Về phần Thiết Nam bên kia,
nhìn Tiêu Hoằng ngồi bên cạnh ngọn núi giả, trên mặt không kiềm được
hiện lên một chút cảnh giác và e ngại, ra sức lui về phía sau, ngồi ở
trong góc, lúc này Thiết Nam rất rõ ràng, thời đại làm lão đại của hắn
đã hoàn toàn trôi qua rồi.
Trái lại Tiêu Hoằng, đối với Thiết Nam trở về, cũng không có chút tỏ vẻ
nào, cứ như vậy mà ngồi dưới ngọn núi giả, thường thường lại nhìn qua
trần nhà, nhìn về phía bầu trời âm trầm.
Mưa đã dần dần tạnh, phía cực xa, thậm chí còn có thể nhìn thấy một
luồng nắng sáng chiếu rọi bầu trời, giống như một đám các thanh kiếm
nhỏ, cắm trên mặt đất âm u.
Ầm ầm ầm...
Ngay khi Tiêu Hoằng ngẩng đầu nhìn lên, thì một cánh cửa sắt nặng nề
phía nam bỗng nhiên lại lần nữa được nâng lên, đám tù nhân theo thanh âm nhìn lại, lập tức thấy Ngô Quý Kỳ cầm theo cao áp Ma Văn bổng, chậm rãi đi đến, ở phía sau hắn còn có một chiếc xe đẩy to lớn, hai gã binh sĩ
Cao Tương chậm rãi đẩy hắn vào, đồng thời chậm rãi đi về phía Tiêu
Hoằng.
Đi tới trước mặt Tiêu Hoằng đang rất nhếch nhác, Ngô Quý Kỳ từ trên cao
nhìn xuống, liếc Tiêu Hoằng trên mặt đất một cái, lúc này hắn nhìn qua
không khác gì một tên tiểu khất cái.
Chưa từng nhiều lời, Ngô Quý Kỳ liền trực tiếp kéo tấm bạt phủ trên xe
đẩy xuống, bên trong xe đẩy là vài thùng bia, cùng với từng hộp chân gà, ngay phía trước xe còn có một cái nồi đang bốc hơi nghi ngút, bên trong là canh gà.
- Người như ngươi, tuy rằng làm cho ta cảm thấy rất chán ghét, cũng rất ghê tởm, nhưng mà đã là giao dịch thì ta sẽ thực hiện.
Ngô Quý Kỳ nhìn Tiêu Hoằng, vẻ mặt cao cao tại thượng nói.
- Đa tạ.
Tiêu Hoằng hơi đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên mông, lạnh nhạt nói.
Ngô Quý Kỳ còn muốn nói cái gì đó nữa, kiểu như cảnh cáo linh tinh,
nhưng Ma Văn thông tin trong người lại rung lên, người gọi tới là Chế
Văn đại sư Trương Tường Kiệt của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Hoằng, Ngô Quý Kỳ không muốn dây dưa gì
với Tiêu Hoằng nữa, liền trực tiếp xoay người rời khỏi, hai gã binh sĩ
Cao Tương cung kính đi theo phía sau Ngô Quý Kỳ.
Đồng thời, sau khi Ngô Quý Kỳ lật tấm vải bạt lên, mùi thịt gà trong
khoảnh khắc đã tràn ngập, gần như tất cả tù nhân, bất kể là tù nhân Lạc
Đan Luân, hay là tù nhân liên hợp thể, đều cùng lúc nhìn về phía Tiêu
Hoằng, chuẩn xác mà nói thì là nhìn về phía thứ trên chiếc xe đẩy kia.
Bất kể cấp bậc Ngự lực như thế nào, thì chúng cũng đều cố gắng nuốt một ngụm nước miếng.
Nếu là ở Gia Đô liên hợp thể, thịt gà chỉ là thịt bình thường để ăn mà
thôi, thậm chí có thể nói là đồ rẻ tiền. Nhưng đối với những tù nhân cả
ngày chích ăn khoai lang, bánh ngô này mà nói, bọn họ có chút không dám
tưởng tượng sẽ có mỹ vị như vậy.
Thậm chí còn có bia, trời ạ! Trại tập trung Tín Nghĩa tại sao lại có đãi ngộ như vậy?
Trong lúc nhất thời, tất cả tù nhân đều quệt quệt khóe miệng, ánh mắt mong đợi nhìn về phía Tiêu Hoằng.
Nếu lúc trước Tiêu Hoằng nói sẽ mời bọn họ ở trong này uống bia, ăn chân gà, thì quả thực chính là thần thoại hoang đường, nhưng hiện tại thì
Tiêu Hoằng dường như đã thực hiện được.
Tiêu Hoằng cũng không chần chờ, hắn giơ hai tay lên, vỗ lớn vài tiếng, triệu tập tất cả tù nhân tới đây.
Đối với hành động này của Tiêu Hoằng, đám tù nhân không chút tạm dừng,
cùng lúc bâu đến bên cạnh Tiêu Hoằng, trong mắt tràn ngập vẻ mong chờ,
đồng thời cũng chủ động xếp thành hàng dài.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng không nói thêm gì, lấy từ trên xe đẩy ra một
chai bia, một cái chân gà, lại móc một chén canh gà nóng hầm hập, đặt
vào tay Mặt Thẹo. Sau đó hắn ý bảo người tiếp theo, vẫn là ba thứ đồ:
chân gà thơm ngào ngạt, canh gà nóng hầm hập và bia ngon.
Giờ khắc này, ở trong mắt mỗi một tên tù nhân thì Tiêu Hoằng đều là cực
kỳ khẳng khái, nếu trước kia Tiêu Hoằng là Ma quỷ, như vậy hiện tại, thì chính là chúa cứu thế mang cho bọn hắn quang huy ngắn ngủi.
Mà đám tù nhân được phân phát đồ ăn thì cũng không vội vã ăn luôn, cứ như vậy mà nhìn Tiêu Hoằng, đứng phía trước Tiêu Hoằng.
Ước chừng trôi qua nửa tiếng, mọi thứ mới phân phát hầu như không còn, mỗi người một phần, gần như vừa đủ.
Bởi vì đồ ăn là do Ngô Quý Kỳ tự mình đưa tới, nên đám binh sĩ Cao Tương cũng không đi quản làm gì, hoặc nói đúng ra là không dám quản, dù sao
đây là Ngô Quý Kỳ ngầm đồng ý.
Duy nhất chỉ có Thiết Nam ngồi trong góc tường là không bước lên xếp
hàng, mà chỉ hơi cúi đầu, có vẻ tinh thần vô cùng sa sút, trong lòng hắn rất rõ ràng, lúc trước đã khúc mắt với Tiêu Hoằng, nên đồ ăn này dường
như sẽ không có phần của hắn.
Nhưng mà, ngay khi Thiết Nam cho rằng như vậy, thì bỗng nhiên lại thấy
một đôi chân đi giày da xuất hiện trước mặt mình, hắn liền nhanh chóng
ngẩng đầu, lập tức thấy Tiêu Hoằng đang cầm một cái chân gà, bưng một
chén canh gà, xách theo một chai bia, vẻ mặt bình thản xuất hiện ở trước mặt Thiết Nam.
Sau đó Tiêu Hoằng liền vươn tay, đặt ba thứ đồ này vào tay Thiết Nam, thấp giọng nói:
- Tất cả tù nhân nơi này, bất kể là Lạc Đan Luân, hay là liên hợp thể, đều hoan nghênh ngươi bình an trở về.
Nói xong, Tiêu Hoằng liền trực tiếp xoay người rời đi, chỉ để lại cho
Thiết Nam một bóng dáng, đồng thời, mấy câu ngắn gọn kia của Tiêu Hoằng
cũng làm cho trong lòng Thiết Nam cảm nhận được một luồng hơi ấm, Tiêu
Hoằng không vứt bỏ hắn, người Lạc Đan Luân không vứt bỏ hắn, liên hợp
thể nhân cũng không bài xích hắn, không kiềm được, hai mắt Thiết Nam trở nên ươn ướt.
Đồng thời, lúc này Tiêu Hoằng đã quay về tới bên cạnh ngọn núi giả, trực tiếp lấy từ trên xe đẩy ra một chai bia cuối cùng, sau đó ôm lấy chai
bia, từng bước một đi lên ngọn núi giả, cứ như vậy mà từ trên cao nhìn
xuống, nhìn tất cả tù nhân đứng ở trước mặt mình, sau đó chậm rãi giơ
chai bia lên cao.
Tất cả tù nhân, không nói gì, cứ như vậy mà ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Hoằng.
- Hôm nay, chúng ta không phân biệt chủng tộc, không phân biệt thực lực
cao thấp, chúng ta đều là tù nhân, mà một chén rượu này ngày hôm nay, ta muốn bái tế Cáp Thụy Sâm đại nhân dũng cảm, uy vũ, để cho hắn ở dưới
suối vàng cũng biết, sẽ phù hộ cho chủng tộc Lạc Đan Luân chúng ta.
Tiêu Hoằng giơ chai bia lên cao, nhìn mọi người dưới đài, cao giọng nói.
Bá...
Ngay trong nháy mắt khi ba chữ Cáp Thụy Sâm được nói ra, tất cả tù nhân
Lạc Đan Luân đều cùng lúc biến sắc, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới,
Tiêu Hoằng lại bái tế Cáp Thụy Sâm ở chỗ này, đồng thời, nghe thấy cái
tên Cáp Thụy Sâm, trong lòng đám tù nhân lại căng thẳng, bởi vì Cáp Thụy Sâm chính là linh hồn của Lạc Đan Luân đế quốc!
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả tù nhân lại run lên!
- Còn nữa, bất kể trong lòng các ngươi nghĩ như thế nào, đều không sao
cả, ta chỉ muốn ở trong này, nói cho Cáp Thụy Sâm biết, Tiêu Hoằng ta đã đi tới nơi này, đứng trên mảnh đất Ma Duệ Tinh, mà ta muốn nói cho các
ngươi chính là, hôm nay người Lạc Đan Luân lang bạc kỳ hồ, chịu đủ cực
khổ, nhưng sự bất khuất của chúng ta vẫn thăng hoa, chủng tộc Lạc Đan
Luân vĩ đại, vĩnh viễn lưu truyền!
Tiêu Hoằng lại lần nữa cao giọng nói, trong hai mắt cũng phát ra ánh
sáng vô cùng lăng lệ, hắn cũng đồng thời dùng ngón cái bẩn bùn của mình
đi mở nắp chai, uống một ngụm lớn.
Ngay khi Tiêu Hoằng uống ngụm bia này, tất cả tù nhân Lạc Đan Luân chỉ
cảm thấy toàn thân tràn ngập tinh thần, dường như lại một lần nữa về tới chiến trường. Vì kéo dài chủng tộc mà anh dũng giết địch, ngay cả Thiết Nam ở trong góc, nghe vậy thì cũng không nhịn được đứng lên, giơ chai
bia trong tay lên về phía Tiêu Hoằng. Trong lúc nhất thời, tất cả tù
nhân đứng trên sân thể dục cùng lúc hô to lên, sau đó ngẩng đầu, học
theo Tiêu Hoằng uống một ngụm bia lớn, ngay cả tù nhân liên hợp thể cũng cảm thấy cả người run lên, giơ cao chai bia trong tay.
Một số người lại cảm thấy trong lòng tràn ngập kích động, tuy rằng Tiêu
Hoằng có một đôi đồng tử màu đen, nhưng mọi người gần như đều có một
loại cảm giác, Tiêu Hoằng vào lúc này chính là người Lạc Đan Luân, Tiêu
Hoằng đứng trên ngọn núi giả, tản ra khí tức giống như trên Ma Đỉnh Sơn, cũng cao ngạo mà bất khuất.
Trái lại Ốc Sư, uống một ngụm bia, trong lòng lại là liên tục rung động. Đúng vậy, nếu lúc trước hắn nói người Lạc Đan Luân đối với Tiêu Hoằng
thì chỉ có sợ, mà không có kính, như vậy hiện tại thì sao? Nhìn hai
tròng mắt phấn chấn của đám tù nhân Lạc Đan Luân, và cái nhìn đối với
Tiêu Hoằng thì sẽ biết.
- Tên này thật là lợi hại a.
Trong lòng Ốc Sư không kiềm được thốt lên, nhìn Tiêu Hoằng đang mặc bộ
quần áo rách tung toé, nhưng giờ khắc này, hắn lại giống như một pho
tượng bằng sắt thép, chỉ dẫn những tù nhân Lạc Đan Luân này.
- Hãy cẩn thận mà hưởng thụ ngày hôm nay đi, hôm nay chúng ta say sưa
trong nhà giam, ngày mai ta sẽ đưa các ngươi đi say dưa trên đỉnh phong
của thế giới này, giờ khắc này, chúng ta đều là người Lạc Đan Luân!
Tiêu Hoằng tiếp tục giơ chai bia lên cao, nói.
Nói xong, Tiêu Hoằng liền ngồi trên ngọn núi giả, bắt đầu tự mình uống
vào một chén canh nóng, tại địa phương rét lạnh này, một chén canh nóng, một cái chân gà, tuyệt đối làm cho ngươi ta rất thoải mái.
Các tù nhân khác cũng đều dựa trên vách tường, hơi ấm của bát canh, cái
chân gà béo ngậy đã làm cho bọn họ cảm nhận được niềm ấm áp vô hạn, còn
có lời nói kia của Tiêu Hoằng, thì lại làm cho tâm tình bọn họ trở nên
phấn chấn, giờ khắc này, bọn họ dường như không phải đang ở trong nhà
giam, mà giống như đang ở trên chiến trường, đánh tan thiên quân vạn mã
của địch nhân, ngồi xuống hưởng thụ thành quả thắng lợi.
Ấm áp, thống khoái mà lại thích ý, trong lúc nhất thời, trên mặt mỗi một tù nhân dường như đều hiện lên vẻ thỏa mãn, vẻ thỏa mãn đã lâu không
có, Tiêu Hoằng mang cho bọn hắn đồ ăn mỹ vị, hưởng thụ từ thời gian
thông khí sảng khoái nhất từ trước tới nay.
Mà tầng mây rất dày kia cũng bắt đầu không ngừng bị ánh rạng đông đâm
thủng, một vài tia nắng mặt trời bắn thẳng đến trên sân thể dục, không
khỏi làm mỗi một tên tù nhân đều có chút vẻ an bình, dường như đã thấy
được mục tiêu của mình vậy.
Cùng lúc đó, trong văn phòng của Ngô Quý Kỳ, hắn tự nhiên có thể nghe
được thanh âm của tên chết tiệt Tiêu Hoằng trên sân thể dục, tuy nhiên,
hiện tại hắn cũng không rảnh mà bận tâm, mà đang ngồi trước cái bàn,
trên bàn giấy có một cái màn hình nhỏ, trong đó là hình ảnh của Trương
Tường Kiệt, giờ phút này đang đánh giá Song Xà Chiến Văn trong tay Ngô
Quý Kỳ.
Mà cảnh này đã kéo dài tận mười mấy phút, bởi vì khi trước Tiêu Hoằng
chữa trị đã tiến hành ngụy trang, nên cho dù có quan sát cả ngày thì
Trương Tường Kiệt cũng không nhìn ra chút nào. Tuy nhiên, biết Song Xà
Chiến Văn đã được chữa trị, Chế Văn đại sư Trương Tường Kiệt đỉnh cao
của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc làm sao có thể nói là không nhìn ra chút
gì được? Nói vậy thì mặt mũi để ở đâu? Nhưng lại cũng không tiện lên mặt gì, dù sao thì Song Xà Chiến Văn này khi trước hắn cũng hoàn toàn không thể chữa trị được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT