Ở bên trong không gian Cáp Thụy Sâm sáng lập, ước chừng trải qua một giờ chế tạo, trong tay Tiêu Hoằng đã có một cái Ma Văn hình cầu.
Tuy rằng là lần đầu tiên chế tạo, nhưng kỹ thuật đao nhìn không ra mảy may trúc trắc, mỗi một nét đều là phi thường tiêu chuẩn, nghiêm khắc dựa theo điểm chính của Ma Văn hình cầu tiến hành chế tạo.
Mà Ma Văn hình cầu còn gọi là Ma Văn khung lập thể. Nhân tố mạnh nhất là có thể đạt tới tuần hoàn mà Ma Văn mặt bằng không thể với tới, do đó phát huy ra tính năng càng cường đại hơn, giúp cho tuổi thọ của Ma Văn lâu dài hơn, trong chiến đấu biến hóa càng thêm nhiều, uy lực cùng nhận được tăng lên không nhỏ. Đương nhiên, nếu muốn chế tạo Ma Văn hình cầu thuần túy, tay nghề cũng rất phức tạp. Nếu không nhờ Tiêu Hoằng đã nắm giữ kỹ thuật Để văn tám hướng, cùng với kỹ thuật văn mặt lõm, không tới thời gian bảy tám năm đừng nghĩ hoàn toàn nắm giữ.
Lại một lần nữa liếc mắt nhìn Ma Văn hình cầu trong tay, xác định không có vấn đề, Tiêu Hoằng mới thật cẩn thận đặt Ma Văn hình cầu vào bên trong chỗ lõm thứ nhất ở bên cạnh.
Trong nháy mắt, chỉ thấy Ma Văn ở trong chỗ lõm bắt đậu vận chuyển, đồng thời phía trên màn hình cũng bắt đầu rất nhanh chuyển động số liệu.
“Thí nghiệm xong, thông qua! Đánh giá ưu tú.”
Vài giây sau, Ma Văn phía trên chỗ lõm liền biểu hiện ra hàng chữ như thế.
Nhìn thấy một màn này, Tiêu Hoằng khẽ cười, trên mặt cũng hiện lên một chút vẻ thoải mái đã lâu không thấy.
Thế nhưng Tiêu Hoằng không biết, ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng vừa mới đặt vào bên trong chỗ lõm Ma Văn hình cầu thứ nhất vừa chế tạo, lập tức ở ngoài thế giới khe nứt không gian, bên trong đại sảnh rộng lớn kia vốn đang u tối, đột nhiên một ngọn Ma Văn đăng chỗ trần nhà bùng cháy lên sáng ngời. Trong nháy mắt toàn bộ đại sảnh sáng rực, hết thảy bốn phía đều trở nên sáng đẹp, sàn nhà kim loại dưới lòng bàn chân cũng lấp lánh ánh sáng màu lam sâm.
- Đây... Đây rốt cuộc là chuyện gì xay ra?
Mặt Thẹo nhảy vọt lên khỏi mặt đất, mặt đầy vẻ kinh ngạc nói.
- Đúng vậy! Làm cho người ta cọ cảm giác dường như đã khởi động thứ gì đó!
Vương Quân ngồi ở bên cạnh Phất Lạc, cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Những người khác cũng như thế, bắt đầu không ngừng quan sát đánh giá bốn phía.
Trái lại Phất Lạc, ánh mắt chất phác nhìn một vòng bốn phía. Tiếp theo thò bàn tay trong ống tay áo rộng thùng thình đặt trên vai Vương Quân, toát ra vẻ tươi cười.
Phất Lạc toát ra vẻ tươi cười ở trước mắt mọi người, làm cho mọi người cảm thấy càng thêm quỷ dị. Hiện tại duy nhất có thể tin tưởng, chính là căn phòng này sẽ không làm thương tổn bọn họ, không hơn không kém. Về phần kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì thì không thể biết được.
Cùng lúc đó bên trong thế giới khe nứt không gian của Cáp Thụy Sâm. Tiêu Hoằng đã cầm lấy quyển sách thứ hai về văn trong văn, lại lần nữa bắt đầu nghiên đọc.
Về quyển sách kỹ thuật văn trong văn này, độ dày tối thiểu phải dày gấp đôi so với quyển sách kia.
Sau khi mở ra đọc một lúc, trên mặt Tiêu Hoằng không kìm được biến đổi thay đổi. Chỉ nhìn thấy bên trong ghi chép rậm rạp đủ các loại văn tự, ký hiệu. Kỳ thật đối với kỹ thuật văn trong văn, bản thân Cáp Thụy Sâm cũng là từ trong Hàn Võ và Ám Dạ sờ soạng ra.
Duy chỉ có chỗ khác nhau chính là, Cáp Thụy Sâm đã nghiên cứu thời gian mấy ngàn năm, còn Tiêu Hoằng mới nghiên cứu có vài năm.
Nhìn thấy tâm đắc nghiên cứu của Cập Thụy Sâm về văn trong văn, Tiêu Hoằng có thể nói là liên tục rung động, đối với kỹ thuật văn trong văn là một sự nghiên cứu toàn diện. Có phát hiện như vậy không khỏi làm Tiêu Hoằng có cảm giác, chính mình nghiên cứu về văn trong văn mấy năm qua, chỉ là bộ phận da lông mà thôi.
Đồng dạng từ trong văn tự này, Tiêu Hoằng cũng có thể cảm thụ được, hình như Cáp Thụy Sâm cũng giống như mình, đều là một người có thanh danh ác liệt, sau lưng đó là siêng năng, ưa thích đọc sách như mạng.
Có phát hiện như vậy, không khỏi làm Tiêu Hoằng hơi nhíu nhíu lông mày, tiếp theo bắt đầu tiếp tục cố gắng nghiên đọc.
Mà ở trong sách này, đối với kỹ thuật văn trong văn đã có quy phạm tương đối to lớn, tỷ như chỗ nào nên sử dụng Ma Văn dịch dạng gì, cùng với các loại kỹ xảo tạo hình, vân vân...
Trên cơ bản, chính là để cho kỹ thuật văn trong văn toàn bộ trải rộng ở khắp mọi ngõ ngách của chủ văn, tận khả năng đào móc tiềm năng của Ma Văn.
Điều này xem ra cũng làm cho Tiêu Hoằng vô cùng hưng phấn, bằng vào si mê đối với chế văn, hầu như Tiêu Hoằng đã hoàn toàn quên hết mọi chuyện của hắn, cứ như vậy toàn tâm toàn ý tiến hành nghiên cứu, thường thường cầm lấy cuốn sổ nhỏ, viết viết vẽ vẽ, mỗi khi tìm hiểu được một điểm mấu chốt, đều không kìm lòng được nắm chặt nắm tay.
Cứ như vậy, thời gian ba ngày vội vàng trôi qua, bằng vào đọc đủ thứ các loại sách, cùng với trước đây đã nghiên cứu nhiều về căn bản văn trong văn, Tiêu Hoằng hầu như đã hoàn toàn nắm giữ kỹ thuật văn trong văn, nghiên cứu toàn diện.
đọc t
ruyện ở //truyencuatui.net/Bởi vì Cáp Thụy Sâm tận khả năng truyền thụ kỹ thuật văn trong văn, nên ghi lại kỹ càng tỉ mỉ, hoàn toàn bình dị dễ hiểu, cũng giống như đích thân truyền thụ, không có hàm súc khó hiểu như bản ghi chép kỹ thuật Để văn của A Di La. Bởi vậy hắn nghiên cứu coi như phi thường thuận lợi.
Giờ phút này Tiêu Hoằng, lần nữa dang lục từ trong đống tài liệu, lấy ra một khối Lưu quang thạch nguyên thạch, đồng thời đem cắt trở thành văn mặt lõm, tiếp theo liền dựa theo yêu cầu ở trên mặt tạo hình chủ văn, sau đó là văn trong văn.
Toàn bộ quá trình có thể nói thật cẩn thận, đương nhiên đối với Tiêu Hoằng hiện tại mà nói, cùng thật sự không có độ khó gì quá lớn. Sau mấy giờ bên trong chủ văn đã được tạo hình thành văn trong văn chi chít.
Nhờ có Cáp Thụy Sâm chỉ điểm, Tiêu Hoằng nắm giữ về văn trong văn có thể nói là nhanh chóng thần tốc ngoài quy định.
Sau đó là giai đoạn rót vào Ma Văn dịch, sử dụng Ám Dạ hiệp trợ hoàn toàn kích hoạt.
Đương nhiên, quá trình này tiêu hao Ngự lực cũng cực kỳ lớn.
Chế tạo xong Ma Văn thứ hai, Tiêu Hoằng liền lại một lần nữa đặt vào trong chỗ lõm thứ hai.
Phía trên Màn hình như trước là liên tiếp chuyển động số liệu. Tuy nhiên, thời điểm này, Tiêu Hoằng dường như đã quan sát được một điều, chính là những số liệu này chuyển động cũng không hoàn toàn là kiểm tra do lường Ma Văn của Tiêu Hoằng chế tạo, mà dường như còn dùng Ma Văn của Tiêu Hoằng chế tạo để thao túng mật mã khởi động một thứ gì đó.
Trên thực tế, Tiêu Hoằng suy đoán không sai chút nào: Ngay lúc phía trên màn hình lần nữa biểu hiện thông qua, đồng thời ở ngoài khe nứt không gian, bên trong tòa đại sảnh kia, đã một lần nữa bắt đầu phát sinh biến hóa. Chỗ trung tâm đại sảnh, mấy miếng kim loại sàn nhà, đã chậm rãi mở ra, tiếp theo từ dưới mặt đất chậm rãi nổi lên một cây cột Ma Văn, độ cao chỉ có một thước, trên nó tạo hình vô số Ma Văn. Ở trên đỉnh lại dường như là một cái bát kim loại úp ngược, bên trong đến tột cũng là gì, cũng không ai biết được.
Đồng dạng lần này cũng dẫn tới chú ý của chúng tù nhân, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ kinh ngạc khó hiểu.
Đối với một màn biến hóa trước mắt, dường như trừ Phất Lạc ra, những người khác đều ngơ ngác. Bọn họ không biết kế tiếp sẽ còn phát sinh chuyện gì, càng không biết biến hóa như vậy, đến tột cùng đối với bọn họ sẽ có trợ giúp gì không?
Ở bên trong khe nứt không gian Tiêu Hoằng nhìn vào chỗ lõm cuối cùng, cũng không có nóng lòng khởi động. Trên thực tế dù có khởi động cũng không được: Ngự lực trong cơ thể hắn vừa rồi chế tạo Ma Văn, hầu như đã tiêu hao không còn.
Giờ phút này Tiêu Hoằng chỉ có thể lấy xuống ấm nước kim loại bên cạnh uống hai ngụm, sau đó liền đeo bên hông, tiếp theo tiếp tục nghiên đọc hai quyển sách đặt trên mặt bàn. Tận khả năng tìm hiểu ghi nhớ tất cả nội dung bên trong, toàn bộ đọc lại xem như một loại ôn tập bài.
Cảm giác đã mệt mỏi, Tiêu Hoằng liền trực tiếp úp đầu trên bàn kim loại, chốc lát đã ngủ say. Ngự lực trong cơ thể cùng với Ma Văn châu Ám Dạ đều tự động khôi phục nguyên vẹn.
Vừa cảm giác tỉnh lại, Tiêu Hoằng liền ngựa không dừng vó, bắt đầu tiếp tục chế tạo kết hợp thể giữa Ma Văn hình cầu và văn trong văn, cũng chính là một giai đoạn cuối cùng của hạng mục này.
Bởi vì có kinh nghiệm hai lần trước, đối với giai đoạn cuối cùng này, tự nhiên không tạo thành độ khó cho Tiêu Hoằng, lấy ra một viên Tái thạch hình cầu, bắt đầu từng chút từng chút cẩn thận tạo hình, hết thảy đều làm rất cẩn thận.
