Bởi vì Nhâm Quang Nhất đã điều động toàn lực, bởi vậy lần này hỏa cầu phun trào còn mãnh liệt hơn nhiều so với lúc trước!

Những người đang quan sát chiến trường lập tức sợ hết hồn, đòn tấn công như thế, nếu oanh kích trên thân người, thì tuyệt đối là chết không toàn thây.

Chỉ sau vài giây ngắn ngủn trôi qua, Ma Văn tấm bia cũng lại lần nữa đưa ra số liệu tương ứng: uy lực 19900 điểm, tần suất bắn liên tục là 180 lần mỗi giây.

Nhìn thấy số liệu như thế, không chút nào khoa trương mà nói, tuy rằng mọi người đã từng