- Tiêu Hoằng, ta đã thực hiện tất cả lời hứa trước kia, dốc hết sức cung cấp hỗ trợ cho ngươi, bây giờ ngươi đã chạy ra đường sống, xin ngươi thực hiện hứa hẹn của mình.
Tào Đông nhìn thẳng vào Tiêu Hoằng liều mạng nói, hắn biết rõ nếu lúc này Tiêu Hoằng bỏ đi, vậy thì sau này sẽ khó mà gặp được Tiêu Hoằng nữa, vậy thì người nhà của mình làm sao đây?
Còn Thiết Nam nghe nói thế, sắc mặt hơi đổi, mơ hồ như ý thức được gì đó. Đúng rồi, người mà Tào Đông nói lúc trước, rất có khả năng là chỉ Tiêu Hoằng. Mình bị đánh trọng thương, rất có thể chính Tiêu Hoằng dặn dò Tào Đông cứu mình.
Nghĩ thế, ánh mắt Thiết Nam nhìn Tiêu Hoằng có phần phức tạp, có một chút cảm kích, nhưng càng nhiều khó hiểu, Tiêu Hoằng trong lòng hắn, thật quá khó cân nhắc.
Cưỡi trên lưng ngựa, liếc Tào Đông, Tiêu Hoằng suy ngẫm một lúc, mới vạch túi lấy ra cuốn sổ nhỏ, dùng bút máy viết hai chữ “thả người” lên trang giấy trắng, lại ký tên của mình, cùng địa chỉ Tập đoàn Thợ Săn, xé ra, ném cho Tào Đông.
- Dựa theo địa chỉ đó, tìm người tên Bác Sơn, đưa tờ giấy cho hắn, nói rõ dụng ý của ngươi, hắn sẽ thả người, sau đó ngươi dẫn theo người nhà cùng 6 triệu kim tệ, muốn làm gì thì làm.
Tiêu Hoằng nói với Tào Đông một tiếng, liền quay đầu Thiết cước mã, dẫn theo đội quân tù nhân chạy thẳng đi xa.
Thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt Tào Đông, xung quanh một mảnh yên tĩnh, phía trước là bóng tối.
Nhìn tờ giấy trong tay, Tào Đông ngừng một lúc, như tự hỏi, sau đó quay đầu lén lút, cố gắng tránh né những tù nhân khác, đi về phía trại tập trung Tín Nghĩa.
Một giờ sau, trong trại tập trung Tín Nghĩa, ngoại trừ, Sở thí nghiệm linh hồn, những nơi khác đã bị san bằng, thể năng lượng tạo thành, lửa cháy, tường đổ, thân thể tan nát. Nhìn từ trên cao, trại tập trung Tín Nghĩa đã bị nhuộm thành màu đỏ.
Hơn 100 chiếc trực thăng Ma Văn đã tản ra xung quanh, tìm tòi đuổi giết tù nhân chạy khỏi trại tập trung Tín Nghĩa. Tính toán sơ sơ, ít nhất cùng phải hơn 4000 tù nhân chạy ra ngoài.
Nếu những người này trốn tránh trên Ma Duệ Tinh, sẽ gây ra hậu quả không thể tưởng tượng được.
Nối gót phía sau là quân đội Cao Tương từ khắp nơi đến chi viện, chừng 70.000 quân đã tới thành phố Tín Nghĩa. Nhìn trại tập trung Tín Nghĩa xưa nay đề phòng nghiêm ngặt, hiện giờ đã bị san bằng.
Tất cả binh lính Cao Tương đến chi viện nhìn cảnh tượng này, không khỏi ngây ngốc, cảm giác đầu tiên là tràng cảnh này do con người gây ra hay sao?
Sĩ quan dẫn đội 70 ngàn quân đến chi viện là Cố Luân, Trung tướng, phó quan chỉ huy quân sự Tự Cường Châu, địa vị quân sự gần với Hàn Sinh.
Tuổi khoảng 50, hơi hói đầu, dáng người hơi mập, mặt đỏ hồng, trong ánh mắt toát ra uy nghiêm, khiển người ta cảm giác trịch thượng ngồi cao, có sức chiến đấu Đại Ngự Sư cấp hai.
Đi tới cạnh trại tập trung Tín Nghĩa, bước xuống xe, Cố Luân nhìn tràng cảnh này, chân mày nhăn lại, cảnh tượng này thật quá thảm thiết.