Ma Văn thứ ba dựa theo yêu cầu vừa chế tạo xong, Tiêu Hoằng liền xoay người trực tiếp đặt Ma Văn vào bên trong chỗ lõm thứ ba.
Như trước là chuyển động số liệu cực độ phức tạp, Tiêu Hoằng đã nhìn mãi thành quen.
Tuy nhiên, theo phía trên màn hình lại lần nữa biểu hiện ra hàng chữ thông qua, lúc này ở ngoài khe nứt không gian, ở trung tâm đại sảnh cây trụ kim loại có tạo hình Ma Văn kia, đột nhiên phát ra ánh sáng vô tận.
Tiếp theo, một chùm tia sáng màu vàng, giống như cự long trực tiếp bắn về phía chân trời, sau đó biến mất.
- Cái này... Đây lại là chuyện gì xảy ra?
Chúng tù nhân như trước có chút phát mộng, ánh mắt một khắc không ngừng nhìn chòng chọc vào cây trụ Ma Văn, nhớ lại biến hóa vừa rồi.
Không sai biệt lắm ngay thời điểm chúng tù nhân kinh ngạc, lúc đó ở Ma Duệ Tinh... Không! Nói chính xác là trên bầu trời Thiên Tế Tinh đột nhiên hình thành một đoàn lốc xoáy màu vàng, dường như là năng lượng nào đó tụ tập, lại dường như là thức tỉnh một di chỉ nào đó.
Ước chừng trôi qua thời gian vài phút, đoàn lốc xoáy màu vàng kia đã hình thành một chùm tia sáng, giống như sao băng ban đêm vạch trên bầu trời một cái đuôi thật dài, xuyên qua lớp lớp tầng mây màu tím trên bầu trời Thiên Tế Tinh, trực tiếp bắn về phía đỉnh chóp Ma Đỉnh Sơn là Thánh sơn của Lạc Đan Luân.
Toàn bộ Ma Đỉnh Sơn cao tới gần ngàn thước, tuy rằng chưa nói tới cao ngất trong mây, nhưng lại tản ra một loại khí tức đặc thù. Ở phía trên đỉnh núi, chính là cất giữ di cốt cùng với di vật còn lại không nhiều lắm của Cáp Thụy Sâm.
Hỉnh thể núi có hình trùy, quanh năm bao phủ trong băng tuyết màu xanh, có một lối đi cũng không rộng lắm nối thẳng lên đỉnh núi.
“Bá!
Vài giây sau, lại nhìn trên đỉnh chóp Ma Đỉnh Sơn, đột nhiên lóe ra một luồng hào quang chói mắt.
Cách thật xa, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Người Lạc Đan Luân ở thôn xóm, hay trong thành thị, từng người đều xanh xao vàng vọt, nơi này hàng năm ở dưới bầu trời đầy mây, nhiệt độ rất thấp, các loại cây nông nghiệp sinh trưởng cực kỳ chậm chạp, ngày xưa dồi dào đầy đủ, hiện giờ chỉ có thể duy trì ấm no tối thiểu, mỗi người cũng đều mặt xám như tro tàn.
Bởi vì bọn họ không nhìn thấy hy vọng.
Tuy nhiên, theo hào quang lóe sáng trên chóp Ma Đỉnh Sơn này, trên gương mặt thường ngày tình lặng của người Lạc Đan Luân, đột nhiên hiện lên một chút ánh sáng. Tuy rằng bọn họ không biết luồng hào quang đó rốt cuộc đại biểu cho điều gì, nhưng lại dường như thấy được hy vọng.
Ờ trong này, bởi vì dưới lớp lớp tầng mây màu tím, ánh mặt trời, ánh sáng dường như đều trở thành xa xí phẩm.
Ờ dưới chân Ma Đỉnh Sơn, là Tử La Lan Thành là đô thành của Lạc Đan Luân đế quốc ngày xưa, hiện giờ cũng là thành thị trung tâm của Thiên Tế Tinh.
Bởi vì chưa từng gặp phải chiến hỏa tàn phá quá nhiều, cùng với hãm hại vô cùng vô tận, bởi vậy nơi này như trước vẫn còn giữ lại hình dáng của ngày xưa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT