Chỉ một cái Ma Văn phá giải nho nhỏ, nếu là trước kia thì chỉ là chuyện trong vài phút, nhưng lúc này Tiêu Hoằng lại tốn mất nửa tiếng. Chủ yếu là vì cẩn thận lại càng cẩn thận, cùng với điều kiện nơi này thật sự có hạn, mọi công cụ đều đơn giản, còn phải chú ý coi chừng.

Thu hồi thùng kim loại, Cấp Hồn và những thứ khác vào trong khe nứt không gian, lại dọn sạch mảnh vụn nguyên thạch rơi vãi, Tiêu Hoằng mới cầm lấy Ma Văn phá giải mới chế tạo.

So với các Chiến Văn giá trị hàng triệu kim tệ mà Tiêu Hoằng chế tạo, Ma Văn phá giải này bề ngoài thô sơ, nhưng dù thế, so sánh với các đồng loại, văn lộ trên đó rất là tinh xảo.

Xem xét Ma Văn phá giải, quan sát cả buổi, xác định không có vấn đề, Tiêu Hoằng chầm chậm đặt Ma Văn phá giải lên Ma Văn phong tỏa trên vòng cổ thuốc nổ, ánh mắt Tiêu Hoằng cũng híp lại.

Tuy rằng cơ bản xác định 100% không có vấn đề, nhưng liên quan tới tính mạng, khóe miệng Tiêu Hoằng vẫn co giật, tiếp theo hạ quyết tâm, mở ra Ma Văn phá giải.

Cạch! Tiếp đó là một tiếng vang nhỏ, Tiêu Hoằng cảm thấy cổ thả lỏng, trong vòng cổ có một cái khe nhở Nghe âm thanh này, Tiêu Hoằng mới thở ra, thả lỏng cõi lòng, tiếp theo lập tức cởi ra vòng cổ thuốc nổ.

Ở ngay chỗ cổ họng có khảm một cái Khí văn kích nổ to cỡ móng tay, mặt sau Khí văn là khối thuốc nổ nhô, uy lực không lớn, nhưng cũng đủ nổ nát cổ họng.

Lấy ra đoản đao Nhược Thủy, Tiêu Hoằng cẩn thận cạy ra Khí văn kích nổ cùng khối thuốc nổ kia sau đó đeo lại vòng cổ thuốc nổ không còn tính uy hiếp nữa. Dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ xung quanh, để những thứ cần thiết vào trong khe nứt không gian.

Sau đó Tiêu Hoằng không làm gì nữa, lót cỏ khô dưới người, dựa vào vách đá lạnh giá mà ngủ, trong đầu vẫn không ngừng suy ngẫm, đối phó khảo nghiệm tiếp theo.

Có một điều Tiêu Hoằng dần dần cảm nhận được, mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn Tiêu Hoằng tưởng tượng.

Đến sáng, khi ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ mái nhà duy nhất của sở giam giữ số 4, giống như một cây kiếm ánh sáng rọi ra những đốm ánh sáng trong đại sảnh nhà giam.

Két, ầm! Tiếng cửa kim loại mở ra đột nhiên truyền tới, Tiêu Hoằng đang trong ngủ mơ cảnh giác mở mắt, liền nhìn qua cửa sát, thấy Ai Thác bị túm ra, bị hai tên binh lính Cao Tương võ trang hạng nặng dẫn đi.

Tiếp theo cánh cửa phòng giam Tiêu Hoằng cũng mở ra, 7-8 cây súng trường Ma Văn nhắm ngay Tiêu Hoằng.

- Ngươi, vô cớ gây chuyên, khiên Cao Tương Chân Nghĩa Quốc vĩ đại bị tổn thất, bây giờ xử ngươi bị nhốt cách ly 5 ngày, cảm tạ thần Áo Cách Tư nhân từ đi.

Một tên binh lính Cao Tương nói xong, kéo Tiêu Hoằng ra khỏi phòng giam.

t r u y e n c u a t u i n

e t Tiêu Hoằng cũng biết trừng phạt giam giữ cách ly này, đó là nhốt người ta trong phòng hoàn toàn kín, mất đi liên hệ với bên ngoài, kể cả chiếu sáng, âm thanh, không có thức ăn gì, chỉ có một thùng nước, mặt kệ chết sống.

Xử phạt này nhìn như không có gì, kỳ thật người từng nhấm nháp qua đều biết sự lợi hại của nó. Không có thức ăn. Đều phải dựa vào thân thể chống chịu qua 5 ngày, không có Ngự lực cao thâm thì khó mà chống chịu qua được. Kế đó là không có ánh sáng, không có tiếng động. Mấy ngày còn được, nhưng mà lâu dài, tinh thần sẽ tan vỡ.

Thậm chí có những tên sức chịu đựng tâm lý thấp, trực tiếp bị bức điên, đương nhiên điên hay không cũng không ảnh hưởng lớn tới chế tạo con rối, cho nên đây là thủ đoạn thường dùng nhất để trừng phạt tù nhân ở trại tập trung Tín Nghĩa.

Tiêu Hoằng và Ai Thác nhanh chóng bị dẫn ra khỏi sở giam giữ số 4, cùng tiến vào trong thành lũy toàn thân đen thui ở bên cạnh.

Bước vào trong, Tiêu Hoằng nhìn thấy bên trong tòa kiến trúc này là đại sảnh, hai bên có một loạt hình hộp toàn màu đen, độ cao khoảng 2m, dài rộng khoảng 1, 5m.

Một mặt hình hộp kim loại kia có bảng đếm ngược thời gian, bên trên ghi thời gian giam giữ.

Đợi đám người Tiêu Hoằng đi tới một bên đại sảnh, có một cái thể kim loại được chầm chậm kéo lên trong tiếng kim loại ma sát nặng nề, từ dưới đáy nhìn lên, bên trong trống rỗng, nhìn không khác gì một cái chuông hình vuông khổng lồ.

Đợi thứ kim loại kia nâng lên đến nhất định, Ai Thác bị đẩy vào trong, thể kim loại kia buông mạnh xuống, khóa lại, ở một bên khối kim loại kia biểu hiện đếm lùi, thời gian là 5 ngày.

Thấy thể, Tiêu Hoằng đã đoán được trong vòng 5 ngày, ngoại trừ tình huống khẩn cấp, bằng không mặc kệ là ai, kể cả các binh lính Cao Tương này cũng không mở ra được.

Những điều này giống như những gì Ni Lạc nói cho Tiêu Hoằng trước đó.

Có phán đoán này, trong lòng Tiêu Hoằng chợt động. Đối với người khác, đây là 5 ngày khó khăn, 5 ngày địa ngục, nhưng Tiêu Hoằng hoàn toàn có thể lợi dụng nó.

Trong lúc Tiêu Hoằng đang xoay chuyển đầu óc, đã bị áp giải tới bên dưới khối kim loại vuông, tiếp theo khối kim loại vuông kia thả xuống.

Thoáng cái, ánh mắt Tiêu Hoằng bị bóng đen vô tận bao phủ, diện tích trong khối kim loại không lớn, thậm chí một người lớn nằm thẳng ra cũng không được.

Thử xuống, dùng tay chạm xung quanh, Tiêu Hoằng lại mở ra khe nứt không gian, đeo kính nhìn trong tối lên mắt.

Tiếp theo Tiêu Hoằng thấy cái vòm kim loại này gồ ghề thô ráp hết sức, còn mình ngồi trên khối kim loại màu trắng, bốn góc có những lỗ thông gió cỡ ngón cái, kéo dài xuống dưới đất, ở trong góc còn có một cái lọ chứa 2 lít nước trong. Ngoài ra, không còn gì cả, muốn đi vệ sinh? Vậy giải quyết tại chỗ đi.

Hoàn cảnh nơi này nhìn như không có gì, nhưng là giày vò rất lớn, theo thời gian trôi qua sẽ dần dần hiện lên, thậm chí hoàn cảnh chỗ cũ nát trước đó cũng sẽ nhanh chóng biến thành thiên đường.

Nhưng đối với Tiêu Hoằng, hoàn cảnh đã trở thành chỗ hoàn mỹ để tụ luyện Ngự lực, trở thành Đại Ngự Sư. Khép kín, im lặng, không có người quấy rầy.

Chờ khoảng 1 tiếng, xác định không có động tĩnh gì, Tiêu Hoằng khoanh chân ngồi xuống, mở ra khe nứt không gian, sau đó cẩn thận lấy ra Ma Văn Vụ Luyện cùng Ngự linh thủy mà A Di La đưa cho.

Sau đó, đặt Ma Văn thời gian duy nhất ở trước mặt mình.

Hít sâu mấy hơi, áp chế mọi cảm xúc không yên xuống, Tiêu Hoằng mới đặt Ngự linh thủy thời kỳ viễn cổ lên trên Ma Văn Vụ Luyện, quyết đoán khởi động! Trong khoảnh khắc, Ngự linh thủy đột nhiên tản ra hào quang màu đỏ sáng chói, tiếp theo Ngự lực nhốt kín trong tảng đá tan mát ra sương mù màu đỏ, đây là Ngự linh thủy bốc hơi tạo ra.

Còn Tiêu Hoằng lập tức một tay kéo Ma Văn Vụ Luyện cùng Ngự linh thủy, tay kia thì phủ lên sương mù đỏ, không ngừng điều động Ngự lực hấp thu sương mù đỏ vào người.

Trong quá trình hấp thu, Tiêu Hoằng cảm nhận rõ ràng sương mù dung hợp với Ngự lực của mình, Ngự lực màu tím trong bàn tay chuyển thành màu đỏ, đồng thời Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được Ngự lực trong người đang xảy ra thay đổi về bản chất, giống như vô số thể khí đang ngưng kết thành đám mây.

Cảm giác này hết sức kỳ diệu, cảm giác Ngự lực của mình đang cường hóa trước nay chưa từng có.

Điều này khó trách, từ Ngự đồ đến Ngự giả, tiếp theo Ngự giả đến Ngự sư, đều là thay đổi màu sắc, lần này, là thay đổi về “hình thái”.

Nói cho rõ hơn, đây là lột xác từ người phàm.

Chỉ cần trở thành Đại Ngự Sư, mặc kệ là cường độ thân thể của Tiêu Hoằng hay là Ngự lực trong người biến đổi, đều sẽ vượt xa người phàm.

Thậm chí một khi tới Đại Ngự Sư cấp ba, sẽ có thể mở ra khe nứt không gian, sinh tồn trong thời gian ngắn ngoài không gian.

Đến Ngự hồn, càng không cần phải nói.

Quan trọng hơn là Ngự linh thủy này được A Di La tẩm bổ hơn 2000 năm, ngay khi Tiêu Hoằng hấp thu Ngự linh thủy cũng cảm nhận rõ khí tức Ngự lực của A Di La, ở trong làn sương đỏ còn thường hay bay ra đốm sáng vàng, có chút tương tự với những đốm sáng vàng mà Tiêu Hoằng thấy ở Thần Đàn.

Tình cảnh này, Ngự linh thủy bình thường sẽ không có.

Đã nói trước, Ngự linh thủy như vậy không chỉ có lợi cho Tiêu Hoằng bây giờ, cũng sẽ có giúp ích rất lớn cho Tiêu Hoằng trở thành Ngự hồn trong tương lai. Giống như leo lên núi, tự mình leo lên, cùng với có người kéo một cái, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác.

Thoáng cái 2 ngày trôi qua, trong lúc Tiêu Hoằng không ăn không uống điên cuồng làm cho mình trở thành Đại Ngự Sư, ở khu nhà giam số 4, một chiếc xe Ma Văn quân dụng cũ kỹ chầm chậm dừng ở ngoài sân.

Tiếp theo, một nam nhân sắc mặt cao ngạo, mặc áo tù Sở nghiên cứu linh hồn chầm chậm bước xuống, hai mắt trống rỗng ngây ngốc, rõ ràng đang trong quá trình rửa sạch tư tưởng, chỉ là trải qua một đợt trị liệu, ý thức cơ bản của bản thân vẫn tạm thời được giữ lại.

Đi vào Sở nghiên cứu linh hồn, theo trại tập trung Tín Nghĩa tuyên dương có nghĩa là thân phận cao hơn, dù cho binh lính Cao Tương cũng sẽ thả lỏng giám sát, dù sao ở trong mắt họ, không lâu nữa đây là kim tệ.

Còn nam nhân mặc áo tù trắng Sở thí nghiệm linh hồn này là Thiết Hách, vốn là lão đại trong phòng giam số 4, người Á Tế Á Ngự sư đỉnh.

Khi Thiết Hách xuống xe Ma Văn quân dụng, đột nhiên phát hiện người Á Tế Á đông đảo trong sân trực tiếp giâm mạnh một nửa, mỗi người đều bị thương ít nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play