Hỗn loạn như thế tự nhiên cũng hấp dẫn binh sĩ Cao Tương. Tuy nhiên, khi binh sĩ Cao Tương xông tới, nhìn thấy Tiêu Hoằng cùng Thiết Nam lại lần nữa quấn lấy nhau, lại không một người nào dám lên ngăn cản, càng không người nào dám quát tháo.
Giờ khắc này, bất kể là tù nhân hay là binh sĩ Cao Tương, cho bọn hắn có cảm giác trực quan nhất đó là: Hai tên đấu đá ở nhà ăn trung tâm chính là hai con dã thú, quyền cước tung vào nhau, có thể nói từng quyền như nhục hình, một quyền so với một quyền độc ác.
Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ không khó phát hiện, một trận chiến này Thiết Nam đã không còn hơi chiếm chút ưu thế giống như ở trong hang động Huyết sắc, mà bắt đầu từng chút từng chút rơi vào thể hạ phong.
Nguyên nhân chủ yếu là, Ngự lực của Tiêu Hoằng đã hồi phục đầy đủ, có thể nói là tràn đầy, còn Ngự lực của Thiết Nam đã không đủ 1000, chênh lệch rốt cuộc rõ ràng biết bao nhiêu không cần nói cũng biết.
Mặt khác, Tiêu Hoằng vừa rồi đã sử dụng Dược Văn cùng với Văn đan trị liệu thương thế của mình, còn Thiết Nam chỉ là trải qua xử lý đơn giản, nhiều lắm là bôi một chút thảo dược.
- Tiêu Hoằng, ngươi này...
“Ầm!
Không đợi Thiết Nam nói ra hết câu, Tiêu Hoằng tung một quyền đánh ngay cằm Thiết Nam, không khỏi làm Thiết Nam lui về phía sau hai bước, rồi không tự chủ được ngồi phịch trên mặt đất.
Ngay sau đó, nghênh đón Thiết Nam, là một cái chân của Tiêu Hoằng đá thẳng vào vai Thiết Nam, mạnh mẽ đá Thiết Nam ngả lăn xuống đất. Tiếp theo Tiêu Hoằng liền hai mắt hung tàn, nhanh như hổ đói vô mồi vọt tới cưỡi trên người Thiết Nam, hai tay giã xuống liên tục, trọng quyền như mưa đánh trên người Thiết Nam, một quyền hung ác hơn so với một quyền, dường như vĩnh viễn không biết mỏi mệt. Nắm tay đánh hụt nện trên sàn nhà kim loại liền hình thành một cái hổ sâu.
Thiết Nam còn muốn phản kích, kết quả lại khiếp sợ phát hiện, Ngự lực của bản thân đã tiêu hao hầu như không còn, căn bản không thể tổ ch�� phản kích hữu hiệu gì được nữa. Càng thêm trí mạng là thông qua quan sát, Thiết Nam phát hiện rõ ràng, Tiêu Hoằng dường như căn bản là không có mảy may bị ảnh hưởng của trận chiến đấu lúc trước, mà dùng trạng thái sung túc mạnh mẽ công kích Thiết Nam.
Lần này, Thiết Nam xem như hoàn toàn có chút ăn không tiêu.
Chỉ chống đỡ được vài cái rồi bị Tiêu Hoằng hoàn toàn công phá phòng ngự, ngay sau đó là Tiêu Hoằng điên cuồng tung quyền. Trong nháy mắt máu tươi lại lần nữa văng bắn khắp nơi!
Chúng tù nhân đứng ngoài, cùng với binh sĩ Cao Tương nhìn thấy một màn trước mắt, cùng với không ngừng truyền vào trong tai tiếng va chạm “bịch bịch”, ai nấy chỉ cảm thấy da đầu run lên, trong lòng lại một trận lạnh giá.
Không có Chiến Văn, không có Văn Khí, nhưng cảnh tượng như vậy lại có vẻ càng thêm kinh tâm động phách!
Mà bọn họ dù nằm mộng đều không nghĩ tới, giờ khắc này Thiết Nam ở dưới điên cuồng của Tiêu Hoằng lại rơi thẳng xuống hạ phong, gần như đã không còn mảy may lực trả đòn.
- Cái này... Như thế nào có thể như vậy?
Ốc Sư luôn trầm ổn hạ thấp, lúc này cũng mở lớn hai mắt, không kìm được bật thốt ra như thế.
Về phần Mặt Thẹo, Lạp Mỗ cùng với các tù nhân Lạc Đan Luân khác, cũng đều hóa đá tại đương trường, trong lòng lại tràn ngập hoảng sợ. Giờ khắc này, Tiêu Hoằng tạo cho bọn hắn có cảm giác thật là quá đáng sợ.
Đồng thời, nhà ăn của Ngô Quý Kỳ cách nhà ăn nơi này không xa lắm. Hắn đang hưởng dụng bữa ăn ngon lành xa hoa của mình, miếng thịt bò tươi mới, điểm tâm tinh xảo, rượu ngon quý báu.
Đối với kết quả trận chiến giữa Thiết Nam và Tiêu Hoằng trước đó, Ngô Quý Kỳ vẫn là rất vừa lòng. Đúng lúc này, một gã binh sĩ Cao Tương lại hoang mang bối rối cuống quýt chạy ào vào.
- Chuyện gì?
Ngô Quý Kỳ liếc mắt nhìn bộ dáng hoang mang rối loạn của gã binh sĩ Cao Tương một cái, nhíu mày lên tiếng hỏi.
- Tướng quân, việc lớn không xong rồi! Tiêu Hoằng và Thiết Nam lại đánh nhau ở nhà ăn!
Binh sĩ Cao Tương thần tình kinh hoảng nói. Sắc mặt như vậy mà ở trên mặt binh sĩ Cao Tương, thật đúng là không gặp nhiều lắm.
- Lại đánh nhau à? Xem ra Thiết Nam kia thật đúng là muốn chỉnh lý chết tên Tiêu Hoằng rồi đây! Như vậy cũng tốt!
Ngô Quý Kỳ lạnh nhạt nói, trên mặt không có mảy may dị sắc.
- Không phải, Tướng quân! Lần này là Tiêu Hoằng chủ động khởi xướng công kích, đồng thời hiện tại Tiêu Hoằng đã chiếm thượng phong, Thiết Nam đã không còn mảy may lực trả đòn!
Gã binh sĩ Cao Tương tiếp theo nói với Ngô Quý Kỳ.
Bá!
Ngay tại khoảnh khắc gã binh sĩ Cao Tương vừa nói dứt câu, Ngô Quý Kỳ liền biến sắc, cái nĩa trắng tinh ghim miếng thịt bò treo lơ lửng phía trên miệng.
Lời nói của binh sĩ Cao Tương giống như một cơn gió lạnh thôi qua bên cạnh Ngô Quý Kỳ.
Ngô Quý Kỳ tuyệt đối không nghĩ tới, Tiêu Hoằng bị đánh thành bộ dáng chật vật như vậy, mà lại còn có thực lực phản kích, hơn nữa có thể chiếm được ưu thế. Điều này thật không thể tin được.
Chỉ hơi trầm tư một lát, Ngô Quý Kỳ liền rất nhanh đứng dậy đi tới nhà ăn cách vách, đẩy cửa vào vừa thấy, khóe miệng Ngô Quý Kỳ không kìm được co giật mấy cái.
Chỉ nhìn thấy nhà ăn khổng lồ, bàn ăn đã siêu lệch nằm ngổn ngang bốn phía, ở khu vực giữa nhà ăn lại là một cảnh tượng cực kỳ đẫm máu, Tiêu Hoằng hai đấm giống như đồ đao dính đầy máu tươi, Thiết Nam ở dưới thân hắn đã là mũi miệng trào máu, máu thịt bầy nhầy, tuy rằng còn sống, nhưng ở trước mặt Tiêu Hoằng đã không còn mảy may sức phản kháng.
- Dừng tay!
Ngô Quý Kỳ đứng ở cửa, nhìn thấy hành động man dại của Tiêu Hoằng, lập tức cao giọng quát lớn.
Trái lại Tiêu Hoằng không có đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Ngô Quý Kỳ, không có dừng tay, như trước điên cuồng oanh kích Thiết Nam, thật giống như con dã thú.
Bất kể Tiêu Hoằng nghĩ như thế nào, nhưng biểu hiện trước mắt Ngô Quý Kỳ như vậy, không thể chối cãi chính là khiêu khích, là xem thường quyền uy của hắn, đây chính là chuyện Ngô Quý Kỳ không thể dễ dàng tha thứ!
Không có dừng lại lâu, Ngô Quý Kỳ tay nắm chặt Ma Văn bổng cao áp, sắc mặt cực kỳ hung dữ đi thẳng tới phía Tiêu Hoằng, tiếp theo quất cây bổng xuống cổ Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng tuy rằng điên cuồng, nhưng tự nhiên cũng có điều phản ứng, rất nhanh né tránh. Chỉ là ngay trong nháy mắt Tiêu Hoằng vừa tránh thoát một gậy, Ngô Quý Kỳ đã giơ chân lên, đá cực mạnh vào bụng Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng tuy có đón đỡ, nhưng có một sự thực không thể tranh cãi: Ngô Quý Kỳ chính là Đại Ngự Sư cấp hai, đồng thời ở vào trạng thái đỉnh phong tuyệt đối.
Trong nháy mắt, Tiêu Hoằng liền cảm nhận được một lực lượng công phá thật lớn, Tiêu Hoằng liền bị đánh lăn mấy vòng trên mặt đất, mới ngừng lại.
Đồng thời, lại thấy bảy tám khẩu Ma Văn súng trường đã nhắm ngay Tiêu Hoằng, làm cho Tiêu Hoằng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu không hậu quả là gì không cần nói cũng biết.
Trái lại Ngô Quý Kỳ, đối mặt với Tiêu Hoằng cãi lời, ánh mắt trở nên một mảnh lạnh như băng, chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, nâng lên Ma Văn bổng cao áp trong tay đâm thẳng ngay ngực Tiêu Hoẳng.
“Ầm!
Trong nháy mắt, truyền đến một lực cao áp đánh vào, trực tiếp đánh bay Tiêu Hoằng ra bảy tám thước. Tuy nhiên, ngay sau đó Tiêu Hoằng liền từ trên mặt đất đứng bật lên. Trên mặt tràn ngập bất khuất, cứ như vậy ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Ngô Quý Kỳ.
- Xem ra ngươi rất kiên cường đây! Tuy nhiên, ta thực chờ mong rốt cuộc ngươi có thể cứng rắn được bao lâu. Chúng ta có chính là thời gian!
Ngô Quý Kỳ dứt lời lại nhìn xem Thiết Nam nằm trên mặt đất, vô cùng thê thảm, như đang hấp hối. Hắn không có hé răng, chỉ khoát tay áo ra hiệu cho hai gã binh sĩ Cao Tương bên cạnh.
Hai gã binh sĩ Cao Tương hiểu ý, một người cầm lấy một chân của Thiết Nam, lôi Thiết Nam ra ngoài, kéo vào bên trong phòng giam của hắn.
Lại nhìn Ngô Quý Kỳ lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiêu Hoằng, nhìn chúng tù nhân, trầm tư một lát rồi đi ra ngoài.
Nhìn thấy tình hình như vậy, trên mặt chúng tù nhân không khỏi hiện lên vẻ sợ hãi, bằng vào nhiều năm bọn họ hiểu biết về Ngô Quý Kỳ: Thời điểm này, nếu Ngô Quý Kỳ hành hung Tiêu Hoằng một trận, thì có lẽ cũng không có chuyện gì. Còn nếu không đánh mới là khủng bố nhất, điều đó có nghĩa, Ngô Quý Kỳ đang chuẩn bị dùng thủ đoạn càng thêm ác độc dành cho Tiêu Hoằng.
Lúc này, tất cả tù nhân nhìn vết máu kéo dài trên mặt đất kia, bất kể là tù nhân Lạc Đan Luân hay là tù nhân liên hợp thể, đều chỉ cảm thấy phía sau lưng một trận lạnh lẽo.
Về phần Tiêu Hoằng, tuy rằng không biết nhiều lắm đối với thói quen hành động của Ngô Quý Kỳ, nhưng cùng có thể dự cảm được điều này. Trong lòng hơi trầm tư một lát, liền tự mình dựng len một cái bàn kim loại, nhặt thức ăn rơi vãi trên mặt đất đặt vào mâm, rồi bắt đầu tự mình ngồi ăn.
Các tù nhân khác ước chừng qua hai phút sau, mới từng chút từng chút làm theo cách của Tiêu Hoằng. Tuy nhiên, thời điểm này, đã không có người nào còn dám quá phận tới gần Tiêu Hoằng. Chỉ có Ốc Sư ngồi ở đối diện Tiêu Hoằng, vùi đầu ăn cơm đồng thời, hạ giọng nói với Tiêu Hoằng:
- Huynh đệ, phải cẩn thận! Ngô Quý Kỳ không phải kẻ dễ chọc!
- Trong lòng ta hiểu rõ!
Tiêu Hoằng trả lời một câu lạnh nhạt, rồi lẳng lặng ăn từng ngụm từng ngụm, đồng thời nhặt lên nửa khúc lạp xưởng còn lại của Thiết Nam, cho vào miệng.
Tiêu Hoằng xem ra hết thảy thứ này đều là chất dinh dưỡng, là năng lượng, chỉ có hút thu chúng, bản thân mới có thể tiếp tục chống đỡ.
Nửa tiếng sau, mọi người dùng cơm xong, tất cả tù nhân mới ở dưới giám thị của binh sĩ Cao Tương, đi ra nhà ăn, quay về phòng giam.
Tuy nhiên, ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới đi ra nhà ăn, liền nhìn thấy Ngô Quý Kỳ đang đứng ở cửa, cũng không có quá nhiều tỏ vẻ, chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái.
Còn Tiêu Hoằng lại là vẻ mặt bình thản, nhìn thoáng qua Ngô Quý Kỳ rồi xoay người rời đi.
Quay về tới phòng giam, đợi cho binh sĩ Cao Tương đi khỏi, Tiêu Hoằng liền mở ra gót giầy của mình, từ bên trong gót giầy lấy ra Ma Văn thông tin dùng để liên hệ với Tào Đông, đồng thời phát ra một cái tin tức cho Tào Đông, sau đó thu cất kỹ Ma Văn thông tin vào chỗ cũ.
Khẽ nhìn ra ngoài phòng giam, sắc trời đã hoàn toàn tối đen xuống, ở trung tâm sân thể dục, Ma Văn đăng vô cùng sáng tỏ, mà trong phòng giam Tiêu Hoằng, theo đêm xuống cũng bắt đầu trở nên lạnh buốt, trên trần phòng chỉ có một ngọn Ma Văn đăng mờ nhạt.
Sờ vào chăn bông rách nát kia, lại vô cùng ẩm ướt.
Một lần nữa đánh giá cảnh giác một vòng bốn phía, xác định binh sĩ Cao Tương sẽ không ai đến nữa, Tiêu Hoằng mới ngồi xổm trong góc chết của tầm nhìn.
Lấy ra một mảnh gỗ trước đó cố ý phơi nắng lấy tay tách thành từng mảnh nhỏ, chất thành một đống, sau đó từ bên trong khe nứt không gian lấy ra Ma Văn đánh lửa, đốt lên đống lửa.
Theo ngọn lửa dấy lên. Một luồng hơi ấm áp ập vào mặt, Tiêu Hoằng giãn ra. Ở hoàn cành này mà có lửa sưởi ấm, dù sao cũng làm cho hắn có một loại cảm giác an toàn, luồng hơi nóng ấm áp giúp hắn cảm thấy phấn chấn.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền từ bên cạnh lấy ra một cái ống nghiệm sứt mẻ, bên trong là một nắm cát đất màu tím, là Tiêu Hoằng phát hiện ở hang động Huyết Sắc, loại cát đất này tên là Nhiên sa, có thể liên tục đốt cháy, một nắm như vậy không sai biệt lắm có thể duy trì hai giờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT