- Hả...?

Nhìn thấy toàn bộ người trên Phạm Cương Tinh không để ý tới mình, cùng lúc quỳ lạy trước mặt Tiêu Hoằng, lúc này vẻ lăng lệ trên mặt Hắc Trạch Sâm đã lập tức đọng lại, trong mắt lóe lên vẻ khó tin.

Hắc Trạch Sâm tuyệt đối không nghĩ tới, giờ khắc này, Tiêu Hoằng lại có thể hoàn toàn vượt qua hắn như vậy.

Ngay cả Tát Già, Ma Sở nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, trên mặt cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ, khóe miệng hơi mở ra, người có thể làm cho Tát Già bày ra vẻ mặt này thì cũng không có nhiều.

Lờ mờ bên trong, Tát Già dường như có thể cảm nhận được, thủ đoạn của Tiêu Hoằng rốt cuộc mạnh tới mức nào, đồng thời hắn cũng có một loại cảm giác, Tiêu Hoằng rất có thể đã đúng, ít nhất hắn có thể dùng các loại thủ đoạn nhìn như vô sỉ để thống trị Phạm Cương Tinh, làm cho người trên Phạm Cương Tinh phải quỳ lạy trước mặt hắn.

Trước đây ở Thánh Đàn, Hắc Trạch Sâm cũng chỉ gần như là làm được tới mức “nói một không hai”, nhưng giờ khắc này, Tiêu Hoằng đang đánh vỡ loại quy tắc này, dựa vào cái gì mà Hắc Trạch Sâm có thể “nói một không hai” được?

Gần như ngay lập tức, không khí trên toàn bộ trung tâm quảng trường dường như đã đọng lại.

Một màn như vậy rốt cuộc có nghĩa gì, không có người nào rõ ràng hơn Hắc Trạch Sâm nữa, Phạm Cương Tinh đã hoàn toàn rơi vào trong tay Tiêu Hoằng rồi.

- Tiêu Hoằng, mắt của ngươi có phải đã mù rồi hay không, không cần dùng uy áp để ép người khác nói dối nữa, kiểu “chỉ hươu bảo ngựa” này của ngươi thì có tác dụng gì hay sao? Tùy tiện tìm một người có mắt nhìn một cái thì cũng rất rõ ràng, đây mà là Đông Lộc làm việc quá sức mà chét hay sao? Chẳng lẽ ngay cả vết máu trên người hắn mà ngươi cũng không nhìn thấy hay sao?

Ước chừng trôi qua một phút đồng hồ, Vận Trung mới mở miệng nói, giọng điệu tràn ngập vẻ ngoạn độc.

- Ngươi câm miệng cho ta. Đây là Phạm Cương Tinh, là do người Phạm Cương Tinh định đoạt, ngươi là ai? Lăn xuống đi!

Thấy Vận Trung nói, Tiêu Hoằng đột nhiên quay đầu về phía Vận Trung, lớn tiếng quát, không chút để ý tới việc Vận Trung là đệ tử cấp cao, trong mắt chỉ có vẻ lạnh như băng.

Thấy Tiêu Hoằng nói vậy, Vận Trung không kềm được muốn xông ra đánh một trận. Nếu là trước kia, hắn thật sự hận không thể bước lên, trực tiếp xé xác con kiến Tiêu Hoằng kia ra thành tám khối. Nhưng khi hắn nhìn về phía Ma Văn Hắc Động Đạn ngay sau Tiêu Hoằng, thì lại không khỏi bắt đầu chần chờ.

Về phần Hắc Trạch Sâm, lúc này đã tức giận tới mức tím mặt lại, thậm chí hắn còn có một loại cảm giác, Tiêu Hoằng đã không còn là “tâm phúc đại họa” gì nữa, mà đã biến thành đối thủ của hắn rồi.

Hôm nay Tiêu Hoằng ở chính nơi đã từng bị sỉ nhục này, muốn tìm lại tất cả những gì mà mình đã đánh mất.

- Nếu đại bộ phận mọi người đã đồng ý với kết quả này, vậy ta tuyên bố, Đông Lộc làm việc quá độ mà chết, đám người Triệu Quần bi thương quá mức mà chết theo. Rất lâu trước kia, ta từng được nghe một truyền thuyết cổ xưa, tên là thiên táng, chính là cắt thi thể thành các mảnh nhỏ, đút cho mấy loại ác điểu như ưng, kền kền ăn, chính là một sự tôn trọng với người chết. Đông Lộc tổng quản, Triệu Quần chủ quản đều luôn cúc cung tận tụy với Phạm Cương Tinh, ta nghĩ bọn họ cũng nên được hưởng thụ loại đãi ngộ này, nhưng Phạm Cương Tinh dường như không có ưng, cũng không có kền kền, tuy nhiên không có vấn đề gì, cứ dùng mấy con chó để thay thế cũng được, truyền lệnh của ta, cắt thi thể của đám người Đông Lộc thành các khối nhỏ, để cho chó ăn!

Tiêu Hoằng đứng trên bệ gỗ trung tâm, chắp tay sau lưng, gằn từng chữ. Câu nói của hắn vô cùng nham hiểm.

Nghe vậy, mọi người lại lần nữa biến sắc, nói trắng ra, đây chính là muốn ném thi thể của đám người Đông Lộc cho chó ăn a! Đây tuyệt đối là nhục nhã một cách trắng trợn, nhưng giờ khắc này, còn có người nào dám đứng ra phản kháng hay sao?

Hiện tại chẳng phải là Tiêu Hoằng nói cái gì, thì chính là cái đó ư?

Cho dù Hắc Trạch Sâm có lòng muốn phản đối, nhưng cũng không phải là vào lúc này, dù sao thì Ma Văn Hắc Động Đạn trên bệ gỗ vẫn rất bắt mắt.

- Chuyện về Đông Lộc tổng quản cứ thế mà để trôi đi thôi, hiện tại là lúc cần tìm kiếm người tiếp nhận vị trí đại tổng quản Phạm Cương Tinh rồi, các ngươi có thể tự mình tiến cử, cảm thấy ai thích hợp không?

Tiêu Hoằng hơi chắp tai, hai chân khẽ tách ra, bày ra một bộ dáng thoải mái.

Về phần dưới đài, không có ai dám đáp lời, đúng là bọn họ yếu đuối, nhưng yếu đuối không có nghĩa là ngu xuẩn, đã là người thì đều có thể nghe ra được, lời này của Tiêu Hoằng chỉ là khách sáo mà thôi, không hơn.

Bọn họ có thể khẳng định, ai dám nói rằng ta cảm thấy ta thích hợp, vậy thì giây tiếp theo sẽ ăn ngay một đao vào cổ, sau đó dựa theo bọn họ lý giải, Tiêu Hoằng sẽ nói: “Đúng là rất thích hợp, nhưng mà ngươi cũng do làm việc quá sức nên đã bị chết!”

Ước chừng trôi qua một phút đồng hồ thời gian, thấy không có người nào trả lời, Tiêu Hoằng khẽ nhìn Hắc Trạch Sâm mặt tím đen kia một cái, sau đó nhẹ giọng nói:

- Nếu không người nào tự đề cử mình, vậy thì để ta đảm nhiệm Tổng quản của Phạm Cương Tinh, không biết có ai phản đối không?

Dưới đài vẫn là một mảnh yên tĩnh, thậm chí có thể nói là tĩnh mịch, mọi người gần như đã ngầm thừa nhận, tiếp nhận tên “bạo quân” Tiêu Hoằng này lên đài, không một người nào dám phản đối.

- Ta phản đối!

Đúng lúc này, Vận Trung bỗng nhiên lên tiếng:

- Dựa theo quy củ của Thánh Đàn, phải...

- Ta phản đối kháng nghị của ngươi, ngươi có thể câm miệng, về phần quy củ, ta đứng ở chỗ này chính là quy củ!

Tiêu Hoằng chỉ tay về phía Vận Trung, không đợi hắn nói hết lời, liền cao giọng cắt lời, giọng điệu tràn ngập uy áp, làm cho người ta có cảm giác, giờ phút này Tiêu Hoằng dựa vào Ma Văn Hắc Động Đạn, căn bản không giống một tên Ngự Sư, mà có vẻ giống một lão quái Ngự Không hơn.

Trừ khi Hắc Trạch Sâm và Vận Trung có thể xuất ra quyết tâm đồng quy vu tận cùng Tiêu Hoằng, nhưng mà chúng có thể ư?

- Hiện tại ta tuyên bố, Tiêu Hoằng ta trở thành tổng quản trên Phạm Cương Tinh, có quyền lợi quản lý tất cả mọi việc trên Phạm Cương Tinh, có quyền sinh quyền sát độc lập!

Tiêu Hoằng nói tiếp, đây chính là dùng một loại thủ đoạn tanh máu, chiếm đoạt quyền lợi, không gì có thể ngăn cản được.

Sau khi Tiêu Hoằng tuyên bố xong, hắn lại lần nữa nhìn về phía Hắc Trạch Sâm, nhẹ giọng nói:

- Mấy tháng trước, ngươi ngăn cản ta trở thành Tổng quản của Phạm Cương Tinh, nhưng hôm nay, ta sẽ cướp lại những gì thuộc về ta, hơn nữa còn muốn cướp về càng nhiều thứ khác nữa.

- Tiêu Hoằng, nhớ kỹ ngày này, ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu. Ta thề!

Hắc Trạch Sâm dùng hai mắt lạnh như băng nhìn Tiêu Hoằng, gằn từng chữ một.

- Như nhau, như nhau thôi, mặt khác còn chúc Vận Trung sư huynh sống tốt ở quân đội Gia Đô Đế Quốc a!

Tiêu Hoằng khẽ cười cười, sau đó tung người nhảy xuống chỗ đám người Liệt Nông, dưới sự hộ vệ của họ, nghênh ngang mà đi. Đồng thời Thích Khách Minh, Đoàn tinh anh Thợ Săn, Tập đoàn Thợ Săn quân cũng ngay lập tức rút đi.

Trong nháy mắt, ngoài các đệ tử Phạm Cương Tinh và Tát Già, Ma Sở, đám người Hắc Trạch Sâm, thì thế lực của Tiêu Hoằng đã rút lui không còn một ai nữa.

Chỉ có điều, thời điểm này, bởi vì có Ma Văn Hắc Động Đạn, nên Hắc Trạch Sâm vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể đợi cho đến khi Tiêu Hoằng xuyên qua khe nứt không gian, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi nữa.

Hơi nhìn Tát Già đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, Hắc Trạch Sâm mới chậm rãi hướng ánh mắt về phía bệ gỗ chính trung tâm. Ma Văn Hắc Động Đạn vẫn rất thành thật nằm trên đó.

Tuy rằng không có nghiên cứu chuyên môn, nhưng Hắc Trạch Sâm vẫn có một chút hiểu biết đối với Ma Văn Hắc Động Đạn, không dừng lại lâu, Hắc Trạch Sâm liền nhảy lên bệ gỗ, sau đó thật cẩn thận nâng Ma Văn Hắc Động Đạn lên.

Nhưng ngay khi Hắc Trạch Sâm nâng Ma Văn Hắc Động Đạn lên, thần sắc đột nhiên biến đổi, rất nhẹ, Ma Văn Hắc Động Đạn trong tay hắn rất nhẹ!

Nhìn kỹ một lần nữa văn lộ tối như mực kia, giống như đúc, gần như cùng Ma Văn Hắc Động Đạn bình thường không hề có chút khác nhau nào. Chỉ có điều ngay khi Hắc Trạch Sâm mở nắp ra, trong mắt hắn lại gần như muốn phun ra lửa!

- Hỗn đản a!

Hắc Trạch Sâm không kềm được rít gào, ngay sau đó liền trực tiếp ném thật mạnh cái gọi là “Ma Văn Hắc Động Đạn” kia trên mặt đất, ngay sau đó, một gói kẹo được nhét bên trong “Ma Văn Hắc Động Đạn” kia đã văng ra ngoài, rơi trên bệ gỗ.

Nhìn thấy một màn như vậy, vẻ mặt vốn nghiêm trọng của Tát Già lại toát ra một chút tươi cười, đây không phải là Ma Văn Hắc Động Đạn a, rõ ràng chính là một “hộp kẹo” có hình Ma Văn Hắc Động Đạn mà thôi.

Hắc Trạch Sâm và tất cả mọi người đều bị Tiêu Hoằng đùa giỡn.

Nhưng lúc này Hắc Trạch Sâm không làm gì được Tiêu Hoằng nữa, chỉ cần Tiêu Hoằng quay về trong Vạn Tôn Cốc, lại một lần nữa tập hợp binh lực, nếu Tiêu Hoằng muốn lưu lại cũng được, có giao chiến thì cũng không nhất định sẽ thất bại.

Mà trọng yếu hơn một chút là, hiện tại Phạm Cương Tinh đã không còn là địa bàn của Hắc Trạch Sâm nữa, hơn nữa trước mắt Tát Già và Ma Sở cũng không phải là kẻ dễ dàng đối phó như vậy.

Đúng vậy, Tát Già cùng Ma Sở quả thật yếu hơn một chút, nhưng cần phải nhớ kỹ một điều, đó là con thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người, đồng thời Vệ đội Thánh Vực trong tay hắn khi đối đầu với Thích Khách Minh và Đoàn tinh anh Thợ Săn cũng đã không có ưu thế gì rõ ràng nữa.

Có thể nói, lúc này toàn thân Hắc Trạch Sâm đã như muốn nổ tung vì tức giận, hắn có nằm mơ cũng không thể tưởng được, Tiêu Hoằng lại có thể cầm một “hộp kẹo” mà tác oai tác quái trong này như vậy.

- Ta đã nói rồi, làm sao mà Tiêu Hoằng có thể kiếm được Ma Văn Hắc Động Đạn được, quả thực chính là vô nghĩa.

Vẻ mặt Vận Trung rất khó coi, bày ra một bộ dáng khinh thường.

Có thể nói, lần này Hắc Trạch Sâm và Vận Trung bị đùa giỡn, làm cho trong lòng bọn họ có một loại ảo giác, đó là Tiêu Hoằng không có Ma Văn Hắc Động Đạn.

- Tát Già, có bản lĩnh thì mỗi ngày ngươi đều trông nom Tiêu Hoằng đi, nếu không ta sẽ không buông tha cho hắn đâu.

Hắc Trạch Sâm nhìn thoáng qua Tát Già, ra sức làm cho giọng điệu của mình trở nên bình thản.

- Lời này trước khi hỏi ta, ngươi hẳn là nên tới hỏi Thương Luân, hoặc là dứt khoát nói với Tiêu Hoằng đi, bị một cái hộp kẹo dọa cho tè ra quần, vậy mà còn dám vênh mặt lên trước mặt ta hay sao?

Tát Già tươi cười, trong lòng vô cùng thoải mái, nhưng vẫn lạnh nhạt nói, trong mắt Tát Già, thì Tiêu Hoằng thật sự vẫn chưa điên tới mức đó.

Đối với lời của Tát Già, Hắc Trạch Sâm cũng không nói thêm gì nữa, nếu Tát Già và Hắc Trạch Sâm làm lớn chuyện lên, vậy thì Thánh Đàn tuyệt đối sẽ càng không thể vãn hồi được, thậm chí sẽ nghênh đón cuộc chiến giữa Vệ đội Thánh Vực và Tập đoàn Thợ Săn, hậu quả có thể nghĩ mà biết.

Không giằng co quá nhiều với Tát Già, Hắc Trạch Sâm liền mở ra khe nứt không gian, nổi giận đùng đùng rời đi, hiện tại Hắc Trạch Sâm muốn ra sức làm cho Vận Trung đạt được quyền lợi và binh lực ở Gia Đô Đế Quốc, tiến thêm một bước mở rộng thực lực của bản thân, sau đó lại bao vây Tiêu Hoằng rồi giết, đoạn tuyệt hậu hoạn, hơn nữa cũng không cần phải quá nhanh chóng.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng quay về trong Vạn Tôn Cốc, đã ngay lập tức thông báo chế độ trên Phạm Cương Tinh, đó chính là người trên Di Đà Tinh mà muốn đi vào Thánh Đàn, thì phải được hắn cho phép, nếu không sẽ bị coi là xâm nhập, đồng thời giao cho Lạc Tuyết Ninh quyền lợi thông hành vô hạn chế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play