“Phốc, phốc, phốc, phốc...” Chỉ là trôi qua chừng vài giây, tiếng thân thể bị đánh xuyên qua, bắt đầu vang lên liên tiếp, rồi ngã xuống thuần một sắc đều là thành viên Vệ đội Thánh Vực.

Điều này cũng không gì đáng trách, hơn hai vạn người tập kích chừng hơn 1000 người, hơn nữa còn có Thích Khách Minh và Đoàn tinh anh Thợ Săn, ai mạnh ai yếu đã không cần nói cũng biết.

Đông Lộc đứng ở tổng bộ Phạm Cương Tinh, đương nhiên có thể nhìn thấy hình ảnh như vậy. Cả người hắn lập tức hóa đá tại đương trường, trong ánh mắt toát ra vẻ khiếp sợ và khó tin! Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại có được nhiều người như thế. Không chỉ Đông Lộc, Hắc Trạch Sâm và Vận Trung cũng đã kinh ngạc đến ngây người. Bọn họ hiện tại nhìn thấy không phải cảm thấy kinh ngạc vì Tập đoàn Thợ Săn có được nhiều người như thế, mà bọn họ kinh ngạc chính là tên Tiêu Hoằng kia nói được thì làm được, trực tiếp ra tay không hề cố kỵ giết chết thành viên Vệ đội Thánh Vực! Điều này cần không chỉ là dũng khí mà còn có đảm lượng dám cứng đối cứng với Hắc Trạch Sâm. Thậm chí không tiếc đắc tội với toàn bộ Thánh Đàn, lựa chọn là địch với toàn bộ Thánh Đàn.

Nên biết rằng, Vệ đội Thánh Vực này chính là đội quân bảo hộ Thánh Đàn.

Hiện giờ chiến tranh không chỉ kinh động Ngộ Giác Tinh, còn có Di Đã Tinh, mọi người nhìn thấy Tiêu Hoằng chắp tay sau lưng cứ như vậy lẳng lặng nhìn cảnh tượng Vệ đội Thánh Vực bị giết hại trước mặt, đa số đều là trợn mắt há hốc mồm.

Cảnh tượng như vậy rốt cuộc hàm xúc ý nghĩa gì đã không cần nói cũng biết. Có nói là coi rẻ Thánh Đàn, coi rẻ Hắc Trạch Sâm một chút cũng không quá đáng.

Tuy nhiên, những người này đồng dạng giận mà không dám nói gì. Người của Di Đã Tinh ít nhiều cũng đã biết, thế lực của Tập đoàn Thợ Săn hiện giờ quá lớn. Mà trọng yếu hơn là bọn họ cũng biết, hiện giờ việc cũng ứng lương thực cho Di Đã Tinh chính là nằm trong tay Tập đoàn Thợ Săn.

Từ trước đây nửa năm cung cấp một lần, đổi thành một tháng, hiện giờ lại từ một tháng đổi thành ba ngày: Điều này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Đã không cần nói cũng biết, đó chính là thay lời cảnh cáo đối với Di Đã Tinh.

Ý muốn bọn họ không cần loạn động! Mà trọng yếu hơn là Vệ đội Thánh Vực làm sai trước, phải ra Vệ đội Thánh Vực đánh đập người Phạm Cương Tinh. Việc đánh đập người một nhà này còn ra thể thống gì chứ? Nếu so sánh Thánh Đàn với một quốc gia, quân đội quốc gia bảo hộ chính mình, rồi lại quay đầu lại đánh đập quốc dân của mình. Đây tuyệt đối là chuyện không thể dễ dàng tha thứ.

Về phần lương thực đối với Vệ đội Thánh Vực còn không cần lo lắng. Bởi vì bên trong Vệ đội Thánh Vực còn có một khối ruộng nương. Tuy nhiên chỉ đủ để duy trì cho Vệ đội Thánh Vực.

Trong lúc nhất thời, theo Tiêu Hoằng quyết liệt hạ sát thủ, thế cục của toàn bộ Thánh Đàn hoàn toàn trở nên khẩn trương cả lên. Thế nhưng thời điểm này A Di La vẫn như trước không hề quản tới! Ngắn ngủn ba phút qua đi, chỉ thấy mảnh đất trống trước mặt Tiêu Hoằng đã máu tươi văng bắn khắp nơi. Thủ hạ của Đông Lộc chỉ là mấy tên thấp kém, vừa nhập cuộc đều bị miểu sát, về phần thành viên Vệ đội Thánh Vực, cũng có gần cả trăm người ngã xuống trong vùng máu.

Toàn trường có thể nói vô cùng thảm thiết! Cung Khi đang quyết đấu với Liệt Nông. Tuy nhiên, Liệt Nông có được Đại Ngự Sư cấp bốn, cộng thêm kinh nghiệm tác chiến cực độ phong phú nên chỉ qua lại mấy chiêu, Cung Khi đã không chịu nổi. Dù sao Cung Khi chỉ có thực lực Đại Ngự Sư cấp hai.

Về phần 1000 thành viên Vệ đội Thánh Vực, lại chỉ có miễn cưỡng chống đỡ, mà không có mảy may lực trả đòn. Dưới tình huống bình quân thực lực lực lượng chủ yếu, Tiêu Hoằng chiếm cứ ưu thế tuyệt đối về nhân số.

Người Phạm Cương Tinh chạy trốn từ rất xa, nhìn lại thấy cảnh tượng như thế, lại vô cùng kinh sợ! Nên biết rằng chất lượng của Vệ đội Thánh Vực này là rèn luyện chiến đấu hàng ngày, tuyệt đối là cao cấp nhất ở Gia Đô liên hợp thể. Thể mà giờ khắc này, ở trước mắt mọi người lại bị Tiêu Hoằng đánh cho giống như một đám chó.

Trên thực tế, Thích Khách Minh cùng với Vệ đội Thánh Vực từ lúc một lần ở quảng trường trung tâm kia, cũng đã không vừa mắt đối phương, sớm đã nghĩ phải một hồi quyết chiến. Thế nhưng qua mấy tháng, song phương mới chân chính cứng đối cứng, thì Vệ đội Thánh Vực tâm khí vô cùng cao ngạo kia lại là hình dạng trước mắt thế này.

Nếu ở Vĩnh Ngạn Tinh, Tiêu Hoằng đánh hạ Ân Lạc rơi xuống thần đàn, như vậy giờ khắc này, Tiêu Hoằng cũng đã đè bẹp Vệ đội Thánh Vực xuống thần đàn, không chỉ như thế, Tiêu Hoằng còn muốn xem chúng như heo chó, tiến hành hành hạ đến chết! Về phần Hắc Trạch Sâm lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn, bởi vì nơi này Chiến Văn bay đầy trời, năng lượng dao động cực độ hỗn loạn, bởi vậy căn bản không thể mở ra khe nứt không gian. Huống chi, không có người nào biết Hàn sương long ở địa phương nào, và Thương Luân có ẩn mình ở đó hay không? Giờ khắc này, không khỏi làm da đầu mọi người run lên, bởi vì bọn họ có thể nhìn ra được, đây là công nhiên phản kháng bá quyền của Hắc Trạch Sâm. Ở Thánh Đàn từ xưa tới nay không có người nào dám làm như thế.

Ngay cả Tát Già và Ma Sở trên Ngộ Giác Tinh nhìn thấy hình ảnh trước cửa Vạn Tôn Cốc, đều là trố mắt nhìn trân trối, bọn họ nằm mơ cũng không thể tin, Tiêu Hoằng lại thực sự ra tay, hơn nữa còn dùng phương thức tàn bạo như thế, công nhiên đánh chết Vệ đội Thánh Vực cao cao tại thượng, luôn kiêu ngạo ương ngạnh kia! Không kìm được, Ma Sở và Tát Già đưa mắt nhìn lẫn nhau, tuy rằng không nói gì, nhưng bên trong ánh mắt tràn ngập rung động.

Giờ phút này bọn họ cũng không biết rốt cuộc là nên bội phục Tiêu Hoằng, hay là trách cứ Tiêu Hoằng lỗ mãng.

Nên biết rằng đối thủ chính là Hắc Trạch Sâm đấy! Hắn có được quyền lực tuyệt đối, thực lực lại không để cho người khinh thường.

Ngay cả Tát Già cũng không dám tùy tiện ra tay, dù sao hắn là Dược sư chủ yếu là cứu người, so với Hắc Trạch Sâm chỉnh chức là Ngự Văn Giả ít nhiều có chút bất đồng.

- Đại... Đại sư huynh! Tiêu Hoằng lá gan cũng quá lớn đi! Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Đây là muốn náo động lật trời mà! Tên Tiêu Hoằng này từ khi nào thì có thực lực lớn như vậy? Ma Sở nơm nớp lo sợ hỏi.

- Trước không vội, nhìn xem rồi nói sau! Tát Già nhíu mày, nhẹ giọng đáp lại. Nói không khoa trương chút nào, giờ này khắc này Tát Già đã liên tục rung động trong lòng.

Tát Già không thể không thừa nhận, đơn thuần chỉ nói từ góc độ dũng khí, Tiêu Hoằng đã mạnh hơn rất nhiều so với hắn.

Trận hỗn chiến kéo dài thời gian ước chừng mười phút, lại nhìn 1000 thành viên Vệ đội Thánh Vực đã có khoảng 100 người lần lượt bị giết, 100 người bị đánh ngã trên mặt đất, đã mất sức phản kháng, còn lại chừng 800 người chỉ có thể khổ sở chống đỡ.

Rất khó tưởng tượng thành viên Vệ đội Thánh Vực vừa rồi còn kiêu ngạo ương ngạnh, gặp người là đánh, thấy người là đá, thời điểm này lại bị đội quân của Tiêu Hoằng trực tiếp đánh đập như con chó.

- Không cần thủ hạ lưu tình, hung hãng đánh cho ta! Tiêu Hoằng không có ra tay, cứ như vậy đứng bên cạnh chiếc ghế, nhẹ giọng nói.

“Rắc rắc! Ngay trong nháy mắt Tiêu Hoằng vừa thốt ra lời nói kia, lại nhìn Liệt Nông đã áp sát chụp được cổ tay Cung Khi, tiếp theo dùng sức vặn một cái, trực tiếp vặn trật khớp bả vai, tiếp theo lại tung một cước đá thẳng vào đầu gối hắn, mạnh mẽ đánh Cung Khi ngã nhào xuống đất, chế phục.

Đầu lĩnh bị bắt, điều này đối với không đến 1000 thành viên Vệ đội Thánh Vực trước mắt này mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích thật lớn vào khí thế. Qua mấy lần liên tục lui về phía sau đồng thời, cuối cùng hoảng sợ xoay người bỏ chạy theo đường cũ, chật vật không chịu nói. Rất khó tưởng tượng đây đường đường là đội quân siêu cấp A Vệ đội Thánh Vực.

Hiện giờ dường như đã biến thành con rối quyền lực của Hắc Trạch Sâm, khí tiết hoàn toàn biến mất, chỉ còn là một đám quân ô hợp không có thực lực trác tuyệt.

Đối mặt với Vệ đội Thánh Vực chật vật không chịu nổi, liều mạng chạy trốn. Tiêu Hoằng khẽ nâng lên cánh tay, không có hạ lệnh truy kích, đối với Tiêu Hoằng mà nói, hiện tại còn chưa tới lúc toàn diện sống mái với nhau.

Đồng thời, thời điểm này, thành viên Thích Khách Minh đã có tố chất huấn luyện, ở trong đống thi thể, lôi ra thành viên Vệ đội Thánh Vực may mắn còn sống, không dưới 100 người.

Tiêu Hoằng thấy thế cũng không hề quan tâm, vẻ mặt bình thản chậm rãi đi tới trước mặt Cung Khi, từ trên cao nhìn xuống, nhìn Cung Khi bị ấn trên mặt đất vẫn còn lộ bộ mặt dữ tợn.

- Tiêu Hoằng! Ngươi có biết hay không, ngươi hiện tại rốt cuộc phạm tội gì? Hắc Trạch Sâm đại nhân sẽbỏ qua cho ngươi, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Cung Khi khóe miệng đầy vết máu, nói gằn từng chữ, trong ánh mắt có nghiêm trọng, còn có chứa một chút vẻ hoảng sợ.

Về phần người Phạm Cương Tinh ở cách xa xa, đương nhiên có thể nghe được lời nói của Cung Khi, trong lòng không khỏi vô cùng rét lạnh. Ba chữ Hắc Trạch Sâm này ở tận đáy lòng bọn họ rốt cuộc ý nghĩa là gì không cần nói cũng biết: Là rất ngoan độc không thể xâm phạm.

Gần như ngay khoảnh khắc Cung Khi nói ra lời này, Tiêu Hoằng đã giơ lên chân phải, trực tiếp giẫm lên đầu Cung Khi, đồng thời chậm rãi di di trên mặt đất.

- Con chó Hắc Trạch Sâm kia, ngươi tưởng lấy hắn ra có thể hù ta sao? Có ích à? “Ầm! Ngay lúc Tiêu Hoằng nói ra lời này, trong nháy mắt đùi phải chậm rãi giơ cao, sau đó dùng lực đạp xuống dưới, đạp thẳng ngay sọ não Cung Khi.

Trong chớp mắt, Cung Khi chỉ cảm thấy đầu choáng váng một trận, trong óc vang lên “ông ông”. Tuy rằng thân là cấp bậc Đại Ngự Sư, có thể chống cự, nhưng một cước này đạp thẳng xuống, cũng đủ khiến hắn quay mòng mòng.

- Đối với người như ngươi cũng giống như con chó của Hắc Trạch Sâm, không rõ phải trái, chỉ biết quỳ sụp trước mặt kẻ quyền quý vẫy vẫy đuôi, không hề có cốt khí, còn có giá trị gì để sống? “Ầm! Tiêu Hoằng nói xong lại giơ chân lên cao dùng sức đạp xuống đầu Cung Khi! Những người khác nhìn thấy da đầu run lên từng hồi, trong lòng lại một trận rét run. Bọn họ rất rõ ràng, Tiêu Hoằng làm như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Đối mặt với cường thế của Hắc Trạch Sâm, hắn không có mảy may yếu thế, hoặc làm ra vẻ ngụy trang, mà chỉ trực tiếp đối nghịch! Gần như chính là muốn ở trước mắt mọi người, công nhiên ngược đãi hành hạ Cung Khi.

Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng không có nói gì thêm nữa, ánh mắt vô cùng bình thản, cứ như vậy một cước tiếp theo một cước hung hãng đạp xuống đầu Cung Khi. Một cước so với một cước càng mạnh hơn, làm cho người ta có cảm giác, giống như đang đạp một con kiến.

Hình ảnh như vậy, thành viên Vệ đội Thánh Vực may mắn còn sống trông thấy lại hết hồn! Thủ đoạn hành hạ đến chết như vậy, không thể nghi ngờ làm cho người ta có một loại cảm giác tàn khốc mà lại có chứa miệt thị.

Thành viên Vệ đội Thánh Vực trước đó trên mặt còn tỏ vẻ khó chịu, thậm chỉ là bộ mặt hung ác, giờ phút này đã biến thành hoàng sợ: Ngay cả Cung Khi đều dám đối đãi như thế, đám người bọn họ Tiêu Hoằng này sẽ có gì cố kỵ sao? Đương nhiên, Tiêu Hoằng giết Cung Khi, nếu vứt bỏ toàn bộ nhân tố Hắc Trạch Sâm, cũng là có đạo lý của mình: Vệ đội Thánh Vực là bảo hộ người của Thánh Đàn, có thể nói là hộ vệ, là công bộc, thế mà những người này lại quay đầu đánh đập người Phạm Cương Tinh, không thể nghi ngờ chính là phản bội! Chính là trắng trợn khinh nhờn và xâm lược đối với Thánh Đàn, không bằng heo chó có chét cũng đáng tội! Chỉ là trước đó không có người nào dám đứng ra mà thôi! Đa số mọi người đều vẫn duy trì thái độ chuyện không liên quan tới mình. Tuy nhiên, lúc này có Tiêu Hoằng đứng ra! Ước chừng đạp xuống mười cái, chỉ thấy đầu của Cung Khi đã biến hình, thất khiếu đổ máu, hai mắt trợn trừng, nằm im trên mặt đất không nhúc nhích, không hề còn có sinh cơ, rõ ràng bị Tiêu Hoằng đạp chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play