Có thể xây dựng nơi trú ẩn ấm áp trong hoàn canh thế này, không thể không kể công của Kha Lôi Ba.

Một lát sau, làn hơi ấm tràn đầy căn phòng, mùi thịt cùng xông lên mũi Tiêu Hoằng. Cất thùng kim loại, Tiêu Hoằng đi ra đại sảnh, lúc này gặp được ở giữa đại sảnh đã có cái lò đá, bên trên đặt những chuỗi chuột đồng nướng, cùng với nồi nước, canh đã sôi lên, nội tạng con chuột lơ lửng trong đó.

- Xem ra thức ăn rất phong phú.

Tiêu Hoằng cười nói, ở trong hoàn cảnh này, đội quân tù nhân sề trải qua thời kỳ khôi phục rất tốt, điều kiện quyết định là không bị phát hiện.

Dùng dao nhỏ cắt khối thịt đùi chuột đồng, bưng chén canh nóng, Tiêu Hoằng ngồi xuống ăn cùng những người khác.

Về phần Ốc Sư, thì dùng dao nhỏ, tước những nhánh cây đã ngâm dược phẩm đặc biệt thành những hình dạng theo ý muốn, lại muốn chế tạo Đồ Đằng Ma Văn.

- Lão đại, tiếp theo làm gì đây? Cũng không phải luôn nghỉ ngơi chứ? Ai Thác đi tới, cầm khối thịt chuột, vừa ăn vừa hỏi.

- Làm gì? Đơn giản thôi, tu luyện Ngự lực, hơn nữa ta sẽ chế tạo lại Chiến Văn cho riêng các ngươi.

Tiêu Hoằng cắn thịt chuột tươi, uống canh nóng, thở ra một hơi nói.

Những người khác nghe thế, sắc mặt thản nhiên liền như đánh máu gà, ánh mắt sáng như bóng đèn. Đám tù nhân tự nhiên tràn đầy khao khát Chiến Văn, nhất là ở trong tình cảnh này, đối mặt quân đội Cao Tương truy đuôi chặn đường, bọn họ chỉ có chém giết mới đi ra con đường sống.

Đám tù nhân xung quanh đều nhìn thẳng vào Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng cũng không nói nữa, mở túi lấy ra cuốn số trống cùng bút máy, đưa cho Ai Thác, dặn dò:

- Ghi tên cùng tính năng Chiến Văn muốn có. Sau đó chuyền xuống, nhớ viết chữ nhỏ một chút.

- Hiểu rồi.

Ai Thác nói xong, liền cầm lấy bút, bắt đầu viết từng nét một, sợ Tiêu Hoằng nhìn không rõ. Mà Ai Thác đã sớm nghĩ kỹ Chiến Văn muốn có, đúng là nằm mơ cùng mong mỏi.

Những tù nhân khác cũng vậy, khó có hoàn cảnh như thế này, để bọn họ nhàn nhã chế tạo Chiến Văn, phát triển lớn mạnh.

Ăn xong, Tiêu Hoằng lại chờ trong đại sảnh một lúc, đợi tất cả tù nhân viết xong tính năng Chiến Văn, Tiêu Hoằng mới quay lại phòng chế văn.

Xem thời gian đã tới 10 giờ tối, Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ một lát, mở cuốn sổ nhỏ ghi đầy chữ, đi vào trong kho hàng lấy tài liệu, bắt đầu chế tạo.

Lần này vì đầy đủ thời gian, Tiêu Hoằng cũng lần đầu tiên sử dụng kỹ thuật Để văn sáu chiều, cùng với kỹ thuật Ma Văn mặt cầu chính tông, chế tạo Chiến Văn dành riêng cho đội quân tù nhân. Có được Chiến Văn cực mạnh, sức chiến đấu của đội quân tù nhân sẽ lại có một bước nhảy vọt.

Quan trọng hơn, đây là Chiến Văn dành riêng, không phải loại Chiến Văn Viên Nguyệt chế tạo hàng loạt, chỉ là dùng tạm thời.

Dùng dao cắt mặt cầu cắt thành Tái thạch châu, Tiêu Hoằng xem Chiến Văn Ai Thác muốn có, là một loại Chiến Văn vừa công vừa phòng, viết sơ các loại yêu cầu

Tiêu Hoằng chỉ suy nghĩ nửa phút, trong đầu đã có ý tưởng khái quát, sau đó không đổi sắc, bắt đầu pha chế Ma Văn dịch, tập trung chế tạo.

Bởi vì Tiêu Hoằng không phải sử dụng toàn bộ kỹ thuật mình có, nhất là kỹ thuật văn trong văn, cho nên Tiêu Hoằng chế tạo rất nhanh. Chỉ 1 tiếng sau, Tiêu Hoằng đã chế xong một cái Chiến Văn hình cầu, sau đó xé toang giấy Ai Thác ghi, đặt chung với Chiến Văn mới chế xong.

Kế đó là đơn hàng tiếp theo.

Trong khi Tiêu Hoằng tập trung chế tạo Chiến Văn, Ốc Sư cũng không có nhàn rỗi, lúc này đã chế xong mười mấy cái Đồ Đằng Ma Văn, trong đó có 10 cái là Đồ Đằng Ma Văn theo dõi, còn lại là Đồ Đằng Ma Văn chấn động.

Đi lên mặt đất, Ốc Sư nhìn xung quanh, sau đó ném những Đồ Đằng Ma Văn ra ngoài, cắm ở các địa điểm trong bán kính l0km, xem như hệ thống báo động trước, chỉ cần có người tới gần, sẽ lập tức bị phát hiện.

Sau đó trong bán kính 5km, Ốc Sư để Đồ Đằng Ma Văn sóng chấn động, làm đạo phòng ngự thứ hai, như vậy có thể tăng mạnh tính ẩn nấp an toàn, tối thiểu không tới mức bị kẻ địch đánh lén.

Cứ thể, một tuần trôi qua.

Vương Các toàn quyền phụ trách đuổi giết vẫn ở lại thành phố Tín Nghĩa, có bài học lần trước, thành phố Tín Nghĩa phòng hộ tầng tầng lớp lớp, giống như một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Binh lính chủ chiến đồn trú là 50.000 người, bao gồm một phần sư đoàn Chiến Hồn, mặt khác có 500 người cải trang giả dạng tiến vào các địa khu Tự Cường Châu, âm thầm điều tra các hành động của tù nhân.

Phương án này ít nhiều có hiệu quả. Một tuần liên tục có hơn 100 tù nhân sa lưới, bị đánh chết tại chỗ.

Chỉ là, vẫn không có thu hoạch gì về đội quân tù nhân do Tiêu Hoằng dẫn đầu.

Bên trong văn phòng Sở thí nghiệm linh hồn, Vương Các chắp tay sau lưng, nhìn khuôn mặt lạnh băng của Tiêu Hoằng trên màn hình.

Hỉnh ảnh này trích ra từ Ma Văn thông tin của Hàn Sinh, ánh mắt lạnh bằng của Tiêu Hoằng làm cho Vương Các có ấn tượng sâu sắc.

Ánh mắt đó, chỉ cần nhìn một lần, cả đời khó mà quên được.

- Rốt cuộc ngươi ở nơi nào? Ngươi không trốn khỏi bàn tay ta, ta khuyên ngươi không nên trốn nữa, ngoan ngoãn ra đây chịu chết đi.

Vương Các nhìn bộ mặt lạnh bằng của Tiêu Hoằng, không ngừng lẩm bẩm, giống như mọi thứ đều nằm trong tay hắn.

Vương Các dám khẳng định, chỉ cần Tiêu Hoằng ở trên Ma Duệ Tinh, như vậy sẽ có ngày Tiêu Hoằng lộ mặt, mà khi Tiêu Hoằng xuất hiện, sẽ là chết.

Cùng lúc đó, trong nơi ẩn nấp, Tiêu Hoằng đã chế tạo chừng 100 Chiến Văn cho thành viên đội quân tù nhân, chế tạo Chiến Văn thích hợp dành riêng cho họ, đồng thời còn chế tạo 25 cái Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên bản đơn giản.

Để tù nhân chưa trở thành Ngự sư đỉnh thay phiên vào phòng riêng tiến hành tu luyện, ngoài ra không cần họ làm gì, công tác canh gác, tìm kiếm thức ăn, hoàn toàn giao cho thành viên Ngự sư đỉnh.

Đây là một loại ăn ý mà đội quân tù nhân dần dần bồi dưỡng ra, dựa theo nhu cầu phối hợp lẫn nhau, phân công rõ ràng.

Lúc này Tiêu Hoằng đang ở trong một phòng riêng, Phất Lạc đang nằm trên giường gỗ, Tiêu Hoằng ngồi cạnh giường, kiểm tra chi tiết thân thể Phất Lạc.

Đã một tuần qua, chỉ cần Tiêu Hoằng có thời gian, sẽ đi xem một lần, đồng thời dần dần hiểu được tổn thương thân thể của Phất Lạc.

Tuy rằng những ngày qua, Phất Lạc dựa vào thực lực Ngự hồn cấp hai, thân thể khôi phục không tệ, nhưng thần kinh não vẫn bị tổn hại diện tích lớn, hệ thống ngôn ngữ, hệ thống tư duy đều ở trạng thái bán tê liệt.

Phát hiện điều này, sắc mặt Tiêu Hoằng trở nên âm trầm. Trước đó đã từng có nói, bản thân thương tổn thần kinh là rất khó chữa trị, mà thần kinh não lại khó càng thêm khó. Một khi có sơ sẩy, rất có thể sẽ thành người thực vật, hơn nữa độ phức tạp của thần kinh nào vượt xa những chỗ khác.

Càng chết người, trong tay Tiêu Hoằng không có dụng cụ kiểm tra thân thể có độ chính xác cao, không thể nhận biết đầu óc Tiêu Hoằng tổn thương như thế nào.

Mà muốn có được dụng cụ chữa trị chính xác cao, nhất định phải đi đô thị phồn hoa, hay là đi địa khu Gia Tác. Tuy rằng nơi đó hỗn loạn, nhưng không thiếu phồn hoa, đương nhiên phồn hoa này là so sánh với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.

- Xem ra, thật sự cần thiết phải đi địa khu Gia Tác xem thử.

Tiêu Hoằng thì thầm, trong lòng cũng hạ quyết định phải đi địa khu Gia Tác,

Nhưng không phải hiện giờ.

Kế đó Tiêu Hoằng cho Phất Lạc ăn một ít Văn đan đặc biệt, liền đi ra, vào trong phòng chế văn, không nghỉ một lúc, tiếp tục chế tạo Chiến Văn dành riêng cho đội quân tù nhân.

Về phần các Chế văn sư khác, cũng không nhàn rỗi, dùng Điêu văn đao cướp trong khu nhà giam chữ Giáp, bắt đầu chế tạo một ít Ma Văn quân đội thường dùng.

Những Chế văn sư này không phải hàng chợ, thậm chí tuyệt đối xuất sắc, nhưng ở trước mặt Tiêu Hoằng, trực tiếp bị đạp xuống.

Có mấy Chế văn sư hợp tác cùng nhau, chế tạo Ma Văn liên lạc phức tạp, thứ này khác với Ma Văn thông tin, thông qua tháp phát tín hiệu có thể liên lạc thật xa, khoảng cách hiệu quả của nó chỉ khoảng 20km.

Ngoài ra, nó còn có một công năng, đó là biểu hiện vị trí cụ thể của đồng bọn, cùng năng lực tự nổ cực mạnh. Nói cách khác, chỉ cần mở công năng tự nổ, không ngừng truyền Ngự lực vào, nó sẽ trở thành lựu đạn cực mạnh.

Cầm lấy nó, cơ bản là ôm quyết tâm chịu chết cũng không làm tù binh, đồng thời có thể hủy diệt mình cùng Ma Văn, phòng ngừa rơi vào tay kẻ địch.

Thứ này, rất là thực dụng.

Còn một Chế văn sư khác thì đang tập trung chế tạo Chiến Văn phòng hộ, xem như tăng cường sức phòng ngự được đoàn đội.

Căn phòng chế văn nhỏ này, gần như trở thành nhà xưởng quân sự lâm thời.

Mặc kệ là Tiêu Hoằng hay những Chế văn sư khác, lúc này biết rõ chế tạo thêm một cái Chiến Văn, có nghĩa là thực lực đội quản tù nhân sẽ lại tăng thêm. Nếu Tiêu Hoằng có thể trang bị Chiến Văn dành riêng cho mỗi tù nhân, như vậy trang bị của đội quân tù nhân sẽ trở nên càng hoàn mỹ, sức chiến đấu cùng càng thêm đáng sợ.

Đây cũng là điều các thành viên đội quân tù nhân đang chờ đợi.

Về phần các tù nhân Ngự sư cấp năm và Ngự sư cấp bốn, đang cắt lượt dùng Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên, mỗi ngày siêng năng tăng lên cấp bậc Ngự lực của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play