Chỉ 3 giây, Chiến Văn Viên Nguyệt bắn ra không dưới 50 dao năng lượng, giống như cả một biển dao năng lượng rít gào quét qua, trực tiếp đẩy ngã mấy chục cây to, vụn gỗ bắn tung tóe, như dẫn phát một trận chiến tranh. Không có hoa lệ, nhưng lực phá hoại ghê người.

Mọi người trên sườn núi thấy chỉ mới 3 giây mà khu vực trước mặt Địch Phúc đã bị phá hoại đến cỡ đó, một đám ngây ngốc tại trận.

Trước đó họ còn nói cái gì Ngự sư cấp bốn, có khuyết điểm gì không, còn cảnh tượng lúc này, đều khiển họ câm miệng.

Tính bắn liên tục như thế, lực phá hoại cỡ này, căn bản không phải biểu hiện của Chiến Văn Ngự sư cấp bốn, ngay cả Ngự sư cấp năm cũng phải thua kém.

- Chiến Văn Ngự sư cấp bốn? Cái quỷ gì đây?

Mấy tù nhân không khỏi hô lên, mắt trợn to. Chiến Văn như thế, đừng nói Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, dù là các thể liên hiệp khác, Chiến Văn Ngự sư cấp bốn như vậy cũng là hàng hiếm thấy.

Chiến Văn Ngự sư cấp bốn như thế làm người ta thấy có được tính năng và uy lực như Ngự sư cấp năm, nhưng giảm bớt cấp của người sử dụng.

Còn Địch Phúc đứng dưới chân núi, cả người cứng ngắc, vẫn duy trì động tác vung tay đứng đó, nhìn cảnh tượng bừa bộn trước mặt.

Bây giờ trong lòng Địch Phúc cảm thấy như ban đầu mình cứ tưởng cầm pháo nhỏ, kích nổ xong mới phát hiện ra, cái này làm gì là pháo? Rõ ràng là lựu đạn mà!

- Đây... Đây là Chiến Văn Ngự sư cấp bốn hay sao? Đùa quá mức đi chứ?

Qua hồi lâu, Địch Phúc mới thét lên, sắc mặt uể oải trước đó giờ thay thế bằng kinh hãi.

Đầu óc như trống rỗng, Chiến Văn này đảo điên mọi cách nghĩ sẵn có của hắn, cảm giác đầu tiên là thì ra có thể chế tạo Chiến Văn như thế này.

- Nè, Địch Phúc, ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Tiếp tục đi chứ.

Các tù nhân đứng bên trên thúc giục, bởi vì bọn họ xác định chắc chắn, Chiến Văn của Tiêu Hoằng sẽ không chỉ có chút kỹ xảo đó.

- À, ở.

Địch Phúc chỉ như bản năng nói một tiếng, liền cố gắng áp chế kinh hãi dậy sóng trong lòng, vươn tay, vẽ ra một vòng tròn trước mặt.

Nơi ngón tay đi qua, để lại đường màu đỏ, hết một vòng liền hình thành vòng tròn đỏ. Tiếp theo, vòng tròn đỏ này dần dần phình to, giống như từ trăng khuyết biến thành trăng tròn, còn điên cuồng quay tròn, màu đỏ trở nên vặn vẹo.

Oong... Oong... Oong...

Mọi người còn chưa rõ là gì, vòng xoáy màu đỏ vặn vẹo kia đột nhiên bắn ra vô số vòng tròn đỏ sắc bén, bay ra đầy trời, chỉ 2 giây đã bắn ra đến 500 cái vòng tròn năng lượng sắc bén.

Vẽ một cái vòng cung giữa không trung, lại như mưa to trút xéo xuống rừng rậm.

Ầm ầm ầm!

Kèm theo tiếng nổ cuồn cuộn, mọi người trên sườn núi đều ngây ngốc. Nhìn cách đó năm sáu trăm mét, cả một vùng rừng cây đổ sụp, cây cối không phải bị chặt ngã, mà là bị xé nát vụn hoàn toàn, đổ sụp xuống dấy lên một tầng gỗ vụn đá vụn.

Im như chết.

Nhìn cả một khu rừng rậm đổ sụp, các tù nhân còn đang xì xào liền câm miệng, nhìn cảnh tượng xa xa khiến người ta sợ hãi.

Trực tiếp xé nát một mảnh rừng cây lớn, mà không phải chém ngã, đây là lực phá hoại cỡ nào? Nếu đổi mảnh rừng cây kia thành người? Vậy thì sẽ là tràng diện tàn bạo cỡ nào?

Hơn nữa vừa rồi họ nhìn ra, những Chiến Văn loại dao cắt trước kia, cắt qua vật chướng ngại sẽ bị suy yếu, sau đó tiêu tán. Thể năng lượng vòng tròn màu đỏ ngập trời khi nãy thì hoàn toàn khác, cắt qua thân cây, vẫn điên cuồng lăn lộn dưới đất, xoay tròn, không có quy luật xé nát cây cối, bụi rậm, đá tảng, kéo dài đến 10 giây.

Thử nghĩ xem, nếu mảnh cây cối kia là đội ngũ binh lính Cao Tương, hậu quả sẽ là gì? Chết không toàn thây.

Đồng thời các tù nhân rung động vì uy lực đáng sợ của Chiến Văn Viên Nguyệt, cũng hiểu được Tiêu Hoằng chế tạo theo ước muốn của bọn họ, đó là giết chóc.

Nghĩ thể, các tù nhân cũng không có gì kiêng kỵ, ngược lại toát ra cười lạnh, rất tốt, thứ này tuyệt đối phù hợp khẩu vị của họ.

[ truyen cua tui dot net ] http://truyen

cuatui.net/ Tiếp theo, Địch Phúc lại đứng dưới chân núi thí nghiệm các, khác của Chiến Văn Viên Nguyệt, công kích đơn thể, cận chiến công kích phụ trợ... Mỗi một loại số liệu đều không yếu hơn Chiến Văn Ngự sư cấp năm.

Về phần Địch Phúc, tràn đầy hưng phấn rung động, sắc mặt lúc đó lúc trắng không ngừng thay đổi.

Hắn có thể tưởng tượng, mấy trăm người đồng thời trang bị loại Chiến Văn này, sẽ hình thành sức chiến đấu khủng bố cỡ nào. Nhất là hắn cùng mọi người đều ý thức được, đó là Chiến Văn Viên Nguyệt dùng tủy não của Hắc xỉ lang cấp bậc không cao để chế tạo ra.

- Hiệu quả sao rồi? Dùng thuận tay không?

Đợi Địch Phúc quay vào trong hang, tới cạnh Tiêu Hoằng, hắn vẫn không ngẩng đầu, hỏi.

- Tốt... Tốt...

Địch Phúc liên tục gật đầu trả lời, còn nắm chặt Chiến Văn, làm như ai muốn lên cướp của hắn, hắn sẽ liều mạng với người đó.

Các Chế văn sư khác ngồi trong hang cũng nhìn qua cửa hang thấy được biểu hiện biến thái khi nãy của Địch Phúc, ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng không ngừng biến đổi. Trước đó họ chỉ cảm thấy Tiêu Hoằng là Chế văn sư không tệ, nhưng tuyệt đối không ngờ đã vượt qua phạm trù không tệ, rõ ràng là biến thái mà, Chế văn sư hung hãn tới mức biến thái.

Tuy rằng nhìn bề ngoài rất bình thường, nhưng từ Chiến Văn Viên Nguyệt, bọn họ như nhìn thấy được nội tâm của Tiêu Hoằng.

- Thuận tay là được rồi, đi, gọi Luân Ba tới đây.

- Lão đại, ngài tìm ta.

Tiêu Hoằng mới nói, Luân Ba giống như thuấn di đã đứng kể bên Tiêu Hoằng, sắc mặt nịnh bợ, nhìn Chiến Văn Tiêu Hoằng mới làm xong, không ngừng chà chà tay.

- Cầm lấy.

Tiêu Hoằng cũng không rầy rà, ném Chiến Văn Viên Nguyệt mới chế tạo xong cho Luân Ba.

- Cám ơn lão đại.

Luân Ba không nói hai lời, gần như ăn cướp vô lấy Chiến Văn Viên Nguyệt, sắc mặt hưng phấn.

- Hai ngươi có Chiến Văn, gia nhập tổ chủ chiến, giúp bọn họ phụ trách cắt lượt tuần tra.

Tiêu Hoằng nhìn Luân Ba và Địch Phúc, căn dặn.

- Đã rõ, lão đại.

Nói xong, Địch Phúc và Luân Ba liền hưng phấn đi ra ngoài.

Bởi vì kết cấu Chiến Văn Viên Nguyệt tuy rằng xảo diệu, nhưng không quá phức tạp, lại còn lặp lại nhiều lần, cho nên đã quen rồi thì bắt đầu tăng tốc.

Hai tiếng sau, Tiêu Hoằng hoàn thành 12 cái Chiến Văn Viên Nguyệt, đương nhiên trong đó không thể không thiếu công lao của Điêu văn đao cấp Hồn.

Tiêu Hoằng đưa Chiến Văn Viên Nguyệt thứ 12 cho một tù nhân Lạc Đan Luân, Tiêu Hoằng mới ưỡn người vặn eo, sau đó đứng dậy định ra ngoài hít thở không khí.

- Lão đại, đây đây, đây là thịt Hắc xỉ lang ta mới nướng xong, không khét chín tới ngon lành, ngài đói bụng rồi, nếm thử xem.

- Lão đại, đây là quả Hồng anh ta mới hái, mùi vị rất ngon, ngài nếm thử đi.

- Lão đại, có đau vai không, ta giúp ngài đấm bóp?

Tiêu Hoằng mới ra ngoài cửa, một đống tù nhân liền vây quanh Tiêu Hoằng, một bộ nịnh bợ lấy lòng, mục đích quá rõ ràng.

Tiêu Hoằng nhìn đám người này, cười khẽ, cầm một xâu thịt sói, cắn một miếng. Thật là khỏi nói, tù nhân Lạc Đan Luân này nướng thịt không tệ, không sống không khét, vị rất ngon, Tiêu Hoằng không khỏi gật đầu, liền ngồi ở bên cạnh hang núi.

Bắt đầu tâm tình nói chuyện phiếm cùng các tù nhân.

Các Chế văn sư trong hang, ngoài Ốc Sư, cũng đều đi ra. Lúc này nhìn ra được, tuy rằng ở sâu trong hang động Tử Tinh tràn đầy nguy cơ, nhưng mỗi người đều rất thả lỏng, không gì trói buộc, lúc này họ lại nhấm nháp được cảm giác tự do.

Nói chuyện khoảng nửa tiếng, Tiêu Hoằng mới đứng dậy quay vào trong hang, cầm một chén canh nóng và khối thịt nướng.

Vừa vào trong hang, Tiêu Hoằng thấy trước mặt Ốc Sư đã có bảy tám cây gậy dài 1m, mỗi cây đều dùng gỗ đặc thù chế thành gậy Ma Văn, đều khảm ba bốn cái Ma Văn hình dạng không quy tắc, còn dùng da thú bao bọc gì đó.

- Đồ Đằng Ma Văn?

Tiêu Hoằng nhìn Ốc Sư loay hoay, ánh mắt hơi động.

Đồ Đằng Ma Văn, gần như tuyệt tích đã lâu, giống như Ao diện văn của Tiêu Hoằng, loại kỹ thuật xa xưa này đã gần như không có ai dùng nữa.

- Tiêu lão huynh, quả nhiên kiến thức rộng rãi, không ngờ cả thứ này cũng nhận ra được.

Ốc Sư ngẩng đầu, nhìn Tiêu Hoằng, cười cười nói.

- Ốc Sư ngươi cũng sâu sa không lộ tài, kỹ thuật như thế cũng biết sử dụng. Tiêu Hoằng nói.

- Thật không dám giấu, trừ bỏ khống chế Dược văn ra, ta cũng chỉ biết chút kỹ thuật này, không đáng nhắc tới.

Ốc Sư hết sức khiêm tốn nói, liền vác mấy cây Đồ Đằng Ma Văn này ra sau lưng như mũi tên, đi ra bên ngoài. Rút một cây, ném lên không trung, Ma Văn trên Đồ Đằng Ma Văn bỗng nhiên khởi động, tiếp theo giống như phi đạn Ma Văn bắn thẳng về phía cửa hang động mà dám người Tiêu Hoằng đi xuống.

Ngay sau đó, bên trên Ma Văn đơn giản trong tay Ốc Sư xuất hiện toàn bộ hành động ngoài cửa hang, biểu hiện toàn phương vị.

Hiển nhiên, Ốc Sư cũng là một tên cẩn thận, hắn hơi lo lẳng binh lính Cao Tương có vào trong hang động thăm dò hay không, kết quả là không có, ít nhất là tạm thời.

Đây cũng là chuyện trong tình lý, binh lính Cao Tương căn bản không thèm để ý chết sống của các tù nhân như Tiêu Hoằng, những tù nhân này phải ở trong hang động ít nhất một tháng mới được phép đi ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play