Theo Cố Luân bước xuống là cảnh vệ thiếp thân, một đám áo giáp hoa lệ, trang bị Chiến Văn cực tốt ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, khoảng 100 người, đều là cấp Ngự sư, chức trách chủ yếu của bọn họ là bảo hộ an toàn của Cố Luân.
- Tướng quân, đây là công tác thống kê đầu tiên, báo cáo số thương vong.
Cố Luân vừa xuống xe, trợ thủ liền đưa kẹp hồ sơ cho hắn.
Mở kẹp hồ sơ ra, nhìn số liệu bên trong, sắc mặt Cố Luân cứng đờ, con mắt nhỏ trợn trừng ra, da mặt run lên.
Nhìn trong trận bạo loạn này, trại tập trung Tín Nghĩa chết tổng cộng 12.000 binh lính Cao Tương, đa số đều không còn thi thể nguyên vẹn. Trong đó Ngô Quý Kỳ cũng bị chém làm hai, trại tập trung Tín Nghĩa đã toàn quân bị diệt.
Không nói quá, đây là lần bạo loạn gây ra tổn thất nặng nề nhất trong lịch sử trại tập trung Tín Nghĩa, không có một trong.
Nhìn những hình ảnh ghê người trong kẹp hồ sơ, khóe miệng Cố Luân không khỏi co rút, sống lưng rét run. Những hình ảnh này căn bản không phải do con người để lại, mà giống như dã thú tràn đầy thù hận gây ra.
Trong đó có tấm ảnh hơn 1000 người bị băm nát, thật là ghê người.
- Ta đã sớm đề nghị, không nên đặt các tù nhân đẳng cấp cao ở chung một chỗ, nhưng mà lúc đó có ai nghe đâu? Chỉ vì tiết kiệm chi phí vận chuyển tù nhân, bây giờ hay rồi?
Cố Luân không khỏi mắng, nhưng cũng không làm gì được, ra hiệu thuộc hạ tiến vào trại tập trung Tín Nghĩa, tìm tòi cẩn thận. Tiếp theo hạ lệnh sư đoàn Quang Diệu tổng cộng 40.000 người hỗ trợ không quân, đuổi giết các tù nhân trốn chạy, nhìn thấy tù nhân, không tiếc mọi giá tiêu diệt!
Cố Luân truyền lệnh xuống, trong quân đội Cố Luân dẫn đến, có 40.000 quân tách ra, 30.000 người còn lại lâm thời tiếp quản trại tập trung Tín Nghĩa, cũng là toàn bộ thành phố Tín Nghĩa.
Ở sườn núi phía bắc trại tập trung Tín Nghĩa, Tào Đông đã lẻn trở về bên cạnh, ánh mắt đầy cảnh giác. Nhìn một tên tù nhân trúng đạn còn cầm đoản đao Ma Văn gục trên tuyết, Tào Đông dừng bước, con mắt xoay chuyển.
Nhìn xa xa binh lính Cao Tương đến tiếp viện, Tào Đông dè dặt tới gần tù nhân đã chết kia, gỡ đao Ma Văn, hung hăng hạ quyết tâm, đâm đao Ma Văn vào vai mình, sau đó ngã xuống tuyết.
Tào Đông biết rõ, chỉ có thế này thì mình mới có được lý do cực kỳ hợp lý, hơn nữa sẽ không bị hoài nghi, mượn cớ dưỡng thương trở về Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc. Chỉ cần trở lại Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, khiến mình có được tự do tương đối, Tào Đông sẽ có thể yên lặng trốn đi, đi tìm người nhà cùng món tiền, từ nay về sau biến mất trong mắt người đời, hưởng thụ nửa đời sau của mình.
Cùng lúc đó, đội quân tù nhân cưỡi Thiết cước mã thật nhanh sau khi bỏ lại Tào Đông, đã vòng hướng tây. Mục đích làm vậy có 2 điều, một là lo Tào Đông mật báo, hai là đi hướng nam, nhiệt độ sẽ càng lạnh, hơn nữa rất có thể sẽ tiến vào nam cực, ở nơi đó làm sao mà sống? Sẽ trở nên vô cùng khó khăn, nhiệt độ thấp nhất -50 độ, khỏi phải nói nữa.
Cho nên, dựa theo kế hoạch của Tiêu Hoằng, chỉ có đi hướng bắc, tránh khỏi nam cực mới được, tranh thủ tiến vào đường tắt đi Thiên Tế Tinh.
Đương nhiên, mục đích hàng đầu của đám người Tiêu Hoằng hiện giờ là cắt đuôi đám binh lính Cao Tương tới chi viện đuổi giết, cùng với trực thăng Ma Văn bay đầy trời.
Là lúc Tiêu Hoằng dẫn đội quân tù nhân cưỡi Thiết cước mã chạy như điên trong rừng cây thưa, ở sau lưng, Tiêu Hoằng có thể nghe được tiếng nổ của trực thăng Ma Văn.
Đồng thời, phía trước mặt đám người Tiêu Hoằng là bảy tám tù nhân kết bọn chạy đi, toàn thân đẫm máu, nắm giữ Ma Văn và súng trường Ma Văn cũ kỹ, trong mắt đầy nặng nề.
Nhìn cảnh này, Tiêu Hoằng cũng không tỏ vẻ gì, cưỡi Thiết cước mã lướt qua đám tù nhân kia, không có ý ra tay hỗ trợ. Nơi này giam giữ rất đông tù nhân đủ mọi nơi, Tiêu Hoằng không chiếu cố hết được.
Hơn nữa Tiêu Hoằng không thể trông cậy tin tưởng vào tù nhân các thể liên hiệp khác, không muốn vì cứu một người mà làm đội quân tù nhân mình khổ cực chỉnh đốn thành lại chìm vào nguy cơ.
Điều duy nhất Tiêu Hoằng có thể giúp họ là khi xẹt qua bên cạnh, Tiêu Hoằng lấy ra một cái Ma Văn chữa trị, ném về phía những tù nhân đó.
Nhưng khi Tiêu Hoằng vừa bỏ xa những tù nhân này, phía sau họ có 2 chiếc trực thăng đuổi tới, mở pháo Ma Văn điên cuồng bắn phá những tù nhân này.
Một chiếc trực thăng khác thì nhanh chóng đuổi theo Tiêu Hoằng, còn truyền tin về tổng bộ.
Vài phút sau, mấy ngàn binh lính Cao Tương tìm kiếm xung quanh bắt đầu đổ dồn tới, vây quét đội quân tù nhân.
Máy bay vận tải trên trời cao cũng chuyển hướng, thả binh lính Cao Tương xuống đón đầu đội quân tù nhân, tạo thành vòng vây khép kín tiêu diệt đám người Tiêu Hoằng.
Đối với tình cảnh này, Tiêu Hoằng cũng không bối rối, tất cả những biến chuyển này đều nằm trong dự kiến của Tiêu Hoằng.
- Mọi người không được ngừng bước, cố gắng giữ lại thực lực, tiết kiệm thể lực, tới khu rừng sâu đổi sang hướng bắc, đừng bị tụt lại đàng sau, tự lo cho mình!
Tiêu Hoằng liếc qua một cái, phát xuống mệnh lệnh. Bản thân Tiêu Hoằng biết rõ, bây giờ mới là khảo nghiệm chân chính
Còn ở trại tập trung Tín Nghĩa, bạo loạn kéo dài 2 giờ đã kết thúc, trại tập trung Tín Nghĩa chìm vào trong tĩnh lặng.
Trực thăng xoay vòng trên trời cao mới từ từ đáp xuống Sở thí nghiệm linh hồn, có lẽ đây là điều an ủi duy nhất đối với Dịch Tư Nam, nơi này vẫn còn nguyên vẹn.
Bây giờ Sở thí nghiêm linh hồn đã có 10.000 quân tiếp viện bảo vệ, quan tổng chỉ huy Cố Luân đang trong phòng họp trung tâm Sở thí nghiêm linh hồn, sắc mặt nặng nề nghiêm nghị.
Lúc này mọi người đều rõ ràng, dù cho tiêu diệt sạch tù nhân trại tập trung Tín Nghĩa, tổn thất cũng là chưa từng có trước giờ, thậm chí còn là tai họa đối với thành phố Tín Nghĩa.
Nhìn Dịch Tư Nam và Lý Triệu Cương đi tới, sắc mặt Cố Luân lạnh tới đóng băng. Thân là thị trưởng thành phố Tín Nghĩa, cùng với người phụ trách trại tập trung Tín Nghĩa, xảy ra chuyện như thế, Dịch Tư Nam khó mà tránh né trách nhiệm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT