi đi tới trước mặt những nữ nhân này, nhẹ nhàng nói.

Những nữ nhân chịu đủ hãm hại, không ngừng bị bán trao tay này, nhìn Tiêu Hoằng đầu đầy tóc bạc, khóe miệng lún phún râu một cái, sau đó lại nơm nớp lo sợ nhìn bốn phía một cái, thấy đồng tử của Mặt Thẹo, Diệp Lâm, Thiết Nam đều có màu xanh sẫm.

- Oa...

Gần như ngay khi những nữ nhân này nhận ra màu mắt của đám người Thiết Nam, thì họ bỗng nhiên thất thanh khóc rống lên. Giờ khắc này, phòng tuyến trong nội tâm họ, rốt cục đã hoàn toàn sụp đổ.

Thậm chí một số nữ nhân Lạc Đan Luân đã ôm lấy cổ đám người Thiết Nam, khóc nức nở, dưới loại hoàn cảnh này, đối với nữ nhân Lạc Đan Luân, chỉ cần cùng chủng tộc thì chính là thân nhân, là người nhà.

Tròng mắt lạnh như băng của đám người Thiết Nam, Mặt Thẹo cũng đã có chút ửng đỏ, gặp lại như vậy, bọn họ rất xúc động, nhưng lại càng nhiều hơn là oán hận.

Một chủng tộc bị lưu lạc đến nước này, quả thật là rất đáng buồn, nhưng nếu vẫn có thể bảo trì niềm tin bất khuất, vậy thì rất đáng quý.

Ước chừng sau một lúc lâu, những nữ nhân này mới ngừng khóc, sau đó đồng loạt nhìn về phía Tiêu Hoằng. Họ cũng không ngốc, tự nhiên có thể nhìn ra được nơi này ai là lão đại, mà làm cho bọn họ e ngại chính là, đồng tử Tiêu Hoằng lại vẫn có màu đen.

Từ xa xưa tới nay gặp phải bi thảm, khiến cho họ tràn ngập cảnh giác và sợ hãi đối với người không phải là Lạc Đan Luân, điều này dường như đã biến thành một loại bản năng.

Tuy nhiên, những người Lạc Đan Luân này có thể nghe theo mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, hiển nhiên Tiêu Hoằng hẳn là sẽ không thương tổn đến bọn họ.

Đối với hành động của những nữ nhân Lạc Đan Luân này, Tiêu Hoằng không chút để ý, nhìn một số người đã khóc như mưa, Tiêu Hoằng liền đặc biệt tìm vài tên Lạc Đan Luân, phân phó:

- Tìm cho họ vài bộ quần áo mặc vào, sau đó tìm vài căn phòng tốt một chút cho họ ở, từ nay về sau, nơi này là địa bàn của chúng ta.

- Đã rõ, lão đại.

Vài tên Lạc Đan Luân đáp, sau đó đưa những nữ nhân này ra ngoài.

- Lão đại, vừa rồi chúng ta tìm qua toàn bộ tòa nhà, tổng cộng phát hiện 52 vạn kim tệ, cùng với đại lượng đồ ăn và vật phẩm tiếp tế, mặt khác còn có Chiến Văn nữa.

Một thành viên đội quân tù nhân báo cáo với Tiêu Hoằng.

- Rất tốt, ra lệnh xuống, toàn thể đội quân tù nhân thay phiên cảnh giới, những người khác chỉ ở từ tầng một đến tầng ba, đừng quá phân tán.

Tiêu Hoằng phân phó.

Sau khi Tiêu Hoằng hạ lệnh, đội quân tù nhân liền đi lên lầu, bắt đầu dùng tổ chiến đấu làm đơn vị, tìm kiếm phòng ở.

Trải qua mấy năm cực khổ tại trại tập trung Tín Nghĩa, lại trải qua một loạt giết chóc, có thể nói, những thành viên đội quân tù nhân này đã rất lâu chưa được ở trong một căn phòng ra hồn rồi.

Gần như toàn bộ bọn họ đều có chung một động tác, thả người xuống giường, sau đó thoải mái duỗi người một cái.

Ấm áp, thoải mái, đối với mỗi một thành viên đội quân tù nhân mà nói, dường như đã trở thành một loại xa xỉ, tuy nhiên, trong lòng bọn họ lại vĩnh viễn không quên cừu hận thấu xương kia, cùng với niềm tin bất khuất kia.

Ở bên kia, Tiêu Hoằng nâng Phất Lạc lên, đi tới tầng bốn, chọn một căn phòng tương đối xa hoa, để cho Phất Lạc nằm trên giường, đồng thời đắp một cái chăn cho hắn.

Phân phó Vương Quân cẩn thận chăm sóc Phất Lạc, sau đó Tiêu Hoằng liền đi ra phòng, đi tới bên cạnh một cái cửa sổ dọc hành lang, sắc trời đã hoàn toàn là một màu đen, các ngọn đèn cũng đã được bật lên, trên đường phố có đủ loại người đang đi lại, thậm chí phía xa còn có ánh sáng Chiến Văn lóe lên, phỏng chừng là có người đang sống mái với nhau.

Nơi này chính là một thế giới không có trật tự, mà Tiêu Hoằng lại đang gấp gáp muốn chữa trị cho Phất Lạc, sau đó nhanh chóng nghĩ biện pháp xông qua đủ loại phong tỏa, tiến vào trong Thiên Tế Tỉnh.

Tiêu Hoằng rất rõ ràng, đây tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, nam bán cầu thì còn đỡ, nhưng tới bắc bán cầu, nhất là xung quanh Thiên Tế Tỉnh, quân đội Cao Tương siêu cấp tinh nhuệ sẽ nhiều tới mức không đếm xuể, muốn đột phá thì đã khó lại càng thêm khó.

Trên thực tế, từ góc độ trước mắt mà suy tính, chỉ có tiến vào được Thiên Tế Tỉnh, thì mới có thể có cơ hội thở dốc thật sự.

Vào 9 giờ tối, đại sảnh tại tầng một đã hoàn toàn được rửa sạch qua một lần, tất cả những thứ vô dụng đều bị ném vào trong sân, mà trong đại sảnh to như vậy được xếp từng chiếc bàn cực lớn, hơn 50 nữ nhân Lạc Đan Luân đang vội vã bận rộn, chuẩn bị các loại đồ ăn.

Mỗi một loại đồ ăn thì đều rất tinh tế, ít nhất thì cũng là vậy khi so sánh với đồ ăn khi trước của đội quân tù nhân.

Các thành viên đội quân tù nhân nghỉ một lát, ngửi được mùi thơm, đều đi vào đại sảnh, nhìn thấy trên các chiếc bàn tràn ngập đồ ăn, không kiềm được nuốt nước miếng.

Cho dù là Tiêu Hoằng, khi đi xuống tầng dưới, nhìn thấy các đồ ăn phong phú như thế, vẻ mặt cũng hơi đổi, xem ra có chút một số lúc, có nữ nhân thì sẽ khác hẳn.

Sau đó đám người Tiêu Hoằng cũng không tạm dừng, tùy tiện tìm một cái rồi ngồi xuống, đương nhiên, mặc dù Tiêu Hoằng có thể cơ bản xác định, nữ nhân Lạc Đan Luân sẽ không hại người Lạc Đan Luân, nhưng Tiêu Hoằng vẫn dùng Ma Văn châm, tiến hành một chút kiểm tra với những đồ ăn này, xác định không có có chất độc, thì mới bắt đầu ăn.

Không thể phủ nhận, trù nghệ của những nữ nhân Lạc Đan Luân này, khi so với đám người Tiêu Hoằng, thì không chỉ hơn một cấp bậc, nhất là mỗi một loại đồ ăn thì đều được chế biến rất tỉ mỉ, không giống như đám người Tiêu Hoằng, thịt nướng thì chỉ nướng lên, rắc ít muối là xong việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play