Nhìn dấu hiệu trên bản đồ, đi mấy trăm km nữa sẽ đi vào vùng hỗn loạn, là khu vực Gia Tác. Ở trong mắt Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, nơi đó xấp xỉ Thiên Tế Tinh, chẳng qua Thiên Tế Tinh là mạch máu cuối cùng của Lạc Đan Luân đế quốc, ngay ngắn trật tự, còn địa khu Gia Tác thì hoàn toàn ngược lại, đó là nơi tụ tập của ác đồ hung hãn.

Tự Cường Châu từng bao vây diệt trừ nhiều lần, nhưng cuối cùng cũng không diệt trừ được, nhất là nơi đó còn là chỗ giao tiếp giữa hai châu.

Ác đồ có thể đánh được thì đánh, đánh không được thì chạy tán loạn, hơn nữa có liên hệ chặt chẽ với quan lớn địa phương, vô hình có một màng bảo hộ khác.

Kỳ thật những nơi như thế, nước nào cũng có, cho dù Cao Tương Chân Nghĩa Quốc khống chế nghiêm khắc cũng không ngoại lệ.

Muốn tiêu diệt thì phải trả giá rất lớn, hơn nữa đã hình thành gốc rễ, cho nên nơi ác đồ tụ tập chủ yếu trở thành chợ đen, tiến hành các loại giao dịch.

- Ta thấy, mục tiêu tiếp theo của chúng ta chính là địa khu Gia Tác, xem nơi đó có thể cho chúng ta một chỗ nghỉ ngơi tạm thời không.

Tiêu Hoằng suy ngâm một lúc, mới nói.

- Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, có lẽ địa khu Gia Tác mới là nơi kiểm tra trọng điểm, chúng ta đi như vậy, không sáng suốt lắm.

Ốc Sư cưỡi Thiết cước mã đi tới nói.

- Ta biết, cho nên ta cũng không định đi bây giờ. Lúc này, chuyện mà chúng ta phải làm là tiến về hướng đông nam, cố gắng tìm nơi hẻo lánh, nghỉ ngơi khôi phục.

Tiêu Hoằng nói tiếp, lại xem những nơi đánh dấu chủ yếu trên bản đồ.

Trong đó hướng đông nam có một khu hang động linh thú bỏ hoang, đã ép sạch tài nguyên, có lề nơi này là chỗ không tệ, mấu chốt là thức ăn cùng nước và nơi ẩn nấp.

Tiêu Hoằng phát lệnh, đội quân tù nhân theo Tiêu Hoằng tăng tốc chạy như điên, thoáng cái biến mất trong rừng lá kim.

Ờ trại tập trung Tín Nghĩa, quan sát chừng 20 phút, Vương Các mới cẩn thận hạ cánh trong khu phế tích, xung quanh ngoại trừ thi thể ra, đã không nhìn thấy gì nữa.

Đứng giữa tràng cảnh này, mới làm người ta cảm thấy tận mắt chém giết tàn khóc, không nhìn thấy một cái thi thể nguyên vẹn, tường đổ nát cũng bị xé tan. Trong mắt các binh lính Chiến Hồn không khỏi hiện lên vẻ khó coi, rốt cuộc là Chiến Văn gì thế, thật là đáng sợ.

Về phần Vương Các dẫn Tôn Kính Vũ bắt đầu cẩn thận đi bên cạnh trại tập trung Tín Nghĩa, đang quan sát mọi thứ.

Hết một vòng thành phố Tín Nghĩa, Vương Các không khó phát hiện bên sườn đông trại tập trung Tín Nghĩa không có thi thể, cái này đại biểu cho chiến đấu không xảy ra ở sườn đông.

Đến sườn tây trại tập trung Tín Nghĩa, Vương Các đứng ở trước một thi thể coi như nguyên vẹn, mặt thi thể đối diện sườn tây, ngã ngửa xuống. Nhìn cảnh này Vương Các có thể suy tính được hẳn là đối mặt với kẻ địch lúc bị đánh chết, những cổ thi thể khác cũng vậy.

Cái này nói rõ, kẻ tập kích đến từ hướng tây, cũng ăn khớp với vụ tàn sát thôn Thượng Đức, có thể là cùng một đám người làm. Nhưng theo Vương Các phân tích, nhân số hẳn là rất nhiều, ít nhất cũng phải 2000 người, nếu không Vương Các không dám tưởng tượng sẽ diệt sạch 30.000 binh lính Cao Tương.

- Xem ra, những tù nhân này có tổ chức, hơn nữa cực kỳ chu đáo, thậm chí không loại trừ có hỗ trợ mạnh mẽ từ bên ngoài.

Vương Các thì thào, tiếp theo đi vào bên trong phế tích, bắt đầu nhìn các thi thể ngã xuống để phán đoán những gì trải qua.

Kết quả không phân tích thì thôi, vừa phân tích, không khỏi làm Vương Các kinh hãi. Con đường tiến tới đều khiến binh lính Cao Tương không thể sắp xếp trận hình, có lợi cho lấy ít đánh nhiều, cái này thể hiện kẻ tập kích rất điên cuồng, rất hung tàn, nhưng rất bình tĩnh.

Rõ ràng khiến cho trong lòng Vương Các càng âm trầm hơn, nó là một loại khiêu chiến, Vương Các thích nhất là khúc xương cứng.

- Có chút thú vị.

Vương Các lẩm bẩm, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ một tia tươi cười, không hề có chút đồng tỉnh với những binh lính này.

- Tướng quân, trải qua điều tra, hai khu nhà xưởng trại tập trung Tín Nghĩa tuy rằng không bị phá hủy, nhưng có dấu hiệu bị cướp phá.

Vương Các đi vào Sở thí nghiệm linh hồn, có sĩ quan đến báo cáo.

Vương Các nghe vậy, chỉ gật đầu không đáp lại, rõ ràng trong những tù nhân kia có Chế văn sư, điều này cũng không có gì lạ.

- Bây giờ chúng ta cần phải suy đoán, là kẻ tập kích chạy trốn hướng nào.

Tham mưu trưởng Tôn Kính Vũ nói.

Vương Các không lập tức nói chuyện, mà mở ra bản đồ, ánh mắt tìm tòi mọi góc Tự Cường Châu.

Địa khu Gia Tác sườn đông Tự Cường Châu, đương nhiên là nơi trọng điểm, bởi vì một khi đến đó, mức khổng chế của Tụ Cường Châu sề bị suy yếu không ít, hơn nữa có thể chạy trốn đến châu khác. Nếu vậy, tù nhân trại tập trung Tín Nghĩa bị đả kích hủy diệt, chắc chắn sẽ truyền đến các châu khác, đến lúc đó giấy đã không thể gói được lửa nữa.

- Trong lúc bị công kích, quân đội của Cố Luân bị buộc điều động đi hướng tây bắc, rõ ràng kẻ tập kích bỏ chạy hướng tây là không cao.

Dương Minh phó quan chỉ huy Sư đoàn Chiến Hồn phân tích.

- Tù nhân vượt ngục, sau đó quay đầu lại công kích hủy diệt ngục giam, khả năng đó là bao nhiêu?

Vương Các liếc sĩ quan phụ tá, hỏi.

- Cái này...

Dương Minh nghẹn lời.

- Ta phân tích một chút, đầu óc tổ chức tù nhân kia tuyệt đối không bình thường, thích nghiền ngẫm tâm tính kẻ địch, xếp đặt bình tĩnh, hành động điên cuồng. Cho nên, đối phó kẻ địch như thế, đừng cho rằng chuyện gì là không thể, để cho quân đội Cố Luân nghỉ ngơi ở hướng tây bắc, rất có thể là tung hỏa mù.

Vương Các hết sức bình tĩnh phân tích, ánh mắt không ngừng quanh quẩn trước tượng thần Áo Cách Tư bị chặt ngang.

[ truyen cua t

ui ʘʘ net ] - Vậy giờ chúng ta làm gì đây?

Dương Minh hỏi tiếp.

- Không cần đuổi giết mù quáng, Hàn Sinh đại nhân nói nói có lý, phát hiện, tới gần, sau đó giết chúng. Chuyển truy đuổi từ sáng vào tối, truyền lệnh xuống binh lính của chúng ta, chọn ra mấy trăm tên khôn lanh chút, ngụy trang thành người Cao Tương bình thường, tiến vào các thành phố, thôn xóm. Một khi phát hiện kẻ khả nghi, lập tức báo cho ta.

Vương Các căn dặn.

Tù nhân bạo loạn đã trải qua 24 tiếng hoàng kim, đuổi giết đã không còn ý nghĩa, loại phương pháp này của Vương Các cũng là hữu hiệu nhất ở trước mắt.

Cùng lúc đó, đám người Tiêu Hoằng trải qua bốn năm giờ chạy như điên, đã cách xa thành phố Tín Nghĩa.

Hiện giờ đám người Tiêu Hoằng đứng trước cái hố lớn rộng đến l0km, xung quanh còn có bộ xương linh thú cùng mấy cỗ khí giới Ma Văn cỡ lớn, rõ ràng đây là phương thức khai thác quen thuộc của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc. Phát hiện hang động linh thú, cho tù nhân dạo mấy vòng, cạn một chút thì trực tiếp đào ra, sâu thì đào thành cái hố lớn, đưa khí giới hạng nặng vào trong, đào bới toàn bộ hang động, đúng là cách làm đoạn tuyệt, chỉ vì theo đuổi lợi ích trước mắt.

Hang động trước mặt này, chính là trực tiếp nhổ tận gốc mà thành.

Nhìn cái hố khổng lồ như vực sâu này, đám người Tiêu Hoằng mơ hồ có chút đau xót, phương thức khai thác như vậy quả thật có thể lấy được lợi ích trước mắt, nhưng lâu dài thì sao? Nơi này sẽ biến thành một mảnh hoang mạc.

- Lão đại, bây giờ chúng ta làm sao đây? Nơi này có lẽ khó mà phát hiện được gì có giá trị.

Vương Quân đi tới hỏi Tiêu Hoằng.

- Tìm kiếm xung quanh xem, nếu không có thứ gì giá trị như là thức ăn nước uống, vậy chúng ta đi.

Tiêu Hoằng nhìn cảnh tượng này, không khỏi ủ rũ. Vốn hắn nghĩ cho dù phá hoại quá lớn, để lại một hai cái nhánh hang, vẫn có thể phát hiện thức ăn, nhất là thịt, chứa nhiều đạm.

Tiêu Hoằng hạ lệnh, thành viên đội quân tù nhân buộc ngựa lên thân cây, mở Lưu Văn tiến vào cái hố lớn này, bắt đầu tìm tòi.

Bọn họ muốn tìm kiếm là trong này còn sót lại nhánh hang động nào không, bên trong còn có động vật ăn được nào không.

Lúc đám người Tiêu Hoằng xuống hố, tất cả tù nhân phân tán khắp nơi tìm tòi, dùng nhánh cây vót nhọn cắm xuống đất, đây là biện pháp ngu nhất để tìm kiếm chi nhánh.

Về phần Tiêu Hoằng, cũng đang tìm kiếm, hơn nữa nhìn vào trưng tâm cái hố, nơi đó có cái ao rộng khoảng l0m, bên trong có chút cá ăn được, nhưng mười mấy người ăn còn được, nhiều hơn thì không đủ.

- Lão đại!

Lúc Tiêu Hoằng dẫn Ốc Sư quan sát xung quanh, Mặt Thẹo đã chạy tới.

- Lão đại, có phát hiện, ở đó, chúng ta phát hiện một cái hang động.

Mặt Thẹo chỉ phía nam, nơi đó có dốc đứng đất đá, nói với Tiêu Hoằng.

Nghe thế, sắc mặt Tiêu Hoằng vẫn không đổi, mở Lưu Văn dẫn Mặt Thẹo chạy đến. Đi tới sườn dốc, Tiêu Hoằng nhìn mấy tảng đá bị cạy lên, lộ ra hang động cao 2m, rộng 1m, bên trong tối đen.

Lấy quang văn chiếu xuống, chí thấy hang động ăn sâu xuống đất, còn có khúc cong, không thấy được tình huống bên trong.

Thấy thế, Tiêu Hoằng suy nghĩ cẩn thận, nhìn phía sau, gọi Mặt Thẹo và Diệp Lâm tới:

- Hai người theo ta vào xem, những người khác chờ tại chỗ, chú ý canh chừng.

Nói xong, Tiêu Hoằng nhíu mày, mở Hàn Võ, cầm quang văn, chầm chậm vào trong hang. Mặt Thẹo và Diệp Lâm cũng giữ khoảng cách nhất định với Tiêu Hoằng, đi theo sau lưng, ánh mắt đầy cảnh giác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play