Trong tàu Kỳ Ngư, có những hạm viên nghe Tiêu Hoằng nói thế, suýt nữa cười ra tiếng.
- Ngươi nói cái gì? Nghe người chỉ huy? Ngươi tính là thứ gì? Ác đồ, ma đầu. Ngươi nghĩ ràng ta sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi hay sao? Đúng là trò đùa, nói cho Tiêu Hoằng ngươi biết, giờ chết của ngươi Đã tới, đối nghịch với Hắc Trạch Sâm đại nhân, sẽ không có kết cục tốt đâu.
Tề Long khinh miệt đáp lại Tiêu Hoằng.
- Giờ chết của ta? Có lẽ vậy, nhưng trước khi ta chết, ta có thể khiến công quốc Nam Hàng các ngươi hủy diệt, là ngày giỗ chung của người nhà các ngươi.
Nói xong, Tiêu Hoằng tiện tay dùng Ma Văn thông tin của mình gọi cho La Kiệt, tiếp đó, trên màn hình trong tay Tiêu Hoằng không xuất hiện La Kiệt, mà là một cái quảng trường không rõ. Ở trên quảng trường, tổng thống công quốc Nam Hàng, nghị viên, cùng với người nhà của Tê Long cùng các sĩ quan tiền tuyến chủ yếu, lớn nhỏ già trẻ đều tụ tập đông đủ. Khoa trương nhất là Tề Long, ngoài cha mẹ, bà xã ưỡn bụng bầu ra, còn có cô dì chú bác tám họ của Tê Long, chỉ cân dính tới, toàn bộ đều có mặt.
Ở sau lưng những người này, chính là binh lính Liên bang An Ni Á, lúc này đồng loạt nhấc súng trường Ma Văn, chỉ cần những người này bóp cò, hậu quả không thể tưởng tượng.
Nhìn những hình ảnh đó, Tề Long hóa đá tại trận, sắc mặt khinh miệt đọng lại.
Các hạm viên và sĩ quan trợn to mắt, cười đùa khinh thường Đã bị quét sạch.
Nháy mắt, không khí trong phòng điều khiển hư bị đông lại, mọi người cảm thấy khó thở, sống lưng rét run.
- Ta nói cho ngươi, ngay khi quân đội của ngươi xuất phát không lâu, quốc gia của ngươi của ngươi đã bị chiếm đóng, bây giờ nó không gọi công quốc Nam Hàng nữa, mà là quận Nam Hàng thuộc Liên bang An Ni Á. Đương nhiên, ngươi cũng có thể cố ý tới giết ta, không sao cả, không nói Tiêu Hoằng ta có chết hay không, dù là chết, cũng sẽ có nhiều người chôn cùng ta như thế, đáng giá. Hơn nữa ngươi có tin không, chỉ cần ngươi nói thêm một câu từ chối nữa, những người mà ngươi thấy sẽ chết, hơn nữa tắt Ma Văn thông tin xong, ta sẽ ra lệnh cho quân đội Liên bang An Ni Á đồ tinh, người của 5 hành tinh, hẳn là sẽ giết rất thích.
Tiêu Hoằng nói chuyện toát ra cười lạnh nhàn nhạt.
Đồng thời những lời này cũng khiến đám người Tề Long sợ hãi. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ bọn họ còn thấy đó chỉ là lời đe dọa, nhưng đối với Tiêu Hoằng, chuyện này không cần bàn, ngay cả Vận Trung cũng có thể giết công khai, xé thể liên hợp Gia Đô thành mảnh nhỏ, bây giờ còn có gì mà Tiêu Hoằng không dám làm.
- Tiêu Hoằng, ngươi, bây giờ muốn làm gì? Qua hồi lâu, Tề Long mới nghiến răng nói, sắc mặt khó coi, toát đầy mồ hôi.
- Quỳ xuống, phục tùng.
Tiêu Hoằng nhấc tay phải, chi xuống dưới, ánh mắt lạnh nhạt toát ra một tia hung ác.
Còn Tề Long, sắc mặt đầy cố kỵ, hắn có mơ cũng không ngờ tình thế đã đi tới bước này, quốc gia của mình chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã bị chiếm đóng hoàn toàn.
Tuy rằng trong lòng đầy không cam, tuy rằng hận Tiêu Hoằng tận xương, nhưng lúc này Tề Long vẫn không thể không nửa quỳ xuống, thần phục! Nguyên nhân còn phải hỏi? Cả nhà già trẻ lớn bé kể cả thượng cấp cao nhất, đều nằm trong tay Tiêu Hoằng, thậm chí còn mấy trăm triệu tính mạng, Tề Long không có lựa chọn.
- Tốt lắm, tiếp tục duy trì hướng đi, sẵn sàng nghe theo lệnh của ta. Nếu chơi trò gì, ngươi biết hậu quả.
Tiêu Hoằng nói xong, ngắt cuộc gọi.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng liền gọi cho chủ soái công quốc tiếp theo.
Còn Tác Phổ và Liệt Nông, nhìn hành động của Tiêu Hoằng khi này, đã trở nên ngây ngốc. Bọn họ không thể mơ tới, Tiêu Hoằng còn có thủ đoạn này.
Trong khi các tiểu quốc kia nhe nanh múa vuốt muốn tràn lên cắn chết Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng đã dọn ổ của bọn họ trước, nó như xợi xích buộc chặt tất cả các tiểu quốc như chó, nếu không phục, liền đi tới đạp mấy cái.
1 tiếng sau, Tiêu Hoằng không ngại phiền, dùng phương pháp này bí mật khống chế hạm đội 8 tiểu quốc, hơn nữa căn dặn họ dựa vào võ lực mạnh mẽ và quan hệ hữu nghị khống chế 3 hạm đội quốc gia khác. Nếu không thành công, trực tiếp đánh chết.
Thực ra 3 quốc gia còn lại, cộng hết lại cũng chỉ có 9 chiến hạm Ma Văn, đối phó cũng rất nhẹ nhàng.
Đồng thời, Áo Thác trên tàu Tiên Nữ cùng lập tức phát hiện hướng đi của hạm đội Thợ Săn khổng lồ, trong lòng đập mạnh, cảm thấy da đầu tê dại.
Tiêu Hoằng bỏ qua vị trí ban đầu, đánh thẳng tới Phục Thản Đế Quốc, muốn làm gì đây? Giống như là đang liều chết với Tân Nhược Bạch! Áo Thác lập tức gọi cho Tiêu Hoằng, vội vàng nói:
- Dù là thắng chắc, vậy thì sao chứ? Hậu quả hai bên cùng hại, ngươi phải hiểu rõ hơn ai khác.
Áo Thác có ý muốn ngăn cản Tiêu Hoằng.
- Hai bên cùng hại? Tiêu Hoằng lại toát ra tươi cười nhàn nhạt.
Tươi cười đó truyền vào trong mắt Áo Thác, lại có vẻ thần bí mà quỷ dị, không khỏi làm Áo Thác có chút sợ hãi. Bây giờ ngay cả Áo Thác cũng không nghĩ ra được, Tiêu Hoằng còn có ý tưởng gì.
- Còn nhớ trước đó ta nhắc tới lỗ hổng chí mạng của 11 tiểu quốc không? Ta đã thành công.
- Hạm đội Thợ Săn, hết tốc lực tiến thẳng tới Phục Thản Đế Quốc! Theo mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, hạm đội Thợ Săn khổng lồ tăng tốc, như sói như hổ bổ nhào tới Phục Thản Đế Quốc, giống như con dã thú nhe ra răng nanh.
10 phút sau, quân Tập đoàn Thợ Săn đã gặp gỡ 70 chiến hạm Ma Văn của Gia Đô Đế Quốc.
Trên tàu Tiên Nữ, Áo Thác nhìn tàu Phổ Hưu Tư nhỏ hơn tàu Tiên Nữ một chút, hơi khựng một chút, liền tiến thẳng vào trong lãnh thổ Phục Thản Đế Quốc.
Không nói quá, lúc này trong lòng Áo Thác rối rắm không thôi. Bình thường hắn quan hệ thân mặt với Tiêu Hoằng, trên thế cục cũng không thể thiếu được Tiêu Hoằng.
Tuy rằng đến bây giờ còn chưa thể cam đoan, Tiêu Hoằng có thu phục được 11 nước kia không, nhưng đã rơi vào đường cùng, Áo Thác vẫn hạ lệnh theo sát hạm đội Thợ Săn, đánh vào Phục Thản Đế Quốc.
- Đáng chết, muốn loạn thì loạn hết đi! Hạ lệnh xong, Áo Thác bày ra tư thế liều mạng.
Thực ra, lúc này Tiêu Hoằng Đã trở thành người chủ đạo Cùng lúc đó Gia Đô Đế Quốc.
Cùng lúc đó, trên An Bố Tinh, Tần Nhược Bạch cũng thấy được hình ảnh Tập đoàn Thợ Săn điên cuồng đánh vào trong Phục Thản Đế Quốc, không khỏi nhăn mày, nhưng sắc mặt không có vẻ kích động.
- Nếu muốn liều mạng thì tới đây, liều hết đi, cuối cùng vẫn là Hắc Trạch Sâm đại nhân được lợi.
Tần Nhược Bạch thì thào, thực tế cục diện sống mái này cũng là điều mà Tần Nhược Bạch và Hắc Trạch Sâm hy vọng muốn thấy.
Chỉ là làm Tần Nhược Bạch không ngờ tới, Tiêu Hoằng cũng có lúc không nhịn nổi.
- Truyền lệnh của ta, 66 hạm đội Phục Thản Đế Quốc sẵn sàng ứng chiến, nếu muốn đánh, Tần Nhược Bạch chơi đến cùng! Tần Nhược Bạch nói với sĩ quan phụ tá bên cạnh.
- Đã rõ.
Sĩ quan phụ tá hô một tiếng, nhanh chóng truyền lệnh xuống dưới.
Theo mệnh lệnh của Tần Nhược Bạch, chiến hạm Ma Văn neo đậu giữa Áo Tát Tinh và An Bố Tinh đồng loạt điều chỉnh góc độ hạm pháo, nhắm ngay hướng Tập đoàn Thợ Săn đột kích.
Nhất thời hai đại Đế Quốc thể liên hợp Gia Đô, quyết đấu giữa Tiêu Hoằng và Hắc Trạch Sâm đã bắt đầu giương cung bạt kiếm, thật khó tưởng tượng Tiêu Hoằng chỉ là Ngự sư cấp năm, đã khuấy đục náo loạn thể liên hợp Gia Đô.
Đồng thời, Tần Nhược Bạch trong văn phòng, cũng nhìn vào hạm đội liên hợp, nhìn hạm đội ngoại trừ giữa đường dừng lại khoảng 10 phút, nói là điều chỉnh hệ thống chỉ huy, còn lại thì không nhìn ra gì khác thường, bây giờ đang liều mạng chạy thẳng tới An Bố Tinh.
Dựa theo tính toán, sẽ đến cùng lúc với hạm đội Thợ Săn.
Kể từ đó, dựa theo tính toán binh lực, Phục Thản Đế Quốc sẽ có 116 chiến hạm Ma Văn, Tập đoàn Thợ Săn cùng Gia Đô Đế Quốc sở hữu 128 chiến hạm Ma Văn, trong đó có 2 chiếc mẫu hạm Ma Văn.
Tuy rằng thực lực yếu hơn quân Tập đoàn Thợ Săn một chút, nhưng một khi liều mạng, tuyệt đối sẽ là kết cục ôm nhau chết chùm, dù sao tổng thể mà nói, chênh lệch hai bên không tính là áp đảo.
Đúng vậy, Tần Nhược Bạch là muốn đảm nhiệm chủ soái Phục Thản Đế Quốc, cũng không muốn cho nhiều tướng sĩ hủy diệt trong nội hao như vậy, nhưng vì địa vị tương lai của mình, nhất định phải áp chế Tiêu Hoằng.
- Tiếp tục truyền lệnh của ta, hạm đội liên hợp đến đây không cần ngừng lại, nhanh chóng hợp chung với hạm đội Phục Thản Đế Quốc, cùng nhau chống cự ác đồ Tiêu Hoằng.
Tần Nhược Bạch lại ra mệnh lệnh.
Sau đó liền gửi tin tức hiện tại cho Hắc Trạch Sâm.
Mục đích chủ yếu, là nếu thế cục thật sự chuyển biến xấu đến không thể tách ra được, hai bên đánh tới lúc ngươi chết ta sống, Hắc Trạch Sâm hoàn toàn có thể dẫn Vệ đội Thánh Vực đánh thẳng tới, bắt sống Tiêu Hoằng, còn lại mọi thứ đều sẽ dễ làm.
Đã nói rồi, không có gì quan trọng hơn quyền lực trong tay Hắc Trạch Sâm, Tần Nhược Bạch.
Ở Ngộ Giác Tinh, Hắc Trạch Sâm đã uống một lọ máu Kim quan điêu biến dị, Ngự lực đang được tăng lên nhất định.
Có thể nói, chỉ cần tăng trưởng vài cổ Ngự lực, Hắc Trạch Sâm sẽ có thể áp đảo Tát Già, không tính A Di La, sẽ trở thành người có sức chiến đấu mạnh nhất Thánh Đàn.
Nhận được tin tức Tần Nhược Bạch gửi đến, Hắc Trạch Sâm không khỏi híp mắt. Hắc Trạch Sâm rất rõ ràng, rốt cuộc Tiêu Hoằng bắt đầu hành động, đại chiến đã tới lúc căng thẳng.
Chỉ là Hắc Trạch Sâm nghĩ nhiều hơn Tần Nhược Bạch, đó là Tát Già, tên ngụy quân tử chính tông kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT