Tiêu Hoằng có vẻ mặt như vậy, làm cho trái tim Ngô Quý Kỳ cũng cao thấp phập phồng, nhưng hắn cũng không nói gì, lẳng lặng đợi Tiêu Hoằng đưa ra câu trả lời thuyết phục.

- Ba cái Chiến Văn này, trình độ hỏng hóc ít nhiều cũng có chút phiền toái a, nhìn như vết thương rất mờ nhạt, nhưng đều bị thương tổn vào chỗ yếu hại, cũng giống như cơ thể người, vết thương ở cánh tay, trên đùi, so với bị thương trong nội tạng, tim gan gì đó thì hoàn toàn là hai việc khác nhau a.

Tiêu Hoằng vẫn ra vẻ nói, trên thực tế thì sao? Ba cái Chiến Văn này cũng bị hỏng không quá nghiêm trọng, thậm chí còn không nghiêm trọng bằng cái Chiến Văn bị hỏng của Ngô Quý Kỳ kia.

- Không cần nói vô nghĩa như vậy, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, có chữa trị được hay không là được rồi!

Ngô Quý Kỳ ra sức bày ra một bộ dáng cao cao tại thượng, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có một ít bất an.

Cái Chiến Văn của Đại Ngự Sư cấp một kia tên là Thiết Liêm Chiến Văn, là một cái Tướng quân Chiến Văn cùng cấp với của Ngô Quý Kỳ, đối phương ra giá cũng khá cao, 4 vạn kim tệ.

- Thật sự không phải là không có khả năng chữa trị. Nhưng phí tổn lại cao, chữa trị ba cái Chiến Văn, đại khái cần 2000 kim tệ, nếu có thể ra được 3000 kim tệ, ta mới có thể trăm phần trăm chữa trị chúng.

Tiêu Hoằng hơi có chút khó xử nói:

- Chỉ là không biết, Ngô Quý Kỳ Tướng quân có nguyện ý chi ra phí tổn cao như vậy hay không.

Trên thực tế, dựa theo kỹ thuật siêu cường của Tiêu Hoằng, chữa trị ba cái Chiến Văn chỉ cần 100 kim là đủ rồi, hơn 2000 kim tệ khác, nói trắng ra chính là do Tiêu Hoằng dùng cho bản thân.

- Vậy thì 3000 kim tệ, nhớ kỹ đừng có đùa giỡn gì đó với ta! Nói xong, Ngô Quý Kỳ liền trực tiếp tránh ra, cũng cho Đường Cơ một cái trữ kim văn 3000 kim tệ, dụng ý đã rất rõ ràng.

Tiêu Hoằng cũng không nói gì, lẳng lẳng viết danh sách tài liệu trên một tờ giấy, trong đó dùng 1000 kim chỉ để trợ giúp trị liệu cho Phất Lạc, hơn 1000 kim tệ khác thì dùng để chế tạo vài thứ khác, trong đó còn có linh thú tuỷ não, loại tài liệu trung tâm để chế tạo Chiến Văn.

Viết xong danh sách, giao cho Đường Cơ, Tiêu Hoằng liền trực tiếp bị đưa về trong nhà tù nhốt lại.

Hiện giờ có cung nhiệt Ma Văn, bên trong nhà tù đã trở nên rất ấm áp, so với vẻ lạnh như băng lúc trước thì không biết đã tốt hơn bao nhiêu lần.

Nhanh chóng đi tới chỗ tối, Tiêu Hoằng liền mở ra một cuốn sổ nhỏ cũ nát, cũng là thứ duy nhất mà Tiêu Hoằng được phép mang ra từ trong phòng chế văn.

Lật xem phân tích mẩu thịt của Phất Lạc, Tiêu Hoằng liền bắt đầu dùng bút máy, viết gì đó trên bản ghi chép. Cũng lấy từ bên trong khe nứt không gian ra linh hồn rửa sạch dịch, lấy ra một điểm nhỏ, đặt trong một cái túi nhựa nhỏ, dựa định ngày mai sẽ tiến hành phân tích linh hồn rửa sạch dịch này, sau đó tìm kiếm ra thủ đoạn phá giải.

Có thể nói, đến lúc này, Tiêu Hoằng cũng bắt đầu tạo nền móng cho kế hoạch của mình, Tiêu Hoằng không có khả năng vĩnh viễn ở lại chỗ chết tiệt này.

Mà sách lược Tiêu Hoằng sử dụng, vẫn là nhân tính, tính tham lam của con người.

Sáu giờ tối, khi tới giờ cơm chiều, Tiêu Hoằng vừa mới bước vào nhà ăn, thì có thể rõ ràng nhìn thấy, đồ ăn trên bàn đã đổi thành cơm tẻ, còn có rau xanh và thịt.

Thức ăn trên cơ bản tương đương lao công bình thường tại Gia Đô liên hợp thể, tuy nhiên, thứ này ở trại tập trung Tín Nghĩa thì được coi như bữa cơm siêu xa hoa rồi.

Nhìn thấy đồ ăn như vậy, tất cả tù nhân đều trợn mắt, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy đồ ăn ngon như thế, đối với cơm tẻ thì ở trong này bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Đương nhiên, đám tù nhân cũng biết, đây là Tiêu Hoằng lại lần nữa vì bọn họ mà tranh thủ tới.

Ngay sau đó, không chút chần chừ, đám tù nhân nhanh như hổ đói vồ mồi, đi tới trước bàn ăn, bắt đầu điên cuồng ăn uống, trên mặt tràn ngập vẻ thỏa mãn, nhà tù ấm áp, đồ ăn ngon, gần như đã làm cho bọn họ quên mất khốn khổ khi trước.

Trái lại Tiêu Hoằng đi vào trong đó, thần sắc không có biến hóa quá lớn, nhìn những tù nhân trên mặt tràn ngập thỏa mãn kia, vẻ mặt hắn ít nhiều cũng có chút lạnh như băng.

Trên thực tế, mấy ngày qua, đồ ăn của đám tù nhân cũng rất không tồi, dựa theo đạo lý mà nói, thì đây là một chuyện tốt, nhưng Tiêu Hoằng lại không cao hứng được, bởi vì Tiêu Hoằng rất rõ ràng, cứ tiếp tục như vậy thì những ác lang trong nhà giam này sẽ bị Ngô Quý Kỳ nuôi thành chó nhà.

Làm cho khát vọng tự do của bọn họ, cùng với tinh thần bất khuất, dần dần bị mài mòn, cuối cùng sẽ tiêu hao hầu như không còn.

Tuy nhiên, đối với điều này, Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều tỏ vẻ, hắn chỉ nghiêm mặt, ngồi vào chỗ bắt đầu ăn.

Về phần các tù nhân khác, cũng không biết trong lòng Tiêu Hoằng đang suy nghĩ gì, chỉ biết có kính sợ và cảm kích.

Cứ như vậy, thời gian ở vô thanh vô tức trôi qua, một tháng qua, Tiêu Hoằng không ngừng thông qua chữa trị Chiến Văn, ước chừng kiếm được cho Ngô Quý Kỳ khoảng 50 vạn kim tệ, số lượng kim tệ này tuyệt đối làm cho Ngô Quý Kỳ tràn ngập mừng rỡ, đồng thời địa vị của Tiêu Hoằng ở trong khu nhà giam chữ Giáp cũng bắt đầu tăng cao.

Trên cơ bản binh sĩ Cao Tương đã không ai dám chọc tới nữa, ai đều biết, Tiêu Hoằng kia là con gà đẻ trứng vàng của Ngô Quý Kỳ, nếu có chuyện gì Ngô Quý Kỳ có thể sẽ cho các binh sĩ Cao Tương này sống tốt hay sao?

Bởi vậy cho dù Tiêu Hoằng có chút động tác nhỏ, thì các binh sĩ Cao Tương cũng sẽ coi như không thấy.

Chỉ là vào lúc này, điều Tiêu Hoằng thấy rõ nhất chính là, tuy rằng đám tù nhân vô cùng nghe lời Tiêu Hoằng, nhưng là Tiêu Hoằng lại thấy được trong mắt của mỗi một tên tù nhân, luồng lệ khí, luồng ý chí bất khuất kia, đang dần dần phai nhạt đi.

Đây là điều Tiêu Hoằng tuyệt đối không muốn nhìn thấy, Tiêu Hoằng phải ra sức thay đổi hiện trạng này. Trong nhà tù, Tiêu Hoằng đang không ngừng suy tư về biện pháp giải quyết, hắn cũng có thể nhìn ra được, Ngô Quý Kỳ cũng đang tương kế tựu kế, Tiêu Hoằng không phải muốn cải thiện môi trường sống cho các tù nhân hay sao? Vậy thì làm cho chót đi, để cho những tù nhân này sống sung sướng mà hao mòn ý chí, làm cho bọn họ biến thành một lũ chó nhà chỉ biết hưởng thụ yên vui trong tổ ấm, dù sao hiện tại Ngô Quý Kỳ cũng không thiếu tiền.

Giờ phút này Tiêu Hoằng đang ngồi trong góc phòng, nhíu mày suy nghĩ, lấy từ trong khe nứt không gian ra cái hộp kim loại, lấy từ trong đó ra một cái ống tiêm lớn bằng ngón trỏ, sau đó đổ một dòng dung dịch màu trắng mà mình phối chế ra vào trong ống tiêm này.

Đây đúng là một loại dung dịch trừ độc mà Tiêu Hoằng chế tạo ra sau những nghiên cứu về thân thể Phất Lạc và linh hồn rửa sạch dịch.

Sau đso Tiêu Hoằng liền thu tất cả mọi thứ vào trong khe nứt không gian, sau đó mới mở sàn nhà ra, ném bốn năm cái túi nhựa nhỏ vào dưới sàn nhà. Hiện giờ dưới sàn nhà đã bị Tiêu Hoằng dùng cuốc chim bổ ra một lỗ hổng lớn bằng ngăn tủ, bên trong chồng chất đầy các bình nhỏ và túi nhựa. Toàn bộ đều là các loại tài liệu.

Nếu sử dụng tốt những tài liệu này, thì hoàn toàn có thể chế tạo ra hơn 20 cái Chiến Văn giản dị dành cho Ngự Sư cấp ba.

Tiêu Hoằng cần những tài liệu này rốt cuộc để làm gì, gần như đã có thể đoán ra được rồi.

Chỉ có điều, Tiêu Hoằng cần thức tỉnh ý chí chiến đấu của tất cả tù nhân trước đã.

Thời gian thông khí vừa đến, Tiêu Hoằng liền cắm hai tay vào trong áo bông, chậm rãi đi ra nhà tù, nhìn về phía các tù nhân trên sân thể dục. Vẻ mặt bọn họ đã càng thêm uể oải, tự mình ngồi ở góc tán gẫu. Có một số người thậm chí còn cầm lấy các viên đá, bắt đầu đánh cờ.

Đối với điều này, Tiêu Hoằng không nói gì, chậm rãi đi tới trước nhà giam của Phất Lạc, các binh sĩ Cao Tương cũng không thèm quan tâm, tính cảnh giác đối với Tiêu Hoằng gần như đã hạ xuống số không rồi.

Một tay đặt trên nhà giam, Tiêu Hoằng nhìn Phất Lạc đang cuộn mình ở trong góc, giống như một con thú, nhẹ nhàng gõ vài cái lên nhà giam của Phất Lạc.

Theo thanh âm vang lên, Phất Lạc lại lần nữa trở nên táo bạo, há miệng rộng, đánh thẳng tới Tiêu Hoằng, đồng thời giật sợi xích sắt, ầm ầm rung động.

Trái lại Tiêu Hoằng, mặt không chút thay đổi, gần như ngay khi Phất Lạc vừa mới vọt tới trước mặt Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng đã như tia chớp, lấy ra ống tiêm từ bên trong túi áo, tháo vỏ nhựa bọc đầu kim tiêm, đâm thẳng vào mạch máu Phất Lạc, bơm dung dịch trừ độc vào trong, sau đó trực tiếp xoay người rời đi, chỉ để lại Phất Lạc đang phát cuồng.

Mà hành động này của Tiêu Hoằng, đừng nói là binh sĩ Cao Tương, cho dù là tù nhân, thì cũng không có chút phát hiện nào.

Đại khái đi lại trên sân thể dục mười mấy phút, Tiêu Hoằng liền bị hai gã binh sĩ Cao Tương đưa tới phòng chế văn.

- Lần này là 10 Chiến Văn, tu sửa tốt cho chúng!

Ngô Quý Kỳ lại lần nữa đặt 10 cái Chiến Văn trước mặt Tiêu Hoằng, nhẹ giọng phân phó, sau đó tự mình tránh ra, trải qua một tháng “hợp tác”, cảnh giác của Ngô Quý Kỳ đối với Tiêu Hoằng cũng dần dần giảm xuống.

Trái lại Tiêu Hoằng vẫn không đáp, ngồi yên không nhúc nhích, ánh mắt nhìn ra ngoài song sắt, nhìn về đám tù nhân trên sân thể dục.

Lúc này, bên trong sân thể dục đang không ngừng phát ra tin tức về quân đội Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, tiến hành đủ loại ca tụng đối với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, thanh âm liên miên không dứt, khi thì leng keng có lực, khi thì trầm thấp.

Thấy Ngô Quý Kỳ hoàn toàn rời đi, Tiêu Hoằng liền chậm rãi xoay người, hướng ánh mắt về phía cửa, trong mắt đột nhiên bốc lên một luồng sát khí!

Đối với Tiêu Hoằng luôn luôn bình thản, đột nhiên hiện lên sát khí, ánh mắt của hai gã binh sĩ Cao Tương đột nhiên vừa động, không kiềm được lui về phía sau nửa bước, chỉ là, đúng lúc này, hai gã binh sĩ Cao Tương lại bỗng nhiên phát hiện ra, Tiêu Hoằng đã đột nhiên xông tới, như một tia chớp đi tới trước mặt bọn họ.

Không đợi các binh sĩ Cao Tương quá nhiều phản ứng, Tiêu Hoằng đã mỗi tay bắt được đầu của một gã binh sĩ Cao Tương, sau đó hai tay dùng sức kéo lại, trực tiếp đập đầu của hai gã binh sĩ Cao Tương này vào nhau, trong nháy mắt, hai gã binh sĩ Cao Tương trực tiếp ngất đi.

Bước qua hai gã binh sĩ Cao Tương này, Tiêu Hoằng liền trực tiếp đi tới hành lang, lập tức đi về phía phòng Ma Văn truyền phát tin, vẻ mặt bình tĩnh.

- Này, tại sao ngươi lại đi ra?

Một gã binh sĩ Cao Tương bỗng phát hiện Tiêu Hoằng xuất hiện trước mặt mình, liền lên tiếng hỏi.

Ầm...

Ngay sau đó, Tiêu Hoằng đã trực tiếp một quyền oanh kích lên trên đầu của binh sĩ Cao Tương này, làm cho hắn ngã xuống.

Khoảng cách từ phòng Ma Văn truyền phát tin với Tiêu phòng chế văn của Hoằng cũng không xa, đại khái chỉ có hai mươi thước.

Đi vào cửa phòng Ma Văn truyền phát tin, diện tích bên trong không phải quá lớn, giờ phút này một gã binh sĩ Cao Tương đang đứng trước một chiếc dụng cụ Ma Văn truyền phát tin, điều khiển thanh âm và hình ảnh đang phát ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play