Thời gian đi vào sáng sớm hôm sau. Bên trong doanh địa tạm thời, những tù nhân Ngự Sư cấp bốn kia cùng với Vương Quân, toàn bộ khoanh chân ngồi dưới vách đá, bắt đầu dựa theo phương pháp mà Tiêu Hoằng cho biết, tu luyện Ngự lực trong cơ thể.
Trong đó hơn mười người thiếu chút nữa đã có thể tới Ngự Sư cấp năm, rất có thể ở trong vòng vài ngày thăng cấp đến Ngự Sư cấp năm, thực lực lại lần nữa được tăng lên.
Về phần còn có hơn mười tù nhân sắp sửa thăng cấp đến Ngự Sư đĩnh phong, Tiêu Hoằng cũng phân phát một đám Ma Văn Ngự Nhiên vừa mới chế tạo ra cho bọn họ.
Các tù nhân khác thì phụ trách cảnh giới hoặc là thu thập tài liệu. Nếu nói trong lòng những tù nhân này không hâm mộ, thì chính là nói dối, nhưng cũng chỉ là hâm mộ, chứ không phải là ghen tị, bởi vì mọi người ở trong này đều phi thường rõ ràng, thực lực của đồng bạn tăng lên, thì mới có thể làm cho tỷ lệ sinh tồn của bọn họ tăng lên nhiều, cấp bậc càng cao, trách nhiệm cần gánh vác lại càng nặng hơn.
Hơn nữa bọn họ rất tin tưởng vào hứa hẹn khi trước Tiêu Hoằng đã nói, mỗi một người sẽ trở thành Đại Ngự Sư vào một ngày nào đó.
Phân phát hơn bảy mươi cái Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên bản thu gọn xong, Tiêu Hoằng liền quay về căn nhà đá, bắt đầu chế tạo Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên bản tinh luyện có chứa kỹ thuật văn trong văn cho bản thân.
So với việc bản thu gọn, thì Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên bản tinh luyện hiển nhiên phải càng phức tạp hơn. Gần như bên trong mỗi một cái chủ văn đều có chứa văn trong văn, đồng thời tiêu hao rất nhiều Ngự lực.
Suốt tám tiếng thời gian, Tiêu Hoằng mới chế tạo xong Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên bản tinh luyện, sau đó khoanh chân ngồi trong góc, khởi động Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên bản tinh luyện.
Trong nháy mắt, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy Ngự lực trong cơ thể lại lần nữa trở nên điên cuồng, phảng phất như một ngọn lửa hừng hực cháy, khi Tiêu Hoằng dựa theo Ngự Nhiêntu luyện pháp để tu luyện, thì hắn lại kinh ngạc phát hiện ra, tốc độ tăng trưởng Ngự lực trong cơ thể so với bản rút gọn thì còn tăng lên ít nhất là ba lần, đồng thời còn có Ám Dạ duy trì.
Giờ khắc này, Tiêu Hoằng coi như đã hoàn toàn hiểu được, lúc trước Ngự lực của Cáp Thụy Sâm vì sao lại tăng lên biến thái như vậy, cũng có liên quan tới chăm chi, thiên phú của bản thân, nhưng quan trọng hơn vẫn là có loại phương thức tu luyện điên cuồng này.
Lúc trước người nhiều như vậy liều mạng cướp đoạt Duệ cốt, hơn nữa Á Tế Á liên hợp thể là hung mãnh nhất, thì ra cũng là do nhìn trúng loại tu luyện pháp này bên trong Duệ cốt, cùng với kỹ xảo chế tạo Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên.
Thử nghĩ một chút, nắm giữ loại kỹ xảo này rất có thể sẽ làm cho Ngự lực của người sử dụng tăng lên cực nhanh, thậm chí còn có thể bồi dưỡng ra đội quân biến thái như Tống Táng kỵ sĩ đoàn.
Hấp dẫn như vậy rốt cuộc lớn mức nào, không cần nói cũng biết.
Bởi vì khi nãy Tiêu Hoằng chế tạo một cái văn trong văn, nên Ngự lực trong cơ thể đã tiêu hao hơn phân nửa, do đó chỉ trôi qua nửa tiếng thời gian, Ngự lực trong cơ thế mới đạt tới gần 700 cổ, Tiêu Hoằng không thể không đình chỉ loại tu luyện điên cuồng và tiêu hao quá lớn này.
Đồng thời tuy rằng chỉ trôi qua nửa tiếng, nhưng Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã ước chừng tăng lên hơn 6 cổ, nên biết rằng dưới tình huống cấp bậc Đại Ngự Sư, binh thường thì vài ngày cũng không tăng được một cỗ, tốc độ tăng lên như vậy, quả thực không thể tưởng tượng được.
Cất kỹ Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên bản tinh luyện, đi ra phòng chế văn bằng đá, sắc trời đã dần dần tối, trung tâm doanh địa đã được đốt lên một đống lửa trại rất lớn, trên đó còn đang nướng một con linh thú đã được lột da.
Lúc này, đám tù nhân sau khi tu luyện mấy giờ đã giao Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên cho các đồng bạn khác, dùng để tu luyện, coi như là một loại hỗ trợ lẫn nhau.
Mà Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên này, đại khái có thể làm việc liên tục hơn 1000 giờ, ở trong hang động Tử Tinh thì căn bản không sử dụng hết, về phần sau khi ra ngoài, nó biến thành bộ dáng gì, sẽ còn thấy nữa không, thì không có người nào biết.
Tuy nhiên, trong lòng tất cả tù nhân đều rất rõ ràng, bọn họ đã cách tự do không xa, chỉ là cần phải xem Tiêu Hoằng muốn làm như thế nào mà thôi.
Đi ra phòng chế văn, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đi tới trước đống lửa trại, dùng Ma Văn đao cũ nát cắt lấy một khối thịt linh thú, thổi thổi, cắn một ngụm, sau đó đi tới bên cạnh Phất Lạc, bắt đầu kiểm tra các hạng cơ năng thân thể cho Phất Lạc.
Lúc này, Phất Lạc cũng có vẻ khá là phối hợp, chỉ là thân thể vẫn còn rất yếu, năng lực ngôn ngữ và năng lực hoạt động thân thể vẫn đang bị hao tổn.
Về phần khuôn mặt thì lại lỗ chỗ, thoạt nhìn thì thấy phi thường khủng bố.
Kiểm tra cho Phất Lạc xong, xác định chất dịch rửa sạch linh hồn độc tố đã bị bài trừ gần hết, Tiêu Hoằng cũng bắt đầu suy nghĩ xem làm như thế nào để triển khai trị liệu cho Phất Lạc một cách chân chính.
Phương án có rất nhiều loại, nhưng đại bộ phận đều là cần các công cụ điều trị, mà trước mắt, ngoài kim tiêm ra, Tiêu Hoằng cũng không có thứ gì khác.
Tuy nhiên, rất nhanh Tiêu Hoằng đã nghĩ tội một biện pháp, đó chính là Ma Văn châm, bên trong Ma Văn túi hành trang của Tiêu Hoằng còn có hai bộ, đủ thì cũng đủ rồi, nhưng cần dùng loại nước thuốc nào đây? Dù sao thì vết thương trên dây thần kinh tại tứ chi và tại phần não bộ hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, não bộ còn phức tạp hơn nhiều, hơn nữa còn không được phép có chút sai lầm nào.
Xem ra còn cần cẩn thận nghĩ lại.
Tiêu Hoằng thầm nhủ, sau đó dựa vào vách đá. Đặt Phất Lạc ngồi xuống, cũng cầm miếng thịt linh thú kia mà ăn, ánh mắt nhìn về phía rừng rậm phía xa, tràn ngập một màu đen.
Trong óc Tiêu Hoằng còn đang suy nghĩ xem làm như thế nào mới có thể lấy được tự do một cách chân chính. Tiến vào Thiên Tế Tinh ư, dù sao nơi này cách Thiên Tế Tinh có thể nói là vạn dặm, một bên nam bán cầu và một bên ở bắc bán cầu.
Hơn nữa ven đường có thể nói là đầy rẫy các cửa ải, đề phòng sâm nghiêm.
Tiêu Hoằng không phải là chưa tùng nghĩ tới việc sau khi ra ngoài, lợi dụng binh sĩ Cao Tương, sống mái với Ngô Quý Kỳ một lần, sau đó lái Ma Văn vận tải hạm, như vậy đại khái chỉ cần mấy giờ thì sẽ có thể đi tới Thiên Tế Tinh.
Nhưng phương án này rất nhanh đã bị Tiêu Hoằng phù quyết, Tiêu Hoằng dám khẳng định, chỉ cần bên này phát động chiến đấu, binh sĩ Cao Tương bốn phía sẽ từ bốn phương tám hướng tới đây bao vây tiễu trừ.
Cướp đoạt Ma Văn vận binh hạm, thì lại càng không đáng tin, chỉ cần Ma Văn vận binh hạm vừa bay lên không trung, vậy thì hãy chờ bị Ma Văn chiến đấu cơ của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc oanh kích thành mảnh nhỏ đi.
Hơn nữa Tiêu Hoằng dám khẳng định, ngoài hai chiếc Ma Văn vận binh hạm bên ngoài hang động, thì bốn phía còn có đại lượng quân đội đóng quân.
- Nên làm gì bây giờ đây?
Tiêu Hoằng không kìm được khẽ than thở, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ.
Cứ như vậy, ba ngày thời gian nhoáng một cái đã trôi qua.
Đám người Mặt Thẹo tu luyện trong căn nhà đá nhỏ đã chậm rãi đi ra, trong mắt vẫn còn tản ra khí vụ màu đỏ chưa tản đi, hiển nhiên đã toàn bộ trở thành Đại Ngự Sư.
Tiến bộ như vậy, không thể nghi ngờ đã làm cho đội quân tù nhân càng thêm nắm chắc đoạt lại được tự do, không chỉ vậy, còn có tất cả các tù nhân Ngự Sư cấp bốn sắp sửa tăng lên tới Ngự Sư cấp năm, đã dưới sự trợ giúp của Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên, chuẩn bị thăng cấp.
Ngay cả Vương Quân ở cuối cùng thì cũng đã đạt tới Ngự Sư cấp bốn, cuối cũng đã vượt qua yêu cầu cấp bậc thấp nhất của đội quân tù nhân.
Lúc này đội quân tù nhân gần như đều đã tụ thập trong doanh địa tạm thời, cũng không xếp thành đội ngũ gì cả, mà rất tùy ý đứng, cẩn thận nghe Tiêu Hoằng bố trí.
- Hành trình tại hang động Tử Tinh đã đến gần giai đoạn chót, chúng ta cũng đã chiếm được tất cả những thử cần có!
Tiêu Hoằng nói xong, liền tiện tay chỉ về phía rất nhiều Lưu Văn của Ngự Sư cấp một được chế tạo trong mấy ngày nay.
- Hiện tại là lúc cần suy nghĩ xem chúng ta nên làm như thế nào để đạt được tự do chân chính, đồng thời cam đoan mọi người nơi này đều có thể toàn thân trở ra.
Tiêu Hoằng nói tiếp, vẻ mặt cùng bắt đầu từ từ trở nên nghiêm túc.
- Không biết lão đại có phương pháp gì không?
Thiết Nam lên tiếng hỏi, hắn cũng biết, giờ khắc này, khảo nghiệm chân chính đã đến.
Tiêu Hoằng không lập tức đáp lại, mà hơi cúi người xuống, gạt các viên đá vụn trên mặt đất ra, lộ ra một phần đất, sau đó hắn dùng một nhánh cây vẽ ra sơ đồ toàn bộ của Trại tập trung Tín Nghĩa.
- Đi ra hang động mà ra tay, ta lo lắng chúng ta sẽ lập tức trở thành cái đích cho mọi người tấn công, ý định của ta chính là, ở Trại tập trung Tín Nghĩa, bày ra một lần đại bạo loạn, phá hư toàn bộ phương tiện phòng vệ của Trại tập trung Tín Nghĩa, hoàn toàn làm cho Trại tập trung Tín Nghĩa lâm vào trong cực độ hỗn loạn, đến lúc đó, rất nhiều tù nhân của Trại tập trung Tín Nghĩa sẽ chạy trốn ra bốn phía, còn chúng ta sẽ thừa loạn mà chạy!
Tiêu Hoằng vừa nhìn sơ đồ giản dị kia vừa nói.
Những người khác nghe vậy, không có quá nhiều phản bác, bởi vì nếu làm theo kế hoạch này, có lẽ Trại tập trung Tín Nghĩa sẽ chìm trong gió tanh mưa máu, điều này cũng phù hợp với khẩu vị của bọn họ, đối với Trại tập trung Tín Nghĩa, đối với Sở nghiên cứu linh hồn, bọn họ vô cùng cừu hận, vừa đúng lúc mượn cơ hội này để tiến hành một lần báo thù quy mô lớn.
Chỉ là không biết, những tù nhân không có Chiến Văn kia sẽ có kết cục gì, có lẽ sẽ bị Tiêu Hoằng dùng làm vật hi sinh, tuy nhiên, điều này cũng không thể nói là Tiêu Hoằng ác độc, dù sao Tiêu Hoằng cũng cho bọn họ một cơ hội lấy được tự do, nếu không thì ở trong này sớm muộn gì cũng đều chết, hoặc là trở thành nhân ngẫu, không trốn thoát được.
- Như vậy thì cần bao nhiêu thời gian? Hy vọng không cần chờ lâu lắm.
Lạp Mỗ nói với Tiêu Hoằng.
- Dựa theo thời gian suy tính, tiếp tục một tuần nữa, sẽ có một đám tù nhân mới từ các nơi trong Thái Qua Vũ Trụ tập trung tới đây, sẽ đi vào Trại tập trung Tín Nghĩa, nhân số không rõ, tuy nhiên, bất kể là bao nhiêu người, sau khi bạo loạn thì chúng cũng sẽ trở thành một phần tử trong đó, kìm chế lực chú ý của Tín Nghĩa Thị, tạo cơ hội cho chúng ta chạy trốn.
Tiêu Hoằng nghiêm túc nói với đám người bốn phía:
- Các ngươi đều nói một chút, xem kế hoạch còn chỗ nào để hoàn thiện nữa không?
- Không biết chi tiết cụ thể là như thế nào?
Một gã tù nhân hỏi.
- Không có chi tiết, kế hoạch không thể cản nổi biến hóa, chúng ta chỉ cần có ý nghĩ đại khái là được, đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Tiêu Hoằng nhìn tù nhân này một cái, đáp lại, đồng thời hơi nhìn Phất Lạc một cái, nếu hiện tại Phát Lạc có thể có sức chiến đấu, như vậy sẽ có trợ giúp rất lớn cho bọn họ phá vây, nhưng hiện tại Tiêu Hoằng lại không có khả nâng ký thác hy vọng lên trên người Phất Lạc
- Mặt khác, khi chúng ta dẫn phát ra hỗn loạn, Vương Quân phụ trách chiếu cố Phất Lạc, các chuyện khác giao cho chúng ta là được!
Tiêu Hoằng tiếp tục nghiêm túc phân phó.
- Úc.
Vương Quân tuy rằng trong lòng bất đắc dĩ, nhưng vẫn gật gật đầu.
Mà lúc này Phất Lạc đã hơi đặt bàn tay to lên trên vai Vương Quân, hiển nhiên tuy rằng ý thức chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng Phất Lạc vẫn tràn ngập cảm tình đối với Vương Quân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT