Lúc này, nhìn lại tù nhân Lạc Đan Luân, nhìn thấy Thiết Nam không thể chiến bại, đã trúng một quyền cực mạnh của Tiêu Hoằng. Trong lòng không kìm được run lên, cảnh tượng như vậy trước đày bọn họ chưa bao giờ thây tận mắt.
Nếu đối với người thường, cho dù là Ngự Sư đỉnh phong một quyền này tuyệt đối có thể nói đả kích thật lớn, nhưng cũng không có tạo thành thương tổn trí mạng cho Thiết Nam.
- Chết tiệt!
Thiết Nam không kìm được bật thốt ra như thế, thừa dịp ngay khoảnh khắc mình bị đánh, liền giơ chân lên, lại là một cước đá vào bụng Tiêu Hoằng.
“Ầm!
Một tiếng vang nặng nề, sau đó Thiết Nam liên tục thối lui về phía sau mấy bước, thẳng đến chụp lấy vách đá, mới chậm rãi ngừng lại, khóe miệng chảy ra một chút vết máu.
Trái lại Tiêu Hoằng thì ngã chổng vó, nằm dài trên mặt đất lỗ chỗ, không nhúc nhích.
Nhìn thấy một màn như thế, toàn bộ hang động Huyết sắc đã trở nên một mảnh tĩnh mịch, mọi người đều không kìm được bu lại chung quanh Tiêu Hoằng và Thiết Nam.
Đã xong rồi sao?
Nhìn Tiêu Hoằng nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cũng không rên một tiếng, trong lòng mọi người không kìm được bật thốt ra như thế. Đương nhiên, có thể một quyền đánh cho Thiết Nam thành bộ dáng như thế, ở trại tập trung Tín Nghĩa tuyệt đối cũng không gặp nhiều lắm.
Nhưng mà, ngay khoảnh khắc trong lòng mọi người còn nghĩ như thế, lại thấy ngón tay của Tiêu Hoằng hơi hơi giật giật, tiếp theo hai chân khẽ giơ lên, một thế lý ngư đả đỉnh, liền từ trên mặt đất đứng bật dậy. Sau đó khống một chút dừng lại, ánh mắt lạnh như băng mà còn hung ác đi thẳng đến, chỗ Thiết Nam.
Đối mặt với tình cảnh như thế, sắc mặt Thiết Nam không khỏi hơi giật giật. Hắn có điều bất ngờ, liên tục lãnh mấy đòn nghiêm trọng, chẳng những không có lùi bước mà lại bắt đầu chủ động khởi xướng tấn công.
Tuy nhiên, thời điểm này trong lòng Thiết Nam cũng không dám có nhiều tạp niệm, bắt đầu hết sức chăm chú. Trong mơ hồ hắn đã cảm nhận được Tiêu Hoằng có chút không giống với tù nhân bình thường.
Xem xét đúng thời cơ, ngay trong nháy mắt Tiêu Hoằng vừa mới tới gần, nắm tay của Thiết Nam đã giống như độc xà xuất động, tung ra một quyền ngay mặt Tiêu Hoằng, một quyền này có thể nói là toàn lực của hắn.
- Đế xem ngươi còn không...
Không đợi Thiết Nam nói xong câu nói kế tiếp, trên mặt Thiết Nam đột nhiên cứng đờ, trong nháy mắt hắn chỉ cảm thấy chỗ cổ một trận lạnh lẽo, liếc mắt nhìn qua vừa thấy, sắc mặt hắn không khỏi tái đi. Chỉ thấy Tiêu Hoằng đã dùng cái cuốc chim mó lấy cổ Thiết Nam, mạnh mẽ câu Thiết Nam lại đây.
Sau đó Tiêu Hoằng trực tiếp dùng đầu đánh vào mặt Thiết Nam.
“Ầm! Bịch!
Ngay sau đó Tiêu Hoằng cùng Thiết Nam, cùng song song ngã xuống mặt đất.
Mũi, miệng Thiết Nam trào ra máu tươi, trên trán Tiêu Hoằng cũng có một miệng vết thương.
Nhìn thấy một màn như vậy, bất kể là tù nhân Lạc Đan Luân hay là tù nhân liên hợp thể hầu như đều sửng sốt đến ngây người.
Nguyên vốn dựa theo ý nghĩ của bọn họ, Tiêu Hoằng xác định vững chắc sẽ bị Thiết Nam sửa cho một trận nên thân, để xác định địa vị lão đại của Thiết Nam. Chính là không nghĩ tới, Tiêu Hoằng kia vô thanh vô tức lại ngoan độc như thế.
Mặt Thẹo cùng Lạp Mỗ nhìn thấy Thiết Nam ngã xuống đất định bước tới đỡ lên, kết quả lại phát hiện, Ốc Sư một bộ dáng diễn xuất hạ thấp, lưng đeo túi da lại trực tiếp đứng ở ngay giữa đường hầm, dùng thân thể ngăn cách Tiêu Hoằng, Thiết Nam cùng với đám người Lạc Đan Luân.
- Đây là quyết đấu tay đôi, nhiều người đi lên nhúng tay, tính là gì chứ?
Ốc Sư nghiêm sắc mặt liếc mắt nhìn Mặt Thẹo một cái, thoải mái nói, tuy nhiên ở phía sau vẻ thoải mái lại cất giấu một thứ gì đó nói không nên lời.
Địa vị của Ốc Sư ở khu nhà giam chữ Giáp, hoặc ít hoặc nhiều có chút đặc biệt, tuyệt đối hạ thấp siêu cấp, không có người nào tận mắt thấy hắn ra tay, đồng thời cũng không trêu chọc bất luận kẻ nào. Không có người nào biết thực lực của hắn bao nhiêu, cũng không có tù nhân Lạc Đan Luân nào nguyện ý chọc tới hắn, nhưng lần này dường như cũng không phải như vậy.
Mặt Thẹo tự nhiên cũng hiểu được hàm nghĩa câu nói của Ốc Sư, dựa theo quy củ: Đấu tay đôi nếu có người hỗ trợ thì coi như thua.
Cùng lúc đó, lại nhìn Tiêu Hoằng và Thiết Nam, thân mình song song giật giật, tiếp theo hai người cùng bò lên, không đợi đứng vững, liền tiếp tục giống như hai con dã thú lao vào nhau, không ai nhường ai.
Nhưng nếu quan sát cẩn thận thì có thể phát hiện rõ ràng: Thiết Nam Đại Ngự Sư cấp một nhãn hiệu lâu đời, hơi chiếm thế thượng phong, chỉ có điều một chút thế thượng phong này còn không đủ để áp đảo Tiêu Hoằng.
Mà khí thế bất khuất trên người Tiêu Hoằng một chút không kém gì Thiết Nam, trong vẻ trầm mặc ngầm phát ra sự tàn nhẫn.
Ước chừng trải qua mười phút đụng độ, chỉ thấy trên cái đầu bóng lưỡng của Thiết Nam đã nổi lên mấy cục u bầm tím, đổ mồ hôi đầm đìa, dù sao nơi này độ nóng thật sự rất cao. Phần Tiêu Hoằng cũng chật vật không chịu nổi, trên mặt có thêm nhiều chỗ ứ thương, khóe môi trào ra mấy vệt máu.
Nhìn qua liền giống như hai con dã thú cắn xé nhau.
Toàn bộ đường hầm lại rơi vào cảnh tĩnh mịch, mọi người đều xem mà choáng váng, đồng thời trong mơ hồ đều ý thức được tính nghiêm trọng của tình trạng lúc này.
Nên biết rằng, ở trong hoàn cảnh này, Ngự lực sẽ tiêu hao rất nhanh, vì cần phải liên tục không ngừng thông qua Ngự lực để hạ nhiệt độ thân thể, đồng thời bảo hộ thân thể không chịu sóng nhiệt quảy nhiêu, nhưng lại phải đối mặt với quyết đấu thảm thiết như thế.
Nói không khoa trương chút nào, nếu cứ tiếp tục như vậy, Ngự lực của hai người sẽ tiêu hao sạch sẽ, một khi không có Ngự lực bảo hộ, hậu quả của hai người thực rất có thể chính là đồng quy vu tận.
Không ai nguyện ý nhìn thấy kết quả như vậy.
Nhất là Thiết Nam đã dần dần ý thức được điểm này, không kìm được, trong nét mặt hiện lên vô tận nghiêm trọng. Hắn biết rõ cần phải nhanh một chút xử lý Tiêu Hoằng, nếu kéo dài đối với ai đều không có lợi, nhưng mà Tiêu Hoằng lại mang đến cho Thiết Nam cảm giác đầu tiên chính là xương cốt vô cùng cứng rắn, đánh như thế nào cũng không ngã, cứ như vậy dần tiêu hao sức lực.
Trái lại Tiêu Hoằng, trên mặt không một chút biến hóa, cứ như vậy dán mắt nhìn chằm chằm vào Thiết Nam, xem xét đúng thời cơ, không thoái nhượng chút nào, trực tiếp phóng thẳng vào Thiết Nam, tiếp theo liền quấn lấy nhau, xuống tay vô cùng tàn nhẫn, hùng hổ dọa người.
Tiếng quyền cước đánh trên da thịt “ầm ầm” nặng nề, không ngừng vang vọng trong đường hầm.
Trước đó nếu Thiết Nam còn nghĩ phải dần cho Tiêu Hoằng một trận, như vậy hiện tại Thiết Nam đã có một loại cảm giác chính là bị ác quỷ bám trên mình, Tiêu Hoằng kia không nói không rằng, biểu tình cũng không có dữ tợn quá phận, nhưng lại bày ra một tư thái không chết không ngừng.
Những người khác nhìn thấy một màn như vậy, hầu như đều phát mộng. Đúng vậy, xem theo toàn cảnh, Thiết Nam như trước hơi chiếm ưu thế, nhưng chút ưu thế chiếm cứ này thật sự rất thảm thiết, không sai biệt lắm thời điểm này mũi, miệng Thiết Nam đều là máu chảy ồ ồ.
Tiêu Hoằng cũng mặt đầy máu, nhưng vẫn không nói một lời, mà xuống tay lại vô cùng ác độc.
Lại trôi qua mười phút.
Chỉ thấy toàn thân Tiêu Hoằng và Thiết Nam gần như đã vét thương lớp lớp, máu tươi không ngừng nhỏ giọt.
Càng chết người hơn là ở dưới loại đụng độ cường độ cao này, cùng với dưới tình huống phải chịu đựng nhiệt độ cực nóng, cộng thêm cân dùng Ngự lực giảm xóc đả kích tổn thương đối với thân thể, thế mà Ngự lực trong cơ thể Thiết Nam chỉ còn lại không đến 2000 cổ.
Đối với Đại Ngự Sư cấp một mà nói, ở trong hoàn cảnh này, Ngự lực tiêu hao đến mức này không sai biệt lắm cũng đã tiến vảo đến trạng thái cảnh giới, nếu ở trong này mà Ngự lực tiêu hao sạch sẽ, không có Ngự lực bảo hộ, thân thể sẽ bởi vì nhiệt độ cực nóng mà tạo thành cơ quan nội tạng bị hư hỏng mang tính hủy diệt.
Tiêu Hoằng cũng không tốt gì hơn, Ngự lực tiêu hao đã bắt đầu thấp hơn 2000 cổ, mồ hôi trộn lẫn máu loãng cùng một chỗ, không ngừng chảy xuống.
Song phương sống mái với nhau đã tới hồi gay cấn, không đợi Thiết Nam cân nhắc quá nhiều, đã thấy Tiêu Hoằng lại lần nữa khởi động phóng tới Thiết Nam, như trước là quấn lấy nhau tay đấm chân đá.
Tuy rằng Tiêu Hoằng ra tay tần suất ít hơn, nhưng Thiết Nam có thể cảm nhận được rành rành: Mỗi một quyền của hắn giáng xuống đều khó chịu đựng.
Lại trôi qua ba phút, thời điểm này Thiết Nam đã cảm nhận được rõ ràng Ngự lực trong cơ thể tụt xuống còn chừng 1000 cổ, đồng thời còn đang tiêu hao rất nhanh, trái lại Tiêu Hoằng vẫn cứ không hề cố kỵ, liệu một sống một chết với Thiết Nam.
Lần này, trong lòng Thiết Nam rốt cục đã có chút hoảng sợ. Mục đích của hắn lần này chính là theo ý của Ngô Quý Kỳ chỉnh cho Tiêu Hoằng một trận, để tù nhân Lạc Đan Luân được đối xử tốt một chút. Thế nhưng, nếu ở trong này cùng đồng quy vu tận với Tiêu Hoằng, vậy thì có chút không thể nào nói nổi.
- Ngừng lại, Tiêu Hoằng! Ta xem hay là ngày khác chúng ta...
“Ầm!
Không đợi Thiết Nam nói ra câu nói kế tiếp, Tiêu Hoằng đá một cước vào bụng Thiết Nam, làm cho Thiết Nam bật lui về phía sau hai bước.
- Chết tiệt! Tên khốn ngươi không biết đúng mực!
Thiết Nam thấy Tiêu Hoằng không có ý dừng tay, không kìm được hai mắt trợn trừng, trong cấp bách trong lòng lại càng phẫn nộ.
Tiếp theo rất nhanh tiến lên hai bước, phát ra công kích liên tiếp vào Tiêu Hoằng, thẳng đến đánh cho Tiêu Hoằng ngã xuống đất, tiếp theo liền không hề dừng lại, xoay người đi tới hướng lối ra.
Nhưng mà, ngay lúc Thiết Nam vừa mới bước đi được hai bước, lại phát hiện Tiêu Hoằng bị đánh ngã nhào, đã lại lần nữa từ trên mặt đất đứng bật lên tiếp tục phóng thẳng tới đánh Thiết Nam.
Ngay sau đó hai người lại lần nữa quấn lấy nhau. Chúng tù nhân nhìn thấy một màn này càng kinh hãi khiếp sợ, tới nước này rồi để được an toàn, song phương đều phải dừng tay mới đúng! Thể mà Tiêu Hoằng lại giống như con dã thú hoàn toàn bị chọc giận, không chịu buông tha.
Nếu là lúc bình thường còn đỡ, dù hai người có đánh đến sơn cùng thủy tận, đến cuối cùng xem ai kiên trì hơn ai cũng được đi! Nhưng ở trong này thì khác, đánh đến sơn cùng thủy tận chỉ có một hậu quả duy nhất đó là bị nhiệt độ cực nóng làm tổn thương.
- Tên khốn mãng phu này! Thật không biết sống chết!
Thiết Nam không kìm được bật thốt ra như thế. Sau mấy lượt đánh qua đánh lại, hai chân hắn dùng toàn lực bung ra, trực tiếp đá Tiêu Hoằng bay ra ngoài, sau đó vội đứng dậy đi tới hướng lối ra.
Chỉ là lại nhìn thấy Tiêu Hoằng một lần nữa từ trên mặt đất đứng lên, khóe miệng Thiết Nam không kìm được giật giật mấy cái, sau đó không quản tới hết thảy, xoay người bỏ chạy ra lối ra.
Lần quyết đấu này, nhìn như là thế cục hoà, nhưng tính trên khí thế ai thắng hơn ai không cần nói cũng biết. Trái lại chúng tù nhân ở bên trong đường hầm nhìn thấy Tiêu Hoằng đầy người là máu vẫn như trước đứng thẳng, hầu như đều sửng sốt đến ngây người. Theo Tiêu Hoằng vừa xoay người lại, bất kể là tù nhân Lạc Đan Luân hay là tù nhân liên hợp thể, đồng loạt thối lui về phía sau.
Không dám có chút mạo phạm tới Tiêu Hoằng, thậm chí trong ánh mắt còn có thể nhìn thấy vẻ vô cùng sợ hãi.
Đến ngay cả Thiết Nam đều không thể hoàn toàn đánh gục Tiêu Hoằng, thử nghĩ ở khu nhà giam chữ Giáp còn có ai có thể chế phục được Tiêu Hoằng?
Trái lại Tiêu Hoằng không hề để ý đến ánh mắt của những người khác, nhặt lên túi da cùng với cái cuốc chim của mình trên mặt đất, rồi xoay người lảo đảo đi theo hướng lối ra, đồng thời không ngừng lấy tay lau vết máu trên mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT