Trong lòng Tiêu Hoằng tự nhiên biết rõ mục đích Ngô Quý Kỳ yêu cầu gặp mình là gì, không trả lời, đứng dậy, hai binh lính Cao Tương cùng Đường Cơ áp giải ra khỏi phòng giam, đi thẳng đến văn phòng Ngô Quý Kỳ.
Khoảng 10 phút sau, đẩy ra cánh cửa kim loại hoa lệ, Tiêu Hoằng vào trong văn phòng Ngô Quý Kỳ, lúc này hắn đang gác hai chân lên bàn, người dựa vào ghê da, híp mắt nhìn Tiêu Hoằng.
Bộ quần áo rách rưới và bộ mặt bẩn thỉu của Tiêu Hoằng, đã khó mà liên hệ được tới ông chủ Hồng trước kia, có vẻ không hợp với văn phòng sang trọng nơi này.
Thả chân xuống, Ngô Quý Kỳ lại nhìn Tiêu Hoằng, đẩy Chiến Văn Song Xà tới trước mặt Tiêu Hoằng, lạnh lẽo nói:
- Nhìn đi, sửa nó, ngươi nắm chắc bao nhiêu?
Tiêu Hoằng cụp mắt xuống, quét qua Chiến Văn Song Xà, từ chất liệu, chỉ có thể tính là hàng trung đẳng, nhưng Chiến Văn cấp Đại Ngự Sư thì trung đẳng đã là khó có. Nhất là ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, mặc kệ là nhân tài hay vật tư đều cực kỳ thiếu thốn.
Về phần kết cấu, cũng không phức tạp, thậm chí còn không phức tạp bằng Chiến Văn Ngự sư cấp năm của Tiêu Hoằng. Cho nên xem khoảng 5 phút, trong đầu Tiêu Hoằng đã có hai ba loại phương án sửa chữa.
- Nếu đầy đủ thiết bị, nắm chắc 100%.
Tiêu Hoằng ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên đáp.
Bùm!
Tiêu Hoằng vừa nói thế, Ngô Quý Kỳ bỗng vỗ bàn, rất lớn tiếng, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Tiêu Hoằng:
- Có phải ngươi đang đùa giỡn ta? Thật là lớn lối, ngay cả Đại Chế văn sư Cao Tương Chân Nghĩa Quốc cũng không thể sửa được, ngươi lại dám nói nắm chắc 100%
- Đại Chế văn sư Cao Tương Chân Nghĩa Quốc? Ha ha.
Tiêu Hoằng chỉ cười nhạt, trong tươi cười có hàm chứa khinh thường.
Ngô Quý Kỳ cũng hiểu được giọng điệu của Tiệu Hoàng có ý gì, đó là trào phúng và khinh thường. Nếu là trước kia, Ngô Quý Kỳ chắc chắn sẽ cho Tiêu Hoằng một trận, nhưng lúc này lại không, bởi vì hắn có chuyện nhờ Tiêu Hoằng, thực ra Tiêu Hoằng trào phúng cũng không phải không có lý.
Những lời này chỉ có bình dân mới tin tưởng: Cao Tương Chân Nghĩa Quốc nhân tài đông đúc, sừng sững trên đỉnh Vũ trụ Thái Qua.
- 100%? Được, ta tin ngươi nắm chắc 100%, nếu thất bại, ta sẽ giết ngươi.
Ngô Quý Kỳ đứng dậy, nói với Tiêu Hoằng, sau đó ra khỏi văn phòng. Đường Cơ không đổi sắc, áp giải Tiêu Hoằng đi theo sau Ngô Quý Kỳ.
Xuống thang lầu tầng hai, đi khoảng 10m trên hành lang, Ngô Quý Kỳ mở ra một cánh cửa sắt, bên trong là căn phòng nhỏ khoảng 5m vuông. Một cái bàn, bên trong là một ít công cụ chế văn giản dị, đã phủ đầy tro bụi, bên cạnh là ghế kim loại.
- Đây là đồ một tên tù nhân khoác lác để lại, chẳng qua bây giờ hắn đã chết, ngươi có thể tiếp tục dùng đồ vật của hắn, xem còn thiếu gì?
Ngô Quý Kỳ nhìn vào Tiêu Hoằng, lạnh băng nói.
Tiêu Hoằng không nói, đi vào trong căn phòng, bàn tay thô ráp bẩn thỉu vuốt bàn một cái, lại nhìn những thứ trên bàn.
- Cho ta cây bút.
Tiêu Hoằng bỗng nói.
Đường Cơ đặt giấy bút lên bàn, cầm lấy bút, Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ một lát, viết lên đó.
5 phút sau, trên tờ giấy tràn đầy chữ viết, là một phần d, vừa đúng giá 10 kim tệ, trong đó 7 kim tệ là tài liệu, 3 kim tệ là dụng cụ.
Ngô Quý Kỳ gần như không biết gì về chế văn, tuy rằng làm ra vẻ đọc kỹ, nhưng không hiểu chút nào, cảm thấy không có vấn đề gì, liền đưa danh sách cho Đường Cơ, ra hiệu cứ mua theo những gì trên đó.
- Bây giờ nói cho ta biết, cần bao nhiêu ngày mới xong?
Ngô Quý Kỳ hỏi tiếp.
- Một tuần sau sẽ có hàng.
Tiêu Hoằng đáp, thực ra nếu muốn sửa chữa Chiến Văn Song Xà, Tiêu Hoằng vận dụng toàn bộ thực lực thì 1 tiếng là xong. Nhưng dựa vào cái gì mà Tiêu Hoằng phải dùng toàn lực, cứ chậm rì rì không phải tốt lắm sao?
Nghe trả lời như thế, Ngô Quý Kỳ không nói nửa, dứt khoát bảo binh lính Cao Tương đưa Tiêu Hoằng đi, giam trở lại.
Một ngày trôi qua, đến chiều, các tù nhân lại bị đưa đi hang động Huyết sắc, thu gom khoáng thạch Anh huyết trong đó.
Chỉ là khi Tiêu Hoằng và cùng đi vào trong hang động, các tù nhân Lạc Đan Luân nhìn về phía Tiêu Hoằng, ánh mắt đối địch trước kia ít nhiều nhạt hơn một chút, cũng tránh ra con đường cho Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng cũng không nói gì với các tù nhân Lạc Đan Luân, dẫn Ốc Sư tìm kiếm xung quanh, chủ yếu không phải là Anh huyết thạch, mà là những tài liệu có giá trị khác trong hang động, tuy rằng hàm lượng không nhiều lắm, nhưng không phải không có ý nghĩa.
Thấy Tiêu Hoằng cạy ra một khối Vụ tinh nhỏ bằng ngón cái, nhét vào ống quần, Ốc Sư khó hiểu:
- Ngài thu gom những tài liệu này làm gì?
- Về sau ngươi sẽ biết.
Tiêu Hoằng nhìn Ốc Sư, đáp.
Ốc Sư cũng không hỏi nữa, chỉ khẽ gật đâu, sau đó nhớ tới gì đó, hỏi tiếp:
- Giúp Ngô Quý Kỳ sửa Chiến Văn, ngài có nắm chắc không? Ngay một ngày trước khi ngài tới, có một huynh đệ bởi vì trước kia huênh hoang, liền chết rồi, nghe nói cũng là Chế Văn Sư không tệ.
- Nắm chắc, có một chút.
Tiêu Hoằng trả lời có lệ, sau đó đứng lên dẫn Ốc Sư đi tìm khoáng thạch Anh huyết.
Khoảng 10 phút sau, túi da của Tiêu Hoằng và Ốc Sư đã chứa tràn đầy, ngược lại mấy tù nhân Lạc Đan Luân hôm nay không thuận lợi, đánh vỡ mấy lớp đá cũng không thấy bóng Anh huyết thạch.
Thấy Tiêu Hoằng đi ra ở trong đường hầm sâu, ánh mắt các tù nhân Lạc Đan Luân chợt đổi, nhanh chóng tránh đường cho Tiêu Hoằng đi qua.
Khi Tiêu Hoằng đi ngang qua các tù nhân Lạc Đan Luân này, chợt ngừng bước. Thấy Tiêu Hoằng nhìn về phía họ, mấy tù nhân Lạc Đan Luân kia không khỏi cúi đầu, trong lòng có một loại khẩn trương.
Nhìn về phía mấy bóng lưng khô quắt kia, lại nhìn lớp đá đào ra, Tiêu Hoằng như hiểu được điều gì, nhìn xung quanh một lát, liền đột nhiên đập vào đường hầm đối diện.
Soạt!
Bức tường đá sụp xuống, phía sau lớp đá toàn là khoáng thạch Anh huyết, sau đó Tiêu Hoằng không nói gì nữa, dẫn Ốc Sư đi ra.
Tiêu Hoằng hành động như thế, mấy tù nhân Lạc Đan Luân kia cũng hiếu được là gì, ánh mắt đầu tiên là được sủng mà kinh, sau đó là cảm kích.
- Cám ơn.
Tiêu Hoằng đi ra mấy bước, một tên tù nhân Lạc Đan Luân nhỏ giọng nói, rất nhỏ, nhưng cũng nghe ra được là phát từ tận đáy lòng.
- Lời khách khí, để sau này rồi nói.
Tiêu Hoằng liếc những tù nhân Lạc Đan Luân phía sau, nói một tiếng, liền đi ra.
Chỉ là Tiêu Hoằng vừa mới rời hang động Huyết Sắc, liến thấy Đường Cơ đã đứng ở cửa, ra hiệu với hai binh lính Cao Tương. Tiếp theo, hai binh lính Cao Tương đứng sau lưng Tiêu Hoằng, không hành động thô bạo gì, nhưng đã rõ mục địch.
Tiêu Hoằng cũng biết là chuyện gì, nộp lên cuốc mỏ chim và khoáng thạch Anh huyết, liền đi theo sau Đường Cơ vào trong tòa nhà giam khổng lồ. Hôm qua, Tiêu Hoằng cũng biết tòa nhà giam khổng lồ kia tên là Chính Nghĩa Lâu, một cái tên thật châm chọc.
Đi vào Chính Nghĩa Lâu, không ngoài dự liệu, Tiêu Hoằng liền bị đưa vào trong căn phòng chế văn nhỏ kia, trên bàn là túi da căng phòng.
Ngô Quý Kỳ dẫn hai bính lính Cao Tương đang đứng ở cửa, ánh mắt lạnh băng, nhìn Tiêu Hoằng ngồi trên chiếc ghế đầy tro bụi.
- Hôm nay tìm ngươi tới để làm gì? Không cần ta nói thêm nữa chứ?
Đợi Tiêu Hoằng đi tới, Ngô Quý Kỳ trầm giọng nói.
Tiêu Hoằng không trả lời, chỉ liếc hắn, vươn tay thô ráp mở ra túi da kia. Bên trong tràn đầy tài liệu Tiêu Hoằng cần, chẳng qua phẩm chất tài liệu kém cỏi hơn nhiều so với thể liên hợp Gia Đô, thậm chí có một ít tài liệu thực vật vì bảo dưỡng không tốt, đã bắt đầu mốc meo, chẳng qua cũng không ảnh hưởng sử dụng.
Các loại dụng cụ chế văn, thủ công cũng rất thô ráp.
Tiêu Hoằng cũng không để ý tới những chuyện này, ngay trước mặt mọi người, lấy ra các tài liệu, dụng cụ, tiến hành kiểm kê, động tác không chút xa lạ.
Khoảng 20 phút sau, Tiêu Hoằng mới kiểm kê xong vật phẩm, đưa tay trước mặt Ngô Quý Kỳ, mục đích rõ ràng.
Ngô Quý Kỳ hơi cảnh giác, chẳng qua cuối cùng vẫn mở túi Ma Văn, đặt Chiến Văn Song Xà vào tay Tiêu Hoằng, quá trình hết sức cẩn thận.
Trái lại Tiêu Hoằng vẫn thản nhiên, không thấy có gì khác thường:
- Có chuyện phải nói trước, khi ta sửa Chiến Văn, nghiêm cấm quấy rầy, nếu không rất dễ sửa chữa thất bại, không biết Tướng quân Ngô Quý Kỳ có thể cam đoan không? Nếu không cam đoan được, ta cũng bó tay.
- Được.
Ngô Quý Kỳ coi như sảng khoái đáp, tiếp theo khoác tay, binh lính Cao Tương liền đi ra khỏi phòng chế văn.
Còn Ngô Quý Kỳ vẫn đứng sau lưng Tiêu Hoằng, gậy cao áp Ma Văn vẫn nắm chặt trong tay, ánh mắt khóa chặt Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng vẫn không nhanh không-chậm lấy ra giấy bút viết viết vẽ vẽ, ghi một số ký hiệu chữ viết huyền nhìn như bí hiểm, kỳ thật chỉ là lãng phí thời gian.
Chừng một tiếng sau, Tiêu Hoằng mới quay ra lấy tài liệu, bắt đầu chỉnh lý, sử dụng tài liệu không có chút tiết kiệm. Một cây Lân ti thảo dài 1m, cuối cũng chỉ để lại một đoạn ngắn như ngón cái, toàn bộ còn lại coi như phế liệu, ném sang một bên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT