Cùng lúc Tiêu Hoằng cho Hàn sương long ăn, trên Ngộ Giác Tinh, Vận Trung đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, kỳ thật nhân vật cấp bậc Ngự hồn cũng không có hành trang gì, chủ yếu là Chiến Văn thường dùng và Ma Văn công năng.
Thay bộ trường bào trắng tơ vàng, chỉnh lại túi Ma Văn.
Đúng lúc này, Hắc Trạch Sâm bước vào phòng Vận Trung, ánh mắt lạnh như băng đứng sau lưng hắn, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Vận Trung trong gương.
- Nhớ kỹ, một khi tiến vào quân đội, nhất định phải lập tức nắm giữ quân đội, lập tức không từ thủ đoạn tách rời khỏi Tập đoàn Thợ Săn. Thừa dịp hắn còn chưa phát triển mạnh mẽ đến ngang với Công ty Khắc Lạc Y, xóa sổ nó đi.
Hắc Trạch Sâm không đổi sắc, ánh mắt lạnh băng gần giọng nói.
- Sư huynh cứ yên tâm, Tiêu Hoằng có thủ đoạn độc ác, Vận Trung ta cũng không phải bùn đất. Chỉ cần ta trở thành quan chỉ huy quân đoàn 15, ta sẽ còn ác hơn cả hắn.
Vận Trung híp mắt nói, thật cẩn thận đặt máu Kim quan điêu vào trong hộp gỗ, cất vào người, bảo quản cẩn thận.
Hắc Trạch Sâm cũng không nói nữa, chỉ khẽ gật đầu.
Khoảng nửa tiếng sau, Vận Trung thu dọn xong, ánh mắt lạnh lẽo mở Ma Văn biến ảo, nháy mắt thể năng lượng hình cánh dơi bao bọc Vận Trung, sau đó bay lên trời, lao ra khỏi tầng khí quyển.
Ở ngoài tầng khí quyển, một chiếc chiến hạm vận chuyển của quân đoàn 15 đã chờ lâu.
Tuy rằng Vận Trung là đệ tử cao cấp của Thánh Đàn, sức chiến đấu ném xa Mạn Kiều mấy con phố, nhưng từ trên xuống dưới quân đoàn 15 vẫn tràn đầy mâu thuẫn với Vận Trung.
Nguyên nhân đó là từ trên xuống dưới quân đoàn 15 đều quan hệ tốt với Mạn Kiều, hơn nữa quan hệ hữu nghị cùng Tập đoàn Thợ Săn. Tập đoàn Thợ Săn cũng sẽ thường xuyên đưa sang rất nhiều tiếp tế, cải thiện bữa ăn cho toàn quân, bản thân Mạn Kiều cũng chăm sóc thuộc hạ, yêu quân như con.
Trên dưới toàn quân đều mang ơn Mạn Kiều, buộc thành một bó. Nhưng thình lình từ trên trời giáng xuống một cái Vận Trung, trực tiếp đẩy Mạn Kiều ra, từ sĩ quan tới binh lính quân đoàn 15, trong lòng làm sao không có ý nghĩ khác? Chỉ là không có cách nào, Vận Trung là hạng người gì, bọn họ quá rõ, chống cự là vô dụng.
Khoảng vài phút sau, Vận Trung bay cao tốc đã lao như chớp vào trong phòng điều khiển chiến hạm vận chuyển, sắc mặt nghiêm nghị, lạnh băng khiến người ta cảm thấy cao không thể với.
Còn các hạm viên trong phòng điều khiển, nhìn Vận Trung đi đến, tuy rằng trong lòng có mâu thuẫn, nhưng cũng không dám sơ xuất, đều chào quân lễ với Vận Trung.
- Tướng quân Vận Trung, toàn thể hạm viên tàu Bắc Đông báo danh.
Hạm trưởng đi tới cạnh Vận Trung, sắc mặt nghiêm túc chào quân lễ báo cáo.
Vận Trung ít nhiều cũng biết về quy củ trong quân đội, cũng nhấc tay tượng trưng chào trả quân lễ, liền đi vào ngồi ở ghế chính, sau đó vẫn nghiêm mặt, ra lệnh chiến hạm vận chuyển Bắc Đông đi tới Thiên Hạc Tinh, bây giờ Vận Trung đang gấp rút tiếp nhận quân quyền quân đoàn 15.
Sau đó là không ngừng bước, triệt để chèn ép dữ dội Tập đoàn Thợ Săn, tranh thủ trong vòng 1 tháng, khiến Tập đoàn Thợ Săn bị thương nặng, 2 tháng tàn phế, cho đến khi tan biến.
Ở bên này, Tiêu Hoằng ở trong nhà vẫn nắm giữ rõ ràng hướng đi của Vận Trung, lúc này Tiêu Hoằng đang bí mật liên lạc với Mạn Kiều.
Tuy rằng Mạn Kiều lớn tuổi hơn Tiêu Hoằng, nhưng lúc này Mạn Kiều như hoàn toàn biến thành sư điệt của Tiêu Hoằng, đang nghe một loại dặn dò của Tiêu Hoằng.
- Dựa theo suy tính thời gian, 2 ngày nữa sẽ là lúc ngươi giao ra quân quyền, ngoài những gì ta nói với ngươi, nhớ kỹ không được làm căng với Vận Trung, mà là phải yếu thế. Chuyện khác cứ giao cho ta là được.
Tiêu Hoằng nói, không ngừng xoay Điêu văn đao trong tay, bộ Lân Kim đã theo mình thời gian dài, bởi vì Tiêu Hoằng sử dụng rất nhiều, những chỗ thường xuyên bị nắm trên cán đao đã bóng loát, ít nhiều trở nên cũ kỹ.
- Đã rõ.
Mạn Kiều gật đầu trả lời.
http://truyencuatui.net/
Tiếp đó Tiêu Hoằng cũng không nói nữa, tắt liên lạc, sau đó không lên tiếng, cứ nhíu mày lẳng lặng nhìn bức tường trước mặt, sắc mặt có nghiêm trọng, nhưng càng nhiều hơn là sát khí.
Không ai rõ hơn Tiêu Hoằng, tiếp theo sẽ nghiêng trời lệch đất như thế nào, Ma Văn thông tin quân dụng bên cạnh thường xuất hiện tình trạng xếp đặt quân đội, cùng trạng thái chiến đấu.
2 ngày trôi qua, tàu Bắc Đông một đường bão táp lúc này đã đến Thiên Hạc Tinh.
Khoảng 20 phút sau, tàu Bắc Đông chầm chậm hiện ra trên bầu trời xanh lam, cuối cùng hạ cánh ở một bên quảng trường.
Tiếp theo đó, Vận Trung mặc trường bào màu trắng tơ vàng, sắc mặt uy nghiêm khí thế, chậm rãi bước ra, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh băng.
Nhìn Vận Trung mặc quần áo như thế, các binh lính trên quảng trường trung tâm không khỏi biến sắc. Dựa theo quy củ chuyển giao quân quyền, tối thiểu Vận Trung cũng phải thay quân phục Thượng tướng, đây là tôn trọng tối thiểu đối với quân đội, cũng biểu hiện một loại trung thành của Vận Trung đối với quân đội Gia Đô, đối với quân đoàn 15, nhưng bây giờ tính là cái gì đây? Mặc quần áo Thánh Đàn tới tiếp nhận quân quyền quân đoàn 15, tuy rằng đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng gì, nhưng khiến người ta cảm thấy như không phải đang chuyển giao quân quyền, lại giống như nghi thức tiếp nhận đầu hàng.
Rõ ràng là không coi trọng quân đoàn 15, nhất là lúc này từ trên xuống dưới quân đoàn 15 đều có oán khí. Một chi tiết này, lại càng là đổ dầu vào lửa.
Vận Trung chưa từng có kinh nghiệm quân đội, cũng không để ý tới chuyện này, dựa theo cách nghĩ của hắn, đạo lý dẫn quân, đầu tiên phải tạo uy tín, sau đó khiến tất cả binh lính phải sợ hãi quan chỉ huy tối cao, như vậy mới thuận tiện chỉ huy.
Cái này, có khác biệt bản chất so với Mạn Kiều chung sống hòa thuận cùng binh lính, cá nhân hòa nhập chung, xưng huynh gọi đệ.
Không chờ lâu, Vận Trung đi tới khán đài, đồng thời dù các binh lính trong căn cứ quân sự trung tâm dù có khó chịu, nhưng vẫn nhấc tay, chào quân lễ với Vận Trung, biểu lộ tôn kính.
- Đầu tiên, ta đại biểu cá nhân ta, hoan nghênh Vận Trung đại nhân đến đây, có đệ tử cao cấp Thánh Đàn như Tướng quân Vận Trung dẫn dắt quân đoàn 15, tương lai quân đoàn 1 sẽ phát triển rực rỡ, sức chiến đấu tăng mạnh.
Đợi Vận Trung đi tới, Mạn Kiều khiêm tốn nói, hơn nữa cúi đầu thật sâu trước Vận Trung, khiển người ta cảm thấy không có chút lệ khí của Tướng quân, càng tăng thêm thương cảm nhàn nhạt.
- Đó là đương nhiên.
Vận Trung cũng không khách khí, cười khẽ thản nhiên nói. Không thể không nói, Vận Trung quanh năm một lòng tu luyện trong Ngộ Giác Tinh, ít nhiều thiếu khuyết cách đối nhân xử thế, nhất là ở trong thời điểm mà mỗi một câu đều có thể ảnh hưởng hình ảnh của hắn ở trong lòng mọi người.
Nhưng Vận Trung không để ý, dựa vào thực lực cấp Ngự hồn, dựa vào Hắc Trạch Sâm, dựa vào Thánh Đàn, Vận Trung tin tưởng không ai ở trong này dám chống cự.
- Đây là Ma Văn thông tin quân dụng và Ma Văn quyền hạn của quân đoàn 15, hy vọng Vận Trung đại nhân có thể bảo quản tốt.
Mạn Kiều nói tiếp, nói rất chậm, rất nhẹ, luôn khiến người ta không kìm được cảm giác thương cảm.
Vận Trung cũng không cần khách khí, mỉm cười, một tay nhận lấy 2 cái Ma Văn Mạn Kiều đưa sang.
Thật không nói quá đáng, 2 thứ này đại biểu cho quyền lực của quân đội. Dựa theo lễ bình thường, Vận Trung lẽ ra phải hai tay nhận lấy 2 cái Ma Văn này, mặc kệ sau này đối xử nó như thế nào, nhưng ở trong trường hợp chuyển giao này, một tay cầm lấy như thế, rõ ràng là coi thường quyền lực của quân đoàn 15.
- Không biết Mạn Kiều lúc chia tay, còn có gì muốn nói không? Vận Trung hèn mọn liếc Mạn Kiều, thoáng đắc ý nói.
- Cũng không có gì, Mạn Kiều chỉ hy vọng Vận Trung đại nhân có thể đối xử tử tế mỗi binh lính quân đoàn 15, bởi vì trong quân đoàn 15 không có kẻ hèn, mỗi người đều là tinh anh.
Mạn Kiều sắc mặt bi thương nói, ngữ khí gần như là một loại cầu khẩn Vận Trung.
Những lời này truyền vào tai các sĩ quan binh lính, không khỏi làm các binh lính đau xót, ánh mắt ửng đỏ, bọn họ không ngờ đến lúc này rồi, mà Tướng quân Mạn Kiều vẫn suy nghĩ cho họ.
- Mặt khác, ta còn muốn nói, hy vọng Vận Trung đại nhân có thể làm tốt quan hệ với Tập đoàn Thợ Săn, bởi vì chỉ có liên hợp cùng quân đoàn Thợ Săn, quân đoàn 15 mới có được bảo đảm kinh tế và tiếp tế hậu cần. Tập đoàn Thợ Săn luôn quan tâm đến quân đoàn 15, ta không hy vọng quân đoàn 15 lấy oán trả ơn.
Mạn Kiều nói tiếp, đây mới là chủ chốt mà Mạn Kiều muốn nói.
Đối với những lời này, Vận Trung không tỏ ý kiến, sống chung hòa thuận với Tập đoàn Thợ Săn? Trong mắt Vận Trung quả thật là nói đùa, mục đích hắn đến đây còn không phải là vì xử lý Tập đoàn Thợ Săn hay sao? Chỉ là, những lời của Mạn Kiều truyền vào trong tai các binh lính, lại làm cho các binh lính ghi nhớ kỹ. Thật ra, Tập đoàn Thợ Săn quan tâm quân đoàn 15, mọi người đều thấy rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT