Tiếp theo sau Hạng Văn Sâm thao thao bất tuyệt dường như lấy lòng, gần như lấy ra hết bên trong tự điển có thể tìm được từ ngữ ca ngợi đều dùng một lần.

Đối với Hạng Văn Sâm thao thao bất tuyệt những lời vô nghĩa, trong lòng Vận Trung ít nhiều có chút không kiên nhẫn. Tuy nhiên chính cái gọi là ra tay không đánh người khuôn mặt tươi cười! Người ta ca ngợi như thế, dù sao cũng không đến mức mắt lạnh nhìn lại, huống chi còn thêm vào thu một phần đại lễ của Hạng Văn Sâm. Bởi vậy, Vận Trung chỉ có thể chịu đựng đứng tại chỗ nghe Hạng Văn Sâm lải nhải.

Ước chừng trôi qua bốn mươi phút sau, thẳng đến khi Hạng Văn Sâm miệng khô lưỡi khốc, mới tính đã xong từ ngữ ca ngợi, tuy nhiên, như trước là vẻ mặt nịnh nọt.

- Cứ như vậy đi! Thấy Hạng Văn Sâm rốt cục câm miệng, Vận Trung mới mở miệng nói, sau đó cũng không quay đầu lại, xoay người đi ra phòng điều khiển chính.

Sau một lát, một luồng sáng đỏ trực tiếp từ trong Ma Văn Hạm vận chuyển hành khách bay ra ngoài, trong nháy mắt đã bay xa tít, rồi biến mất bên trong tầng khí quyển Ngộ Giác Tinh, hành động có thể nói thật mau lẹ. Đây cũng chính là tượng trưng cho thực lực cấp Ngự Hồn, có thể vô cùng tự do lui tới trong hư không và giữa các tinh không có bất kỳ hạn chế nào.

Thông qua cửa sổ quan sát, thấy Vận Trung đã biến mất, Hạng Văn Sâm mới thở phào thật dài nhẹ nhổm. Cả người lập tức ngồi phịch trên ghế chủ tọa, trên trán lại đổ mồ hôi đầm đìa. Cho tới bây giờ hắn còn không biết trong hồ lô của Tiêu Hoằng này rốt cuộc chứa cái gì, nhưng hắn biết khẳng định không phải là chuyện tốt lành gì.

Hạm trưởng Ma Văn Hạm vận chuyển hành khách nhìn lướt qua Hạng Văn Sâm một cái, không hề để ý tới nhiều, vô cùng bình tĩnh ý bảo tài công chậm rãi chuyển hướng, sau đó dùng tốc độ cao nhất rời đi.

Sở dĩ chậm rãi chuyển hướng, cũng là Tiêu Hoằng trước đó dặn bảo nhiều lần, chính là không tạo cho Vận Trung có một loại cảm giác hoang mang, nếu không dễ dàng lộ ra sơ hở.

Cùng lúc đó, Vận Trung quay về đến Ngộ Giác Tinh, cũng ngay lập tức đi tới cổ bảo của Hắc Trạch Sâm, thật cẩn thận đầy ra cửa gỗ thật lớn.

Hắc Trạch Sâm ngồi trong đại sảnh thấy Vận Trung nâng một cái hộp ngọc đi đến, thần sắc hơi biến đổi, tiếp theo nhẹ giọng hỏi:

- Lấy vật đó rồi chứ?

- Đúng vậy! Vận Trung đáp lại. Tiếp theo liền cung kính đặt hộp ngọc ở trước mặt Hắc Trạch Sâm.

- Chỉ lấy một vật này, sao lại dùng thời gian lâu như vậy? Hắc Trạch Sâm khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Vận Trung nhẹ giọng hỏi.

- Ái chà... Cái này...

Vận Trung có chút do dự, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Dù sao cũng không đến mức thoải mái nói rõ với Hắc Trạch Sâm: Phải đứng nghe Hạng Văn Sâm ca ngợi đến hơn nửa tiếng.

- Trong quá trình lấy vật này, Hạng Văn Sâm bày vẽ với ta một hồi lâu. Chủ yếu chính là sợ chúng ta cầm lấy vật này mà không ra tay giúp hắn! Vận Trung suy nghĩ một chút, mới cẩn thận nói.

Hắc Trạch Sâm cũng không có truy hỏi gì thêm, liền cúi đầu xuống phá vỡ niệm phong, thật cẩn thận mở ra hộp ngọc, kết quả sắc mặt không kìm được chợt biến đổi, chỉ nhìn thấy bên trong hộp ngọc có hai cái vị trí, kết quả lại chỉ có một lọ máu Kim quan điêu biến dị.

Không thể nghi ngờ làm cho Hắc Trạch Sâm có chút hồ nghi, dựa theo đạo lý mà nói, nếu chỉ có một lọ máu Kim quan điêu biến dị thì vì sao lại có hai vị trí? Điều này không phải là làm việc thừa sao? Lại một lần nữa dời ánh mắt nhìn ngay chỗ vừa phá vỡ niệm phong, sắc mặt Hắc Trạch Sâm bỗng nhiên lại lần nữa biến đổi, bởi vì Hắc Trạch Sâm có thể rõ ràng nhìn ra được, niệm phong có dấu vết bị động tay qua, mặt trên hai lớp khằn niệm phong, trong đó một góc còn có dấu phá vỡ, mà dấu vết này Hắc Trạch Sâm có thể khẳng định không phải hắn làm ra.

Nhìn thấy hình ảnh như vậy, Hắc Trạch Sâm kìm lòng không được nheo mắt suy nghĩ.

Vận Trung đứng ở đối diện Hắc Trạch Sâm, tự nhiên cũng có thể nhìn thấy tình hình bên trong hộp ngọc, trong lòng lập tức hết sức căng thẳng, hai cái vị trí, chỉ có một lọ máu Kim quan điêu biến dị, điều này lập tức làm cho người ta có cảm đầu tiên là thứ bên trong đã từng bị người động tay vào.

Chẳng lẽ đây là Hạng Văn Sâm thiết đặt bẫy rập? Cũng không giống! Bởi vì Vận Trung tìm không thấy mục đích Hạng Văn Sâm làm như vậy. Tuy nhiên, trong lòng nghĩ thì nghĩ, ngoài mặt Vận Trung vội vàng nói:

- Vừa rồi ở trên Ma Văn Hạm vận chuyển hành khách, Hạng Văn Sâm cũng đưa cho ta một lọ máu Kim quan điêu! Nói xong, Vận Trung vội vàng lấy ra từ trong túi áo lọ máu Kim quan điêu biến dị, hai tay đưa đến trước mặt Hắc Trạch Sâm.

❤đăng nhập h

ttp://truyencuatui.net/ để đọc truyện Tình hình như vậy, đối với Hắc Trạch Sâm mà nói hiển nhiên là cực độ khó chịu.

Hết thảy xảy ra trước mắt, từ Vận Trung chậm chạp quay về, tiếp đến niệm phong bị động tay vào, cùng với bên trong thiểu một lọ máu Kim quan điêu biến dị, tất cả đều tạo cho Hắc Trạch Sâm một loại biểu hiện giả dối: Đó chính là Vận Trung nuốt riêng một lọ máu Kim quan điêu biến dị.

Tuy nhiên, Hắc Trạch Sâm cũng không hề để ý, bằng vào thái độ làm người của Vận Trung, Vận Trung sẽ không ngốc đến mức biết rõ bị phát hiện còn muốn làm như vậy.

Vận Trung hết chín phần là trong sạch, nhưng còn một phần kia thì sao? Dựa theo cách giải thích của Hắc Trạch Sâm: Rất có thể là Hạng Văn Sâm cố ý tạo ác tâm cho Hắc Trạch Sâm, muốn châm ngòi ly gián. Thế nhưng Hắc Trạch Sâm tìm không ra mục đích Hạng Văn Sâm làm như vậy, rõ ràng là cầu khẩn Hắc Trạch Sâm, lại phải làm ra loại kỹ xảo nhỏ mọn này, không phải là tự chuốc lấy phiền toái sao? Có khả năng lớn hơn nữa là Hạng Văn Sâm ở trên đường lâm thời biến đổi chú ý: Cảm thấy máu Kim quan điêu biến dị cấp Cho một mình Hắc Trạch Sâm có chút không ổn, do đó lấy ra một lọ hiếu kính cho Vận Trung.

Chính là phân tích thì phân tích như thế, nói ngắn lại bất kể là lý do gì, một màn như vậy vẫn là làm cho Hắc Trạch Sâm cảm thấy khó chịu.

Máu Kim quan điêu biến dị này chính là trân phẩm tu luyện, vô duyên cớ vô cớ bị Vận Trung phân đi một lọ, trong lòng Hắc Trạch Sâm sao có thể cao hứng được? Hơn nữa cũng ngại ngùng thu hồi lọ của Vận Trung kia, nếu không làm như vậy trong lòng Vận Trung sẽ nghĩ như thế nào?

- Nếu là Hạng Văn Sâm hiểu kính cho sư đệ, vậy ngươi cứ giữ lấy là tốt rồi, vừa vặn ngươi đang ở giai đoạn thăng cấp. Tuy nhiên, trước khi dùng hãy nhớ phải xác định bên trong không có loại thành phần kịch độc tai hại.

Hắc Trạch Sâm nhẹ giọng nói. Tuy nhiên, bên trong câu nói rõ ràng có thể nghe ra ý vị khó chịu.

Vận Trung tốt xấu gì cũng sống mấy trăm năm rồi, tự nhiên cũng có thể nghe ra được ý bất mãn trong giọng nói của Hắc Trạch Sâm. Đồng dạng trong lòng Vận Trung cũng có khó chịu, hắn là người trung thành với Hắc Trạch Sâm nhiều năm như vậy, mình chỉ chia bớt một lọ máu Kim quan điêu biến dị mà đã mất hứng như vậy sao? Chẳng lẽ hắn ở trong lòng Hắc Trạch Sâm, ngay cả một lọ máu Kim quan điêu biến dị cũng không bằng? Đương nhiên, đây chỉ là khúc mắc trong lòng Vận Trung, không đến mức làm cho song phương sinh ra vết rách gì không thể chữa trị.

Kỳ thật đúng như suy đoán của Hắc Trạch Sâm, Tiêu Hoằng làm như vậy chính là cố ý tạo ác tâm của Hắc Trạch Sâm với Vận Trung. Tuy nhiên mục đích chính của Tiêu Hoằng vẫn là ở trên hai lọ máu Kim quan điêu biến dị.

Mỗi một lọ đại khái có thể uống ba ngụm. Nói cách khác, một lọ máu Kim quan điêu biến dị này nếu sử dụng liên tiếp ba ngày, hiệu suất không sai biệt lắm tương đương với nửa năm.

- Đa tạ sư huynh nhắc nhở, ta sẽ lưu ý nhiều hơn! Vận Trung hơi tạm dừng một chút, rồi cung kính nói.

- Một khi đã như vậy, Vận Trung sư đệ sớm trở về nghỉ ngơi đi. Sau này ngươi còn phải đi Gia Đô Đế Quốc nhậm chức. Nhớ kỹ, đừng quên mục đích của chúng ta! Hắc Trạch Sâm nhìn Vận Trung, nhỏ giọng nói.

- Hiểu rồi sư huynh! Vận Trung đáp lại một tiếng, liền lại lần nữa cầm lấy lọ máu Kim quan điêu biến dị trước mắt Hắc Trạch Sâm cho vào túi áo, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Đảo mắt, thời gian qua một ngày nữa, lại trải qua mười mấy giờ đi đường, Hạng Văn Sâm rốt cục bị thành viên Thích Khách Minh hộ tống giải về lại biệt thự.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng ngồi phía trên trường kỷ, Không ngừng đùa nghịch Ma Văn thông tin trong tay, Hạng Văn Sâm trong lòng thấp thỏm không yên, sợ Tiêu Hoằng là một người trở mặt vô tình qua sông đoạn cầu.

- Dựa theo phân phó của ngài, ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Hiện tại hẳn nên thực hiện hứa hẹn của ngài, thả cho ta tự do! Hạng Văn Sâm đứng ở bên cạnh Tiêu Hoằng, nom nớp lo sợ nói.

Tiêu Hoằng không có lập tức trả lời, mà chậm rãi đứng lên. Tuy rằng chỉ là một động tác nhỏ, nhưng vẫn làm cho Hạng Văn Sâm không kìm được lui về phía sau nửa bước, sau lưng phát rét run.

Nếu đổi là một người bình thường một chút có thể còn có may mắn, nhưng với Tiêu Hoằng người có tiếng tâm ngoan thủ lạt này, Hạng Văn Sâm biết rằng không có gì Tiêu Hoằng không dám làm, bao gồm một câu: Toàn bộ giết sạch! “Xoạch, xoạch.” Ngay lúc trong lòng Hạng Văn Sâm kinh hoảng, Tiêu Hoằng đã nhẹ vung tay ném lên trên bàn hai cái trữ kim văn:

- Tập đoàn Văn Sâm tất cả sản nghiệp rỗng không, không sai biệt lắm 2000 vạn kim tệ vậy là đủ rồi, mà trên đỉnh đầu ngươi cũng còn có một ức kim tệ thì phải! Mang theo số tiền này xa chạy cao bay đi! Nhớ kỹ, ba ngày sau, ta không hy vọng Gia Đô liên hợp thể còn có cái tên Hạng Văn Sâm này nữa! Nói xong, Tiêu Hoằng liền xoay người rời đi, đồng thời thành viên Thích Khách Minh cũng đều đi theo phía sau Tiêu Hoằng.

Thấy Tiêu Hoằng không hề làm khó gì nhiều, trong lòng Hạng Văn Sâm rốt cục buông lỏng một chút. Tuy nhiên cũng không dám dừng lại quá nhiều, chỉ là đơn giản sửa sang lại hình dạng một chút, có thể không cần thiết thì tận lực toàn bộ vứt bỏ, trang bị thật gọn nhẹ. Ước chừng chỉ qua nửa tiếng, Hạng Văn Sâm liền cải trang cách ăn mặc mang theo người nhà dùng thân phận giả, đáp Ma Văn Hạm vận chuyển hành khách rời Vĩnh Ngạn Tinh ngay, về phần đi tới địa phương nào, Hạng Văn Sâm cũng không rõ ràng lắm, thậm chí không có mục đích. Nói tóm lại, chính là mau mau rời khỏi Gia Đô Đế Quốc, đi được càng xa càng tốt.

Mà trên người hắn hiện giờ mang theo có gần một ức kim tệ, phỏng chừng bất kể đến địa phương nào, có lẽ không cần làm gì mấy đời con cháu cũng tiêu xài không hết, cho dù hắn muốn Đông Sơn tái khởi, cũng không phải là việc khó.

Trái lại ở bên kia, thời điểm này Tiêu Hoằng cũng đi tới trước cửa Tổng bộ Tập đoàn Thợ Săn, đi xuống Ma Văn Xa ngẩng cao đầu chờ mong nhìn lên bầu trời, dường như có điều suy nghĩ.

Không thể phủ nhận, Hạng Văn Sâm vừa đi, không sai biệt lắm Tiêu Hoằng đã hoàn toàn san bằng hết thảy chướng ngại, đồng dạng cũng có nghĩa khiêu chiến chính thức bắt đầu.

Qua một phút đồng hồ Tiêu Hoằng mới thu hồi ánh mắt, sau đó phát ra lời kêu gọi Vạn Nại ở Công ty cơ giới Thợ Săn.

- Vạn Nại! Ba quả Ma Văn Hắc Động Đạn chuẩn bị như thế nào rồi? Tiêu Hoằng hạ giọng hỏi.

- Thân đạn đã chế tạo hoàn thành, đồng thời đã trang bị xong đầu đạn Ma Văn Hắc Động Đạn, bất cứ lúc nào có thể lắp vào Ma Văn chiến hạm! Vạn Nại phi thường sảng khoái đáp lại.

- Tốt lắm! Hiện tại ta lệnh cho ngươi, phân biệt lắp chúng vào Nhân Ngư Hào, Thiên Bình Hào cùng với Bạch Lang Hào! Tiêu Hoằng phân phó! Trên thực tế, ba chiếc Ma Văn chiến hạm này, cũng là ba chiếc Ma Văn chiến hạm tính năng xuất sắc nhất trong tay Tiêu Hoằng, đồng thời là chuyên dùng công kích Ma Văn phi đạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play