Đặc điểm lớn nhất trong đó chính là, chẳng những có thể tiến hành công kích cự ly xa như bình thường, mà nó còn có thể phối hợp với Ưng Nhãn Chiến Văn, tiến hành điều chỉnh đường bắn, điều này đã khiến cho nó có thể thực hiện các đợt tấn công cự ly siêu xa.
Nói cách khác, Tiêu Hoằng không nhìn thấy đối phương, nhưng chỉ cần năng lượng ưng có thể truy tung tới đối thủ được, thì sẽ có thể tiến hành bắn giết cự ly siêu xa, gần như tương đương với Ma Văn đạn đạo loại nhỏ vậy.
Thật cẩn thận rót Ngự lực trong cơ thể vào trong Truy Liệp Giả Chiến Văn, cảm nhận duy nhất của Tiêu Hoằng chính là, mặc dù sử dụng đại lượng Hàn băng vạn năm, nhưng bên trong Truy Liệp Giả Chiến Văn cũng chỉ có mười cổ năng lượng mà thôi.
Điều này cũng có nghĩa, bên trong Truy Liệp Giả Chiến Văn này chỉ có mười mũi độc tiễn, mỗi một mũi đều có thể nói là vô cùng quý báu, đồng dạng lực sát thương không cần nói cũng biết, một thanh độc tiễn cường hóa được bắn lên, thì ngay cả Ngự Hồn cũng phải cẩn thận.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng không có chút tạm dừng nào, liền chế tạo ra một cái Truy Liệp Giả Chiến Văn bản thay thế, không có lực sát thương, nhưng hình thức tấn công thì lại không khác gì Truy Liệp Giả Chiến Văn cả.
Lúc này đã là sáu giờ tối, ngay khi Tiêu Hoằng cầm Truy Liệp Giả Chiến Văn phỏng chế, định đi ra ngoài huấn luyện một chút, Ma Văn thông tin lại độ truyền rung lên, người gọi là đến một trận chấn động, người gọi chính là quân trưởng Mạn Kiều của quân đoàn thứ 15.
- Mạn Kiều, chuyện ta để cho ngươi hỏi thăm, kết quả thế nào?
Nối liên lạc, Tiêu Hoằng liền hỏi thẳng.
- Báo cáo sư thúc, đã gần xong rồi, theo dự tính thì Vận Trung sẽ còn không tới ba tuần lễ nữa thì sẽ đi vào quân đoàn thứ 15 để nhậm chức. Về phần ta thì bị điều vào bộ tư lệnh lục quân để làm tham mưu, nói trắng ra nơi đó toàn là một lũ công tử bột.
Mạn Kiều nói xong, vẻ mặt như đưa đám.
Tuy rằng bị điều đi nơi khác, quân hàm cũng không giảm, nhưng quyền lợi đã bị ép chặt lại rất nhiều. Trọng yếu nhất đó là không thể tọa trấn một phương, tay cầm binh quyền được nữa.
- Cho nên, sư thúc, bây giờ nhất định ngươi cần phải giúp ta a, ta là người có vẻ khá văn tĩnh, nhưng ta cũng không phải là công tử bột a.
Mạn Kiều năn nỉ, rất khó nhìn ra chút phong phạm Tướng quân nào ở trước mặt Tiêu Hoằng, điều này cũng không có gì đáng trách, hiện tại hắn gần như chỉ có Tiêu Hoằng và Tập đoàn Thợ Săn để dựa vào mà thôi.
Nghe vậy, Tiêu Hoằng không lập tức đáp lại, nhẹ nhàng đùa nghịch Truy Liệp Giả phỏng chế trong tay một chút, bình tĩnh trầm tư một lúc lâu, mới ngước lên, nhìn về phía Mạn Kiều:
- Mấy ngày nay, ta để cho ngươi và các thuộc hạ làm tốt quan hệ, đồng thời tạo ra uy tín trong quân, ngươi làm thế nào rồi?
- Vẫn rất cố gắng, mấy ngày nay ta gần như đều đi từng căn cứ quân sự để thăm hỏi rồi!
Mạn Kiều nhẹ nhàng đáp.
- Ngươi làm vậy còn xa mới được, cái gọi là thăm hỏi thì chỉ là tinh thần, không có chút ý nghĩa thực tế nào, ngươi cần làm cho thuộc hạ của ngươi cảm nhận được, sau khi rời khỏi ngươi thì sẽ rất nhớ tới ngươi. Ân...! Như vậy đi, nghe nói trong quân đội tác chiến của các ngươi có hai chiếc Ma Văn vận tải hạm đã bị tàn phá phải không? Ngươi liền đi cầu xin Bác Sơn đi, hy vọng Tập đoàn Thợ Săn cho các ngươi chút giúp đỡ không ràng buộc, nhớ kỹ cần phải làm ra bộ dáng đáng thương một chút, đến lúc đó bản quay phim sẽ được Tập đoàn Thợ Săn “không cẩn thận” đánh rơi vào trong quân đoàn thứ 15, mặt khác còn có cả quân phí, trang bị cũng đều có thể cầu xin lấy!
Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, Mạn Kiều cũng đã hiểu, đó chính là biến tướng của một loại khổ nhục kế a.
- Đã hiểu, sư thúc, ta sẽ lên đường luôn.
Mạn Kiều nói xong, liền trực tiếp cắt liên lạc.
Ngay khi thông tin gián đoạn, Tiêu Hoằng đã lập tức phân phó mọi thứ cho Bác Sơn, cụ thể nên làm như thế nào, Tiêu Hoằng cũng đều đã nói rất rành mạch.
Đương nhiên, Tiêu Hoằng cũng không dám khẳng định phương pháp như vậy rốt cuộc có hiệu quả hay không, tuy nhiên Tiêu Hoằng cũng không thèm để ý, dù sao đây cũng không phải là một phần gì lớn trong toàn bộ kế hoạch của Tiêu Hoằng, hữu hiệu tất nhiên là tốt, nếu không có hiệu quả thì cũng không sao cả, chủ yếu một chút chính là, làm cho quân đoàn thứ 15 có tâm lý nghiêng về phía Mạn Kiều là được.
- Còn có, từ hôm nay tới ba tuần sau, xuất ra 2000 vạn kim tệ, thu mua một số lớn thịt cá, tiếp viện phẩm thượng đẳng, vận chuyển tới mỗi một căn cứ quân sự của quân đoàn thứ 15!
Phân phó đại khái mọi chuyện xong, Tiêu Hoằng lại nhắc tiếp một việc nữa.
- Đã rõ!
Bác Sơn cũng không hỏi vì sao, dứt khoát đáp.
Giải quyết xong mọi việc, Tiêu Hoằng liền đi ra nhà gỗ, lúc này sắc trời đã dần ảm đạm xuống, hơi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời hôn ám, Tiêu Hoằng liền lập tức khởi động Ưng Nhãn Chiến Văn và Truy Liệp Giả Chiến Văn phỏng chế.
Trong nháy mắt, trên cánh tay của Tiêu Hoằng đã xuất hiện hai năng lượng văn, đồng thời Tiêu Hoằng hơi nâng tay, trực tiếp xuất hiện một con năng lượng ưng, thân thể màu đen, cái đầu trắng như tuyết, nó lập tức mở ra hai cánh, bay lên trời.
Lúc này, trong tầm nhìn của Tiêu Hoằng lập tức xuất hiện tầm nhìn của năng lượng ưng, từ trên cao quan sát xuống, có thể nhìn thấy những chỗ mà Tiêu Hoằng không nhìn thấy, đồng thời Tiêu Hoằng cũng để cho Truy Liệp Giả phỏng chế kết nối lại, rất nhanh Tiêu Hoằng đã thông qua tầm nhìn của năng lượng ưng, tập trung vào một khối nham thạch trên một triền núi mặt bên kia, sau dó một cánh tay được nâng cao lên.
Ngay sau đó, trên cánh tay phải của Tiêu Hoằng có một chiếc năng lượng nỏ to lớn màu vàng đột nhiên hình thành, so với Thánh nỏ thì nó còn lớn hơn, rộng hơn một thước, trên thân nỏ có một mũi tên đen như mực, đầu mũi tên có hình xoắn ốc.
Không dừng lại lâu, một mũi tên năng lượng có chiều dài ước chừng một thước đã như tia chớp bay lên trên bầu trời, vọt tới phía xa, đợi khi bay lên trời cao, nó đột nhiên rơi xuống, dưới sự hướng dẫn của sóng Ngự lực do năng lượng ưng phát ra, nó lập tức lao từ trên cao xuống, bắn thẳng đến tảng nham thạch đã bị tập trung từ trước.
Bốp...
Chỉ có một một tiếng vang rất nhỏ truyền đến, mũi tên hình xoắn ốc đã như một viên đạn đạo được chỉ đường, vô cùng chuẩn xác bắn lên trên tảng nham thạch, bởi vì đây chỉ là một cái luyện tập Chiến Văn, không có chút uy lực gì đáng nói cả.
Sau đó Tiêu Hoằng liền dùng phương thức này, bắt đầu không ngừng tiến hành luyện tập. Có bắn xuyên qua khe hở, có bắn thẳng vào cây cối, cũng có bay vòng qua chướng ngại vật, tiến hành tấn công mục tiêu.
Có thể nói, cho tới giờ dường như Tiêu Hoằng cũng chỉ có một chiêu như vậy, có thể gây tổn thương được tới nhân vật cấp Ngự Hồn, điều kiện tiên quyết còn là dưới tình huống đối phương gần như không có chút phòng bị gì thì mới được.
Nếu không, trong đơn đả độc đấu, Tiêu Hoằng không có chút phần thắng nào.
Luyện tập như vậy khoảng hai giờ, Tiêu Hoằng mới ngừng lại, sau đó quay về trong căn nhà gỗ, tiếp tục lật xem các bản sách cổ.
Trên Vĩnh Ngạn Tinh, dựa theo chỉ thị của Tiêu Hoằng, Tập đoàn Thợ Săn đã tăng mạnh tốc độ phát triển, cho dù là ở Gia Đô Đế Quốc, thì gần như cũng sắp trở thành một đầu sỏ rồi.
Vốn chỉ hoạt động gần Vĩnh Ngạn Tinh, tuy nhiên, bởi vì Tiêu Hoằng đại biểu cho Tập đoàn Thợ Săn, đã trực tiếp lật đổ Ân Lạc từ trên “thần đàn”, không khỏi làm Hồng Lượng, cùng với Tập đoàn Thợ Săn trở nên nổi tiếng tại Gia Đô Đế Quốc.
Gần như vào lúc này, Tập đoàn Thợ Săn đã nổi tiếng ngang với Công ty Khắc Lạc Y, đơn đặt hàng liên tiếp được chuyển tới, đồng thời còn có cả tài nguyên cũng cuồn cuộn được chuyển đến.
Mà trọng yếu hơn là, Quốc vương Khang Du cũng không phải là kẻ quá độc tài, nhưng cũng là một thủ lĩnh hiếm thấy tại Gia Đô Đế Quốc, mà hắn cũng không phải là kẻ theo kiểu sư tử há mồm, thò tay vào việc nhà của người khác.
Chỉ dùng 5000 kim đã thu lấy Thủy Vực Chiến Văn có giá trị hơn một ức kim tệ của Tiêu Hoằng, tự nhiên là sẽ chiếu cố nhiều hơn cho Tập đoàn Thợ Săn, tối thiểu thì cũng không làm khó dễ, gây phiền toái cho bọn họ.
Trước mắt gần như ở Gia Đô Đế Quốc đã không có chút chướng ngại nào cả. Trong tay nắm giữ kỹ thuật mà những người khác không thể đuổi kịp được, Tập đoàn Thợ Săn có muốn không cường đại thì cũng khó, sinh ý cũng bắt đầu dần dần trải rộng ra toàn bộ Gia Đô Đế Quốc.
Khác với Công ty Khắc Lạc Y chính là, Tập đoàn Thợ Săn cũng không đụng vào quân sự, nguyên nhân chính là không muốn gây cho mình thêm nhiều phiền toái nữa.
Đối với một quốc gia mà nói, một khi động tới quân sự, đồng thời còn kiêu ngạo, thì sẽ gặp phải đủ loại hạn chế từ quân đội, còn việc muốn cạnh tranh với Công ty Khắc Lạc Y, thì điều này Tiêu Hoằng không muốn, mà Bác Sơn lại càng không muốn.
Lợi nhuận đạt được thì vẫn theo quy củ cũ, một nửa dùng làm quân phí, một nửa khác thì lấy ra để cung cấp cho việc khuếch trương tập đoàn.
Có tài chính cường đại duy trì, cộng thêm chi Tập đoàn Thợ Săn có ngàn vạn mối liên hệ với quân đội, thậm chí còn có một chút quan hệ với Công ty Khắc Lạc Y, do đó, phát triển quân sự trên cơ bản chính là thuận buồm xuôi gió.
Đại hình trang bị mua được, ví dụ như Ma Văn chiến hạm, gần như đều là lấy từ trong quân đội Gia Đô Đế Quốc ra, do Tập đoàn Thợ Săn phụ trách cải trang. Các trang bị loại nhỏ như chiến giáp, Ma Văn chiến đấu cơ và Ma Văn khung máy móc, thì do Tập đoàn Thiên Xà mua. Về mặt chiêu mộ binh lính thì khá đa dạng, có lính đánh thuê, cũng có binh sĩ xuất ngũ của Gia Đô, Tân Cách Công Quốc, thậm chí còn có cả đám hải tặc như Ni Lạc nữa.
Nói tóm lại, chỉ cần có thể đánh được thì sẽ nhận!
Trái lại chướng ngại vật cuối cùng trên Vĩnh Ngạn Tinh là Tập đoàn Văn Sâm, bởi vì Ân Lạc bại trận, Phạm Cương Tinh thất thủ, nên gần như đã bắt đầu lung lay sắp đổ, đã mất đi tất cả cơ hội lật lại tình thế, ngay cả Chế văn sư ưu tú trong Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc cũng gần như bị Cửa hàng Ma Văn Long Lập thu lấy không còn một người, trên cơ bản chỉ còn lại một cái xác rỗng mà thôi.
Hiện giờ Hạng Văn Sâm gần như đã trong tình trạng nửa bỏ cuộc tồi, chuẩn bị bán của cải lấy tiền mặt, đến các tinh cầu khác để tiến hành phát triển, cố gắng “Đông Sơn tái khởi”, nếu có thể thì Hạng Văn Sâm còn muốn đòi lại tất cả sỉ nhục đã phải chịu trên Vĩnh Ngạn Tinh này.
Dù sao hắn vẫn còn có rất nhiều tài nguyên, ví dụ như hai bình máu Kim quan điêu biến dị, thứ này có giá trị không cần nói cũng biết, nói đúng ra, đây gần như là tuyệt thế trân bảo mà gia tộc Hạng Văn Sâm truyền đời xuống.
Chỉ có điều, trân bảo này của Hạng Văn Sâm đã sớm bị Tiêu Hoằng theo dõi, cộng thêm phía trước vô số lần ám toán Tập đoàn Thợ Săn, Tiêu Hoằng có thể dễ dàng buông tha cho Hạng Văn Sâm hay sao?
Trên thực tế, nhất cử nhất động của Hạng Văn Sâm gần như đều bị Thích Khách Minh giám thị, chỉ là tạm thời không động thủ mà thôi.
Đảo mắt một ngày đã trôi qua, thời gian vừa mới vào sáng sớm tại Uyển Vị Thành. Trong biệt thự của mình, Hạng Văn Sâm đã bắt đầu thu thập các thứ đồ dùng của mình, chuẩn bị để cho người nhà rời đi trước, bản thân thì gói ghém tất cả các nguồn tài chính còn lại của mình, sau đó hoàn toàn rời khỏi nơi này.
Hạng Văn Sâm rất rõ ràng, chuyện cho tới bây giờ, đã không có thực lực khiêu chiến cùng Tập đoàn Thợ Săn nữa, lại có quan hệ không minh bạch với Hà Bác Tư, Ân Lạc, thậm chí là cả Hắc Trạch Sâm, tên Tiêu Hoằng có tính cách tàn bạo kia mà muốn giết chết hắn, thì cũng chỉ là một ý niệm mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT