Hạm áp tải chở nhóm Tiêu Hoằng chậm rãi hạ xuống trong khu chữ Bính.
Đồng dạng ngay khoảnh khắc mỗi một tên tù phạm sắp được thả ra, phía trên cổ đều bị cưỡng chế đeo một cái vòng cổ thuốc nổ, mục đích thật rõ ràng không cần nói cũng biết.
Tiêu Hoằng cũng không ngoại lệ, đối với vòng cổ thuốc nổ hắn cũng không xa lạ. Nhớ ngày đó Tiêu Hoằng chính là dùng cái này đối với tù binh. Đối với đeo vòng cổ này, Tiêu Hoằng cũng sớm có chuẩn bị trong lòng, nhưng cảm giác khi chính mình bị đeo vào vẫn làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy cực kỳ khó chịu, trong lòng bắt đầu nảy sinh hận ý với người Cao Tương.
Mặc dù bọn họ cũng chỉ là công cụ của kẻ thống trị, xuất phát từ góc độ chủ nghĩa nhân đạo cũng là người bị hại, nhưng Tiêu Hoằng không nghĩ như vậy.
Đồng dạng, đối với A Di La trong lòng Tiêu Hoằng như trước còn tràn ngập oán khí, còn có Tát Già... Giờ khắc này, Tiêu Hoằng hiểu được chính vì sự nhân từ nương tay của mình, mà bây giờ phải trả giá.
Theo vòng cổ thuốc nổ lạnh lẽo đeo vào trên cổ, Tiêu Hoằng không kìm được nheo mắt suy nghĩ, lại nhìn xem toàn cảnh bốn phía cũng không nói gì. Tiếp theo dưới thúc đẩy thô lỗ của hai gã binh sĩ Cao Tương đi ra Ma Văn hạm.
Bất ngờ ánh mặt trời sáng ngời bắn vào hai mắt Tiêu Hoằng, ước chừng trải qua ở trong bóng tối hơn hai mươi ngày Tiêu Hoằng, không kìm được nheo nheo mắt, đưa tay che phía trên lông mày.
Chỉ nhìn đến bầu trời Ma Duệ Tinh, đã không hề giống như trước kia ghi lại: Là bầu trời xanh thẳm giống như bảo thạch, mà là mờ mờ tối, ánh mặt trời xuyên thấu qua tro bụi, hình thành đủ loại hình dạng bất quy tắc.
Địa phương láng giềng gần trại tập trung là một cái mỏ đá to lớn, lớn bằng cỡ một phần ba thành thị. Cách khai thác đào móc cũng không có tiết chế như các tinh cầu khác, mà trực tiếp dùng máy móc loại lớn càn quét, thường thường còn truyền đến tiếng nổ ầm ầm của Ma Văn thuốc nổ. Vốn ngọn núi xinh đẹp đã bị nổ tung rơi xuống từng mảng lớn, sau đó là lao công đi lên khai thác.
Một chỗ khác lại là một Xưởng tinh luyện tài liệu loại hình lớn, khói bốc lên cuồn cuộn dày đặc, hoàn toàn không có qua xử lý, được bố trí phóng thẳng lên không trung hòa tan trong không khí, môi trường đã bị phá hòng hầu như không còn.
Mà ở trước mặt Tiêu Hoằng lại là từng dãy từng dãy phòng ốc bằng đá, có hình dài, bốn dày vây quanh một chỗ, chỗ trung tâm hình thành một cái sân, bốn phía là từng lớp lưới sắt, đề phòng cực kỳ nghiêm ngặt.
Binh sĩ Cao Tương ở trên các đỉnh cao một số cầm trong tay vũ khí, tuần tra khắp nơi. Nhìn thấy kẻ nào loạn động không thành thật, chính là trực tiếp một mũi châm gây tê, cho hắn nằm xuống.
Bởi vì người nơi này cần tiến hành bồi dưỡng, mặc dù ở trên người mỗi một tên tù chiến tranh tính ra cũng không nhiều lắm, nhưng đó cũng là tiền.
- Mấy người các ngươi, áp giải đám tù phạm đi sở giam giữ số 4. Các ngươi giải đám này đi số 5...
Rất nhanh, một gã sĩ quan cấp bậc Thượng úy, liền bắt đầu khoa tay múa chân ra lệnh cho hơn một trăm binh sĩ Cao Tương ở bên cạnh. Bên trong giọng điệu vẫn y khuôn không hề có chút tình cảm gì đáng nói, toàn bộ hoàn toàn ra lệnh như máy móc.
Về phần Tiêu Hoằng bị phân phối tới khu giam giữ số 4, cách khu neo đậu chiến hạm cũng không xa xôi lắm, đi bộ chừng mười phút là tới nơi.
Khi Tiêu Hoằng xuyên qua chừng ba lớp lưới sắt hợp kim, trải qua bảy tám đợt kiểm tra, sau đó Tiêu Hoằng mới thấy được rõ ràng tình hình thật sự của trại tập trung.
Bước vào bên trong tòa lầu bằng đá, trong tầm mắt có thể thấy được gần như toàn bộ đều là tù chiến tranh dáng người gầy ốm, sắc mặt tái nhợt, môi người đều là tràn ngập vẻ bất thiện, nhất là đối với người mới tới như Tiêu Hoằng.
Trong không khí lan tràn mùi mốc meo nói không nên lời, tóm lại làm cho người ta rất khó chịu.
- Ngươi, đi vào! Rất nhanh, một gã binh sĩ Cao Tương đẩy mạnh Tiêu Hoằng vào bên trong một phòng giam, diện tích cũng không lớn, không đến mười thước vuông, bên trong không có giường, không có bàn, càng không có cửa sổ, chỉ có một đống rơm rạ, không hơn không kém. Bốn phía vách tường, trong đó có ba mặt đã hoàn toàn triệt để bị phong bế, đây là phòng ngừa tù phạm tiến hành trao đổi với nhau.
Chỉ ở nửa trên cửa sắt nặng nề, có chừa một đoạn song sắt, thuận tiện cho binh sĩ Cao Tương quan sát tình hình bên trong.
Tiến vào bên trong phòng giam trên mặt Tiêu Hoằng vẫn như trước rất bình thản, không có mảy may biểu hiện chống đối, liền ngồi xếp bằng ở trong đó.
Cũng có một số tù phạm có ý đồ phản kháng, nhưng nghĩ lại trên cổ có vòng cổ thuốc nổ, bất đắc dĩ cũng không tùy tiện phát tác.
Không có Chiến Văn, không có thủ đoạn gì khác, vòng cổ thuốc nổ này đủ để lấy đi tính mạng của họ.
Thấy Tiêu Hoằng thành thành thật thật ngồi ở trên mặt đá lạnh như băng, gã binh sĩ Cao Tương cấp bậc Thượng úy này, không kìm được khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó lại lần nữa dùng một loại giọng điệu tinh thần trọng nghĩa âm thanh cao vút nói:
- Các ngươi hiện giờ cũng giống như người Ma tộc, đều là người mang tội ác làm điều bại hoại đối với Áo Cách Tư Thần. Bởi vậy, các ngươi chỉ có thể giáng cấp trở thành heo chó, được Cao Tương Chân Nghĩa Quốc vô thượng thuần khiết rửa sạch, rửa sạch tội ác của các ngươi, mà các ngươi cũng sẽ dùng hành động của các ngươi để tự cứu. Hãy nhớ kỹ, các ngươi hiện tại chính là heo chó, cứ giống như hắn.
Nói xong, gã binh sĩ Cao Tương này còn không quên chỉ chỉ vào Tiêu Hoằng, bởi vì ở trong này, dường như chỉ có Tiêu Hoằng, nhìn qua thành thật ngoan ngoãn nhất.
Cùng lúc đó, các tù phạm khác cũng dời ánh mắt nhìn về phía Tiêu Hoằng, bộ dáng nhìn như cục cưng ngoan ngoãn, không kìm được toát ra vẻ khinh thường và chế giễu, tiếp theo nhìn lại gã binh sĩ Cao Tương đầy một lòng thống hận.
Mỗi cặp mắt, đều phát ra vô tận dữ tợn và hung ác.
Nhìn qua hoàn toàn không phải heo chó mà là một đàn dã thú hung tàn, duy chỉ có một mình Ai Thác nghe theo ý của Tiêu Hoằng, lẳng lặng ngồi im lặng, trong óc không ngừng lặp đi lặp lại câu nói của Tiêu Hoằng: Không được quên cảm giác tự do.
Sau khi an trí tất cả phạm nhân xong xuôi, phần lớn binh sĩ Cao Tương đã rút đi, chỉ để lại vài tên trông coi. Ở trong mắt người Cao Tương xem ra, tù phạm bị đeo vòng cổ thuốc nổ, cộng thêm trông lớp lớp nghiêm ngặt, đám tù phạm này không thể làm được gì quá lớn.
Chỉ là từng tên bán thành phẩm chờ trở thành nhân ngẫu mà thôi.
Trái lại Tiêu Hoằng ngồi ở bên trong phòng giam số 101, thấy bốn phía không có người Cao Tương, ánh mắt bắt đầu rất nhanh chuyển động nhìn xem trước mắt. Chuyện cho tới bây giờ, Tiêu Hoằng xem ra, hy vọng duy nhất là chính chỗ này, tìm cách rời đi, từ nơi này tìm tới Thiên Tế Tinh, chỗ mạch máu cuối cùng của Lạc Đan Luân.
Mà muốn chạy trốn trước mắt phải giải quyết vòng cổ thuốc nổ, đó là việc cấp bách.
Không có dừng lại lâu, quét mắt nhìn một vòng khắp phòng giam nhỏ hẹp, xác định không có Ma Văn theo dồi loại hàng hóa cao cấp này, cuối cùng Tiêu Hoằng mới nhìn vào trong góc, người trước lưu lại nửa chén nước, chất nước hơi đục ngầu, dưới đáy chén còn chìm thứ gì đó không biết tên.
Tuy nhiên điều này đối với Tiêu Hoằng mà nói không quan trọng. Thật cẩn thận bưng lại nửa chén nước, Tiêu Hoằng liền tựa nửa người vào một góc chết đối với tầm mắt nhìn ngay cửa, sau đó chỉnh nửa chén nước ngay cổ của mình, sử dụng mặt nước trong nửa chén nước làm gương soi, quan sát Ma Văn trên vòng cổ thuốc nổ.
Sau đó, tận khả năng ghi nhớ từng văn lộ của nó vào trong óc, cũng từ trên vách tường mốc thếch bóc xuống một mảnh đá vôi, từng chút từng chút trên phiến đá bên cạnh, ghi chép từng yếu điểm trên vòng cổ.
Có thể nói bản thân Cao Tương Chân Nghĩa Quốc chính là một địa phương cực độ thiếu hụt vật tư, khoa học kỹ thuật lại lạc hậu, hầu hết người dân ở vào trạng thái cực độ đói khát. Bởi vậy, cấu tạo của cái vòng này cũng cực kỳ đơn giản, toàn bộ đều là hàng giá rẻ. Đối với Tiêu Hoằng mà nói muốn phá giải thật sự là thoải mái còn thêm khoái trá.
Tuy nhiên bản thân Tiêu Hoằng cũng không dám xem thường, nguyên nhân chính là muốn phá giải cần phải một lần là thành công, nếu không một khi cảm nhận được Ngự lực bên ngoài quấy nhiễu, cái vòng này sẽ tự mình kích nổ, về phần hậu quả, có thể nghĩ mà biết.
Đại khái chỉ qua thời gian năm phút, Tiêu Hoằng đã hoàn toàn ghi nhớ trong đầu Ma Văn của vòng cổ, đồng thời, ở bên cạnh cũng ghi chép hàng hàng số liệu.
Toàn bộ đều là về yếu điểm phá giải.
Khẽ quay đầu xem lại tất cả bản ghi chép phía dưới, đồng thời có một cấu tứ đầy đủ ở trong đầu, Tiêu Hoằng liền nắm một nắm cỏ khô, xóa sạch chữ viết bên cạnh. Sau đó ngồi tựa vào vách đá nhắm mắt dường thần, trong đầu thì suy nghĩ về cấu tứ của Ma Văn phá giải, tuy rất đơn giản, nhưng vẫn là câu nói kia, không thể để xảy ra sai lầm.
Ngắn ngủn hai giờ quá đi, mặt trời đã dần dần ngã về tây, thời gian đã bắt đầu đến gần chạng vạng tối.
Phản ngược lại hết thảy là song cửa sổ nhỏ duy nhất trên cửa phòng giam không đến một thước vuông kia.
“Xoảng, xoảng, xoảng! Ngay lúc Tiêu Hoằng như trước đang nhắm mắt dường thần, bỗng nhiên truyền đến mấy tiếng thìa mâm va chạm nhau, thanh âm vừa thô lỗ vừa thô bạo.
- Cũng chưa chết đi, đứng lên đứng lên, ăn đi! Cùng với tiếng thìa va vào nhau, một giọng nam như thế lập tức truyền vào.
Nhìn lại theo song cửa sổ, chỉ thấy một gã nam nhân mặc một thân áo dài trắng dơ bẩn, đang đẩy một chiếc xe kim loại đồng dạng thật dơ bẩn, đi tới trước phòng giam.
Tiếp theo liền múc một thìa không thấy rõ là cái gì, đổ vào bên trong phòng giam, trong miệng như trước đang không ngừng lẩm bẩm:
- Nếu không phải Cao Tương Chân Nghĩa Quốc vĩ đại còn có chỗ dùng các ngươi, lão tử đã sớm giết sạch các ngươi rồi, để tránh các ngươi phá vỡ sự thuần khiết của Áo Cách Tư Thần vô thượng! Trên thực tế, các giọng điệu câu nói như vậy, ở Cao Tương Tự Do Quốc đã tập mãi thành thói quen, vì bọn họ không biết Thần minh ở địa phương nào để thành kính sùng bái.
Rất nhanh, người thanh niên mặc áo trắng dơ bẩn này, liền xuất hiện ở trước phòng giam Tiêu Hoằng, tiếp theo múc ra một thìa hạt ngô xen lẫn châu chấu cùng với con giun gì đó, đổ thẳng vào bên trong phòng giam. Rõ ràng là có cái mâm ăn cũ nát, nhưng tên thanh niên Cao Tương này lại cố tính đổ trút xuống bên ngoài, một bộ dáng khinh miệt nhìn Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng nhìn thấy thức ăn như thế, lại thấy bộ dáng thanh niên Cao Tương này như thế, khẽ nghiêng đầu ánh mắt lạnh như băng nhìn ngay gã thanh niên Cao Tương này.
Ở trong này làm “đầu bếp” đã hai năm, từng tiếp xúc với những tên tù phạm ác đồ, gã thanh niên tự nhận là cái dạng ánh mắt gì chưa từng nhìn thấy qua, thế nhưng trước ánh mắt của Tiêu Hoằng nhìn như tùy ý, lại không khỏi làm cho trong lòng gã thanh niên Cao Tương sinh ra một loại rét lạnh nói không nên lời, quả thực giống như một con mãnh thú có thế lao tới bất cứ lúc nào.
- Nhìn cái gì vậy? Mới tới à? Nói cho ngươi biết, nơi này chỉ có loại thức ăn này, không ăn thì ráng chịu đói! Nói xong, gã thanh niên cầm lấy cái thìa, bày ra một bộ hung ác quơ quơ ở trước mặt Tiêu Hoằng, rồi mới phẫn nộ đi tới trước phòng một tù phạm khác, như trước là vẻ mặt khinh miệt và bộ dáng hung ác vừa rồi kia.
Trái lại Tiêu Hoằng, không lên tiếng trả lời, lại một lần nữa dời ánh mắt nhìn ngay trước mặt, một bãi thức ăn khiến người ta buồn nôn kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT