Vận Trung nhẹ giọng đáp một tiếng, chỉ là đối với việc làm tốt quan hệ
cùng thuộc hạ, Vận Trung cũng không có quá để bụng, kỳ thật nguyên nhân
chủ yếu rất đơn giản, bởi vì mục đích của hắn đến đây chính là làm cho
Quân đoàn thứ 15 và Tập đoàn Thợ Săn đồng quy vu tận, nói đúng ra, tất
cả tướng sĩ của Quân đoàn thứ 15 gần như cuối cùng đều sẽ chết hết.
Vận Trung vốn đã không quá thích thân cận người khác, còn cần phải lãng
phí quá nhiều tình cảm vào những người này hay sao? Trong mắt Vận Trung, bọn họ chỉ là các công cụ, không hơn.
- Như vậy ngươi hãy cẩn thận một chút, phỏng chừng không lâu sau, ngươi
và Tập đoàn Thợ Săn sẽ có một lần va chạm toàn diện, làm cho Quân đoàn
thứ 15 và Tập đoàn Thợ Săn đồng quy vu tận xong, ngươi hãy lập tức quay
về Thánh Đàn, chỉ cần ngươi trở về Thánh Đàn, Gia Đô Đế Quốc sẽ không có biện pháp nào hạn chế được ngươi nữa.
- Đã rõ!
Vận Trung nhẹ giọng đáp, bất kể là hắn hay là Hắc Trạch Sâm, dường như
đều có chút không ý thức được, tất cả hành vi vì quyền lợi của bọn họ
đều đang gây tai họa cho Gia Đô liên hợp thể, làm cho Gia Đô liên hợp
thể không ngừng suy yếu ngay từ trong nội bộ.
Sau đó Vận Trung lại thương lượng một số công việc với Hắc Trạch Sâm, rồi hắn mới thật cẩn thận cắt liên lạc.
Đồng thời, bầu trời trên trung tâm căn cứ quân sự đã bắt đầu ảm đạm lại, Vận Trung hơi đứng lên, không kiềm được lại lần nữa thò tay vào trong
túi áo, lấy ra máu của Kim quan điêu biến dị.
Đại chiến sắp tới, hiện tại thế cục gần như vẫn đang ở trong giai đoạn
tương đối ổn định, không thể phủ nhận, trong lòng Vận Trung đã bắt đầu
ngứa ngáy với máu của Kim quan điêu biến dị rồi.
Bình máu Kim quan điêu này có khoảng ba ngụm, cũng chỉ vừa đủ để Vận Trung tiến lên đến Ngự Hồn cấp hai.
Có thể trước khi dẹp yên Tập đoàn Thợ Săn mà đột phá đến Ngự Hồn cấp
hai, điều này đối với kế hoạch của Vận Trung, thì tuyệt đối là như hổ
thêm cánh, phần thắng cũng sẽ lớn hơn nhiều.
Nghĩ vậy, Vận Trung rốt cục không kìm nổi hấp dẫn. Hắn thật cẩn thận mở
ra bình ngọc trắng, máu bên trong bình có màu đỏ sậm, lờ mờ tản ra ánh
huỳnh quang.
Loại máu của Kim quan điêu biến dị này tuy rằng có hấp dẫn rất mạnh đối
với Vận Trung. Nhưng Vận Trung cũng không quên Hắc Trạch Sâm khi trước
đã dặn. Hắn lấy từ trong bình ngọc trắng ra một chút nhỏ máu của Kim
quan điêu biến dị, sau đó thật cẩn thận đặt vào trong ba cái Ma Văn kiểm tra đo lường cấp Ngự Hồn.
Ma Văn kiểm tra đo lường cấp Ngự Hồn có tính năng khá là cường đại, gần
như tất cả độc tố và thành phần khác thường cũng đều có thể kiểm tra đo
lường ra được.
Chỉ là trong bình máu Kim quan điêu biến trước mắt này dị, không có chút độc tố hoặc thành phần khác thường nào, vô cùng tinh thuần.
Thấy vậy, vẻ mặt lạnh như băng của Vận Trung cũng không kiềm được hiện lên một chút vui mừng, khẽ cười nhạt.
Ngay sau đó, Vận Trung liền không có do dự, ngồi xếp bằng trên chiếc
giường kim loại , uống một ngụm máu Kim quan điêu biến dị, lập tức
chuyên chú tiến hành tu luyện.
Bởi vì máu Kim quan điêu biến dị có dược tính mãnh liệt, cách một ngày
mới có thể dùng một lần, dựa theo quy tắc này, đại khái chỉ cần sáu ngày thời gian, Vận Trung sẽ có thể tăng lên tới Ngự Hồn cấp hai, điều này
đối với Vận Trung thì tuyệt đối là một hấp dẫn rất lớn.
Nên biết rằng, từ Ngự Hồn cấp một đến cấp hai cũng không phải đơn giản
giống như Ngự Sư. Nếu như tu luyện khắc khổ, không ăn không uống không
ngủ, thì cũng cần mấy chục năm thời gian mới được.
Gần như ngay khi Vận Trung uống một ngụm máu của Kim quan điêu biến dị,
bắt đầu thời gian tu luyện 6 tiếng, thì Tiêu Hoằng ở trong tổng bộ của
quân đoàn Thợ Săn, Ma Văn đạn tín hiệu trong tay, ngọn đèn đại biểu cho
bình số 1 đã trở nên ảm đạm, điều này đại biểu cho bình ngọc trắng đựng
máu của Kim quan điêu biến dị đã không còn đầy nữa, nói đúng ra chính là đã bị người khác uống một ngụm rồi.
Bình số 1 trong tay ai? Tiêu Hoằng tự nhiên là rất rõ ràng, đó chính là
Vận Trung, không hề nghi ngờ, sau khi Vận Trung uống một ngụm máu Kim
quan điêu biến dị, thì cũng có nghĩa rằng Vận Trung sẽ phải chịu suy yếu trong 6 tiếng đồng hồ.
Hơn nữa Tiêu Hoằng cũng rất hiểu biết về Vận Trung, ví dụ như hắn sắp
đạt tới Ngự Hồn cấp hai, trong giai đoạn này, hiển nhiên việc thăng cấp
là bức thiết nhất, phỏng chừng chỉ cần điều kiện cho phép, Vận Trung
tuyệt đối uống bình máu kia trong thời gian ngắn nhất, nói cách khác,
trong sáu ngày sẽ có ba cơ hội như vậy.
Biết được điều này, Tiêu Hoằng liền ngay lập tức sử dụng hai cái Ma Văn thông tin trong tay, không ngừng tiến hành bố trí.
Mục đích chủ yếu chính là mệnh lệnh các hạm đội, tiến vào địa điểm đã
chỉ định, đồng thời tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp một, ngày tấn công được xác định là hai ngày sau.
Phỏng chừng đó cũng chính là thời gian Vận Trung dùng máu của Kim quan điêu lần thứ hai.
Về phần hôm nay, Tiêu Hoằng cũng chỉ điều động một chút mà thôi, bởi vì
trong 6 tiếng Vận Trung tu luyện, hạm đội của Tiêu Hoằng cũng không kịp
chạy tới Thiên Hạc Tinh, phỏng chừng có tới được, thì Vận Trung cũng tu
luyện xong, như vậy thì rất không tốt.
Đồng thời Tiêu Hoằng cũng lại lần nữa sử dụng đài tin tức mà mình nắm
giữ, thậm chí mượn dùng một số đài tin tức của Công ty Khắc Lạc Y, bắt
đầu biên tập thêm bớt cảnh tượng Tập đoàn Thợ Săn bị tước vũ khí, rồi
phát ra ngoài.
Nếu trong lúc Vận Trung thanh tỉnh, đối mặt với hành động này của Tập
đoàn Thợ Săn, chắc chắn hắn sẽ tiến hành can thiệp, nhưng hiện tại hắn
đã không đủ sức ngăn cản nữa rồi.
Nhất là lão bản Quách Tương Võ của Công ty Khắc Lạc Y nghe Tiêu Hoằng kể lại, cùng với các chứng cứ từ Quân đoàn thứ 15 lọt ra, bộ dáng vốn có
vẻ hào hoa phong nhã của hắn lập tức trở nên có chút dữ tợn, hai hàng
lông mi trực tiếp dựng thẳng lên.
Quách Tương Võ thân là siêu cấp đầu sỏ của Gia Đô Đế Quốc, chẳng lẽ còn không rõ chuyện như vậy có nghĩa là gì hay sao?
Tuy rằng trước mắt chuyện này, đối với Công ty Khắc Lạc Y mà nói, có thể coi như không liên quan đến mình, nhưng dù sao Tập đoàn Thợ Săn và Công ty Khắc Lạc Y cũng đều là thương nhân, lại bị bọn họ dùng cái cớ bảo vệ trị an, đoạt lấy Chiến Văn và các vũ khí khác của tập đoàn và công dân, đây rõ ràng chính là muốn bẻ sừng, nhổ răng của các công dân đây mà,
làm cho các tập đoàn và công dân trở thành lũ sơn dương đợi quân đội tới làm thịt.
Đúng vậy, hiện tại quả thật vẫn chỉ nhằm vào khu vực mà Quân đoàn thứ 15 quản lý, nhưng tất cả mọi người đều biết, tuyệt đối không thể để cho
việc này mở rộng ra được!
- Tên Vận Trung này, tên hỗn đản chết tiệt, chẳng lẽ hắn đang muốn độc quyền hay sao?
Quách Tương Võ nhìn biên lai trong tay Tiêu Hoằng một cái, vẻ mặt lạnh
như băng, bất kể quan hệ giữa hắn với Tiêu Hoằng như thế nào, nhưng vào
lúc này, bọn họ chính là người trên cùng một chiến tuyến.
- Điều này ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng Quách Tương Võ lão bản hẳn
là rõ ràng, nếu giao vũ khí trong tay tập đoàn và công dân ra, hậu quả
sẽ là cái gì. Điều đó có nghĩa rằng, một khi hệ thống của Gia Đô Đế Quốc xuất hiện vấn đề, công dân cũng không có thủ đoạn phản kháng nào cả, về phần công ty siêu cấp lớn như của ngài, đơn giản cũng cũng chỉ là một
con dê hơi béo hơn một chút mà thôi. Mặc dù ngươi bán súng ống đạn dược, nhưng mà người ta muốn giết thì sẽ giết, không chút khó khăn nào!
Tiêu Hoằng từ từ nói.
- Điều này ngươi không nói thì ta cũng biết, hiện tại ta phải đi tìm Áo
Thác nói chuyện, mặt khác, Tiêu Hoằng người đối mặt với sự cường ngạnh
và vô lễ của Vận Trung, thì tuyệt không được thoái nhượng một lần nữa,
cứ lấy ra cốt khí giống như khi ngươi xử lý Ân Lạc đi, thiếu cái gì thì
cứ nói với Công ty Khắc Lạc Y. Ma Văn chiến hạm? Chiến đấu cơ? Hay là Ma Văn xe tăng? Như vậy đi, ta trước hết đưa cho ngươi 10 chiếc Ma Văn
chiến hạm, ngay bên cạnh khu thứ 15, ngươi có thể điều động bất cứ lúc
nào. Ngươi yên tâm, giờ khắc này Công ty Khắc Lạc Y đứng ở bên phía
ngươi!
Quách Tương Võ dữ tợn nói, trong lòng lại vẫn rất tức giận. Quân đội làm ra loại chuyện này, quả thực chính là không thể tha thứ được!
Bọn họ coi công dân của Gia Đô Đế Quốc thành cái gì? Thành một lũ cừu hay sao?
Trái lại Tiêu Hoằng vẫn mang vẻ mặt không kiêu ngạo, không siểm nịnh, khẽ tươi cười, sau đó ôm quyền với Quách Tương Võ.
Bác Sơn ngồi một bên, nhìn thấy bộ dáng này của Tiêu Hoằng, trên mặt
không kiềm được hiện lên một chút kinh hãi. Tiêu Hoằng chỉ tùy tiện
thông báo một tiếng, nhìn như không có gì, nhưng lần này tuyệt đối sẽ có được tất cả tập đoàn và công dân trên toàn bộ Gia Đô Đế Quốc duy trì
cho hắn, đồng thời gây áp lực đối với quân đội.
Cho dù trực tiếp đánh chết Vận Trung, thì toàn bộ công dân Gia Đô Đế
Quốc cũng chỉ thấy sảng khoái, không có bất kỳ người nào phản cảm cả.
Gần như ngay khi Vận Trung đang cố gắng tu luyện, tin tức này đã bắt đầu điên cuồng tràn ra khắp Gia Đô Đế Quốc, công dân của Gia Đô Đế Quốc
cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên là biết rất rõ điều này rốt cuộc có ý nghĩa gì, ai nấy đều tỏ vẻ cực kỳ oán giận.
Công ty Khắc Lạc Y lại đổi toàn bộ nội dung trên đài tin tức của mình
thành sự ủng hộ cho Tập đoàn Thợ Săn, tỏ vẻ mãnh liệt khiển trách đối
với Gia Đô quân đội.
Các tập đoàn khác phân bố trên Gia Đô Đế Quốc, thậm chí còn trực tiếp
ngừng lại tất cả giao dịch với khu vực mà Quân đoàn thứ 15 quản lý, các
hội nghị vốn đang định tới tham gia cũng bị trực tiếp hủy bỏ, các loại
hoạt động buôn bán cũng như vậy.
Thậm chí một số công dân Gia Đô Đế Quốc quá khích còn mắng to Vận Trung, yêu cầu Gia Đô Đế Quốc thoát ly ra khỏi Thánh Đàn, thoát ly ra khỏi Gia Đô liên hợp thể, tự lập thành hệ thống riêng.
Chỉ trong hai giờ thời gian ngắn ngủn, toàn bộ Gia Đô Đế Quốc đã trở nên bùng nổ.
Lúc này Y Vạn, Áo Thác và Lôi Mạn cũng lưu ý tới toàn bộ sự hỗn loạn tại Gia Đô Đế Quốc, trong lúc nhất thời cũng vô cùng nhức đầu, đương nhiên, bọn họ cũng không trách Tiêu Hoằng hay những đại tập đoàn này, dù sao
Vận Trung phát ra mệnh lệnh này thì cũng đâu thèm nghĩ gì nhiều, nói khó nghe hơn một chút thì chính là hồ nháo, ngu xuẩn đến mức cực điểm!
Không nói tới cái khác, chỉ riêng việc toàn diện cấm sử dụng Chiến Văn
này thôi, nó sẽ tạo thành hậu quả lâu dài chính là rèn luyện chiến đấu
hàng ngày của công dân sẽ trực tiếp sụt giảm xuống. Mà quân đội tuyển
quân từ đâu? Chẳng phải là từ dân gian hay sao? Thử nghĩ một chút, một
tân binh thường xuyên sử dụng Chiến Văn, tu luyện Ngự lực, cùng một tân
binh dốt đặc cán mai đối với chiến văn, người nào có thể hình thành sức
chiến đấu tốt hơn? Điều này đã không cần nói cũng biết.
- Tên Vận Trung này rốt cuộc là thứ chó chết gì vậy? Chẳng lẽ thật sự
không coi Gia Đô Đế Quốc vào đâu hay sao? Hắn làm đại gia một phương,
tốt thôi, để cho hắn làm, nhưng mà cũng đừng gây thêm phiền toái nữa a!
Đây là cái gì, vừa đi lên đã ra lệnh tịch thu Chiến Văn trong khu vực
quản lý, điều này đối với hình ảnh của Gia Đô Đế Quốc, thì tuyệt đối có
tính huỷ diệt a.
Áo Thác ở trong Tiên Nữ Hào, biết được tin tức như vậy, quả thực vô cùng giận dữ, trực tiếp mắng mỏ.
- Theo ta thấy, chúng ta dứt khoát đi, hoặc là không làm, mà đã làm là
phải làm đến cùng, trực tiếp thoát ly Thánh Đàn là được, tuyên bố tự trị độc lập.
Lôi Mạn nói tiếp, trong lòng lại tràn ngập oán khí.
- Câm miệng.
Thấy Lôi Mạn nói vậy, Y Vạn trừng mắt lên, thấp giọng răn dạy một tiếng:
- Thoát ly? Ngươi nói thì dễ đấy, nhưng ngươi trước hết nhìn một cái,
Gia Đô Đế Quốc có bao nhiêu nhân vật cấp bậc Ngự Hồn, không có Thánh Đàn tọa trấn, có tin không, chỉ không đến hai năm, các liên hợp thể khác sẽ cùng lúc lao lên, cùng tấm công chúng ta, biết chưa!
- Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Hiện tại các đài tin tức gần như
đều nghiêng về một phía, công khai lên án quân đội, công khai lên án Vận Trung.
Áo Thác ra sức làm cho trong lòng mình bình thản lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT