Không thể phủ nhận, chỉ nhìn qua từ vẻ ngoài, cả viên tinh cầu chỉ có thể tính là một loại bình thường, không tốt cũng không xấu.

Lật xem tư liệu tiếp theo, đó là số liệu kỳ càng tỉ mỉ của viên tinh cầu: Tài nguyên khoáng sản bình thường, tuy nhiên làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy mừng rỡ chính là tài liệu hệ thực vật phong phú, tài nguyên linh thú cũng vô cùng phong phú, gần như phía trên cả vùng đại lục ở nam bán cầu, linh thú loại hình lớn tùy ý có thể thấy được, từng cái hang động tụ tập linh thú, lại chi chít như sao trên trời.

- Đáng giá để người ta cao hứng chính là, số lượng linh thú trên tinh cầu này rất nhiều, đây là một khoản lớn tài nguyên. Đương nhiên, cũng có điều khó khăn là chúng ta muốn sống yên ở trên viên tinh cầu này ít nhiều có chút khó khăn, bất cứ lúc nào cũng phải phòng ngừa linh thú xâm lấn. Muốn khuếch trương căn cứ thì cần phải gia cố phòng hộ, điều này không thể nghi ngờ sẽ nâng lên phí tổn. Tuy nhiên, đáng được ăn mừng là, phía trên một hòn đảo rất lớn ở bắc bán cầu, không có linh thú loại hình lớn, tương đối an toàn. Theo ý của ta: Ở nơi đó tiến hành khai phá toàn bộ thành lập căn cứ chính, làm một chỗ đứng! Tiếp theo Mạc Hi báo cáo với Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng nghe nói như thế, chỉ khẽ gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tiếp theo liền tiếp tục lật xem tư liệu, hình ảnh mặt sau đều là ảnh chụp toàn cục tinh cầu. Chính là tùy tiện qua mấy tấm ảnh chụp, Tiêu Hoằng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng mấy con linh thú cấp bậc Đại Ngự Sư.

Hơn nữa dựa theo phỏng chừng như vậy, cả viên tinh cầu này tồn tại Vũ thú có thể tính phi thường to lớn. Đây là uy hiếp, mà ngược lại cũng là một khoản tài phú thật lớn.

- Chờ một chút, ta sẽ từ Tập đoàn Thợ Săn điều động một ức kim tệ, làm tài chính vốn ban đầu, xây dựng căn cứ loại hình lớn ở đó, cùng với phí dụng tiếp tục thăm dò, khảo sát. Về phần nhân công thì hoàn toàn lấy từ Liên bang An Ni Á đi! Tiêu Hoằng trầm tư một lát, rồi phân phó.

- Hiểu rồi! Mạc Hi đáp lại một tiếng, hỏi tiếp:

- Như vậy viên tinh cầu này đặt tên là gì? Để ta đi về phía Bắc Áo cũng như Gia Đô Đế Quốc xin quyền sở hữu!

- Cứ gọi là Thợ Săn Tinh! Tiêu Hoằng không cần nghĩ ngợi nói ngay! Bởi vì đặt cái tên đầu tiên, cũng là một loại biểu hiện quyền sở hữu.

- Đã biết! Mạc Hi tiếp theo đáp lại.

Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng phân phó cho Mạc Hi một chút về quy cách căn cứ rồi cắt liên lạc.

Cũng lại lần nữa thu thập các thứ cần thiết, chuẩn bị đi lên đỉnh núi tiến hành tu luyện Ngự lực, tận khả năng đạt tới Ngự Sư đỉnh phong, để sau đó tấn công Đại Ngự Sư.

Cùng lúc đó, ở bên trong hệ hằng tinh Liệp Lang Tinh, Phổ Hưu Tư Hào tu sửa đã hoàn thành hai phần ba, trong đó một bộ phận giàn giáo phóng xạ chiến đấu cơ đã tu sửa xong.

Tập đoàn Thiên Xà bí mật đưa tới 2000 chiếc phi cơ không người lái, giống như được dung nhập vào trong viên đạn, từng cái từng cái chứa vào trong máng phóng xạ chiến đấu cơ.

So với chiến đấu cơ có người lái, hình thể phi cơ không người lái nhỏ hơn một ít. Dựa theo nhiệm vụ chấp hành bất đồng, phi cơ không người lái tổng cộng chia làm ba loại: Loại chùm tia sáng cắt xé, loại cơ pháo, cùng với loại Ma Văn phi đạn. Mà loại Ma Văn phi đạn chẳng những có thể tiến hành công kích cự ly xa, mà dưới tình huống tất yếu còn có thể đảm nhiệm phi cơ không người lái loại tự sát.

Bởi vì đại bộ phận thời gian đều là chấp hành nhiệm vụ vũ trụ, bởi vậy cánh của phi cơ không người lái tương đối ngắn nhỏ, một ít bộ kiện còn chọn dùng hợp kim Vi Mễ.

[ truyen cua tui ʘʘ net ]

Giờ phút này hạm viên của Phổ Hưu Tư Hào, đang ở trong từng phòng điều khiển phi cơ không người lái, để tiến hành tập luyện điều khiển phi cơ tương ứng, chỉ thấy ba cái giàn giáo phóng xạ chiến đấu cơ ở bên hông Phổ Hưu Tư Hào liên tiếp phóng ra phi cơ không người lái của Tập đoàn Thiên Xà nghiên cứu sản xuất ra, ở trong hư không không ngừng hình thành các loại động tác phi hành, để xác định tính năng của nó.

Không thể phủ nhận, Tập đoàn Thiên Xà hiện giờ là tập đoàn trung tâm của Liên bang An Ni Á, cộng thêm Áo Thác cung cấp Cho Tiêu Hoằng một bộ phận kỹ thuật về phi cơ không người lái, những tính năng này tuyệt đối xuất sắc.

Đồng dạng những phi cơ không người lái này, cũng được mệnh danh là “Ong mặt quỷ”.

Mà ở một sườn khác của Phổ Hưu Tư Hào, Tác Phổ thì đang chỉ đạo 1000 phi công do đích thân hắn đã lựa chọn kỹ càng, tiến hành huấn luyện cường độ cao về Ngân Điều nhị hình Ma Văn chiến đấu cơ.

So với chiến đấu tiến hành trên hành tinh, chiến đấu trên Ma Văn Mẫu Hạm đối với phi công yêu cầu càng thêm hà khắc hơn.

Ở trên hành tinh, chiến đấu cơ có thể tiến hành lên thẳng góc, cũng có thể tiến hành cất cánh trượt tự do tự tại, nhưng bên trong giàn giáo phóng xạ chiến đấu cơ ở Mẫu Hạm thì lại sử dụng không khí cao áp bắn ra, trong nháy mắt đó tốc độ của Ma Văn chiến đấu cơ sẽ tăng tới mức lớn nhất, yêu cầu đối với thân thể phi công có thể nghĩ mà biết.

Nhưng đây mới chỉ là một điểm trong đó, còn khi chiến đấu cơ trở về địa điểm xuất phát, thì cần với tư thái tốc độ cao xuyên qua lối vào thân hạm độ rộng chỉ có ba mươi thước, sau đó một đầu đánh vào phòng giảm xóc cao áp, từ tốc độ cực nhanh bỗng nhiên ngưng lại, lực phản chấn cường đại trong nháy mắt sẽ làm cho người lái thường bị sốc.

Mà khi xuyên qua cũng không phải là lối vào thân hạm đứng yên vững vàng. Đối với phi công chiến đấu cơ mà nói, ở bên trong căn phòng thật lớn đó cũng giống như xuyên qua lỗ kim, mặc dù có Ngự lực hướng dẫn nhưng điều này không chấp nhận được nửa điểm sơ suất.

Ngoại trừ những thứ huấn luyện cứng ngắc này, còn phải tiến hành nhiệm vụ phối hợp với nhân viên công tác điều khiển phi cơ không người lái trên thân hạm.

Không nói khoa trương chút nào, bất kể đối với quốc gia nào, chỉ cần có được Ma Văn Mẫu Hạm thì cả ngàn phi công bên trong thân hạm, đều tuyệt đối là tinh anh của quốc gia đó.

Nói đúng ra, bọn họ cũng là trung tâm công kích của Ma Văn Mẫu Hạm.

Mà ở bên kia, bởi vì Bội Gia đã nhận được Thủy Vực Chiến Văn vô giá của Tiêu Hoằng, hiện giờ Bội Gia cũng không khác gì đã trở thành kiêm chức giáo đầu cho Tập đoàn Thợ Săn, cộng thêm cố vấn kỹ thuật cho nhân viên công tác của Ma Văn chiến hạm Thợ Săn, bố trí nhiệm vụ huấn luyện, có một số thời điểm, còn có thể cho bọn họ hoàn thành một ít nhiệm vụ.

Đồng thời bởi vì trước đó Tiêu Hoằng đã có một ít hứa hẹn hiểu lòng không tuyên bố” với Y Vạn, Áo Thác cùng với Lôi Mạn, bởi vậy đối với số lượng hạm đội của Tập đoàn Thợ Săn, quân đội Gia Đô thủy chung không có công khai, thậm chí còn ngầm chấp nhận cho Tập đoàn Thợ Săn huấn luyện đạn thực ở các góc Gia Đô Đế Quốc.

Chỉ từ điểm này, trên cơ bản đã có thể phán đoán ra được, việc so tay nghề giữa Hắc Trạch Sâm và Tiêu Hoằng trong đó, Gia Đô Đế Quốc, thậm chỉ là toàn bộ Gia Đô Đế Quốc đều trong vô tình đứng về phía Tiêu Hoằng bên này.

Trái lại Phục Thản Đế Quốc ít nhiều có khuynh hướng nghiêng về Hắc Trạch Sâm. Tuy rằng không có tỏ thái độ công khai, cũng không có xác định rõ hướng đi, nhưng ai ai cũng đều có thể nghĩ ra được điểm này: Không phải bởi vì Tần Nhược Bạch, mà đơn giản là Tiêu Hoằng, không nên quên ngày đó rốt cuộc Tiêu Hoằng đã làm gì ở Phục Thản Đế Quốc.

Thậm chí cho tới bây giờ, Tiêu Hoằng vẫn còn để lại cho Phục Thản Đế Quốc vết đau không thể xóa nhòa.

Cứ như vậy, thời gian hai mươi ngày vội vàng mà qua. Cách thời gian Vận Trung tiếp quản quân đoàn thứ 15 chỉ còn lại không đến ba ngày.

Giờ phút này, Vận Trung đối với công việc tương quan về quân đội đã nắm giữ hầu như hết tám phần, cũng bắt đầu bắt tay vào suy nghĩ nên làm thế nào dùng 5 vạn quân của quân đoàn thứ 15, hoàn toàn triệt để ép chết Tập đoàn Thợ Săn.

Về phần cái loại tiểu kỹ xảo của căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn trước đó, Vận Trung cũng không định sử dụng, nguyên nhân không gì khác: Chính là Công ty giữa các tinh Thợ Săn có được chứng thư miễn thị thực của Gia Đô Đế Quốc.

Nếu cưỡng ép ngăn cản, cái giá phải trả so với trực tiếp công kích hơn kém không bao nhiêu. Cùng với như vậy còn không bằng tùy tùy tiện tiện tìm lấy một cái cớ, trực tiếp tiêu diệt Tập đoàn Thợ Săn cho xong.

Ngay lúc Vận Trung suy nghĩ như thế, ở Vĩnh Ngạn Tinh, Tiêu Hoằng đã lại lần nữa bí mật chạy tới biệt thự tư nhân của Hạng Văn Sâm.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng lại lần nữa đi vào, nói không khoa trương chút nào, ròng rã hơn hai mươi ngày trong nơm nớp lo sợ, trái tim của Hạng Văn Sâm lại lần nữa đập thình thịch, hắn không biết, kế tiếp gặp phải rốt cuộc sẽ là cái gì.

Trái lại, Tiêu Hoằng thần sắc như trước lạnh nhạt, chậm rãi ngồi ở trước mặt Hạng Văn Sâm, lấy ra một cái hộp bằng ngọc cực kỳ tinh xảo.

- Không biết Hồng lão bản cụ thể muốn ta làm gì? Hạng Văn Sâm căng thẳng nhìn Tiêu Hoằng, đồng thời bảo vợ con đi lên lầu trên.

Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, từ túi áo mình lấy ra một thanh đao nhỏ chế bằng hợp kim Vi Mễ, bắt đầu từng chút từng chút thật cẩn thận mở ra niệm phong phía trên hộp ngọc, tận khả năng giữ lại theo mẫu, bên trong đúng là hai lọ máu Kim quan điêu.

Lấy ra lọ số 1, Tiêu Hoằng liền niệm phong đậy kín, đồng thời để lại một cái lỗ thùng nhỏ.

- Nhớ kỹ, lọ máu Kim quan điêu biến dị này dưa cho Vận Trung, còn hộp ngọc này giao cho Hắc Trạch Sâm. Lý do cũng rất đơn giản, chính là hy vọng Hắc Trạch Sâm có thể trợ giúp ngươi, cứu vớt Tập đoàn Văn Sâm của ngươi, chỉ cần chuyện này hoàn thành, ngươi liền tự do! Tiêu Hoằng nói với vẻ lạnh nhạt.

Đối với hành động này của Tiêu Hoằng, Hạng Văn Sâm như trước có chút phát mộng! Tuy nhiên, vẫn phải gật gật đầu.

Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng liền ghé sát tai Hạng Văn Sâm, phân phó chi tiết hết thảy một lần, sau đó bổ sung một câu:

- Nghe hiểu chưa?

- Hiểu rồi, hiểu rồi! Hạng Văn Sâm trên trán đã toát ra một lớp mồ hôi lạnh như băng, tuy nhiên vẫn vội gật gật đầu nói.

Hạng Văn Sâm tự mình biết rất rõ, Tiêu Hoằng tuyệt đối không có mảy may lòng tốt, Hắc Trạch Sâm là đối thủ một mất một còn của Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng có thể vô duyên cớ vô cớ đưa tặng một phần đại lễ như vậy sao? Đồng dạng, mặc dù biết hết thảy việc này, Hạng Văn Sâm cũng không có đường rút lui.

Ước chừng thời gian mười phút, Tiêu Hoằng cũng không nói gì thêm, chỉ cầm theo cây gậy nhỏ, nhẹ nhàng tựa lưng vào trường kỷ, lẳng lặng nhìn Hạng Văn Sâm.

Hạng Văn Sâm tự nhiên hiểu được, cũng không dám dừng lại lâu, liền cố gắng trấn tĩnh, lấy ra Ma Văn thông tin bản thân phát ra lời kêu gọi Vận Trung, đồng thời len lén liếc mắt nhìn sắc mặt lạnh như băng của Tiêu Hoằng.

Giờ phút này Vận Trung, như trước đang chỉnh lý lại tư liệu tương quan của quân đoàn thứ 15, bao gồm sắp xếp bố trí lại các căn cứ quân sự, cùng với trang bị chiến đấu. Trong đó Ma Văn chiến hạm có thể điều động, nhiều tới 12 chiếc, Ma Văn vận binh hạm 50 chiếc.

Dựa theo hiểu biết của Vận Trung, chỉ cần vận dụng thích đáng những quân lực này, cộng thêm thực lực Ngự Hồn cấp một của bản thân, thì dù không dẹp yên được Tập đoàn Thợ Săn, cũng sẽ làm cho nó tàn phế, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể vùng lên được.

Đồng dạng, không có Tập đoàn Thợ Săn làm hậu thuẫn, Tiêu Hoằng còn muốn ở Phạm Cương Tinh hoặc là ở Thánh Đàn kêu gào, đã biến thành không có khả năng.

Ngay lúc Vận Trung suy nghĩ như thế, Ma Văn thông tin bỗng nhiên truyền đến một tràng chấn động, khẽ liếc mắt nhìn, trên mặt Vận Trung không kìm được hiện lên một chút không kiên nhẫn, bởi vì hắn nhìn thấy thỉnh cầu gọi đúng là Hạng Văn Sâm, không thể phủ nhận, ở trong mắt Vận Trung, Hạng Văn Sâm tuyệt đối là một tiểu nhân vật nhỏ bé không chịu nói. Mà trọng yếu hơn là ở trong kế hoạch mới của họ, Hạng Văn Sâm và Tập đoàn Văn Sâm của hắn đã bị vứt bỏ.

Tuy nhiên, Vận Trung vẫn cầm lấy Ma Văn thông tin, dù sao cũng không đến mức để nó rung rung không ngừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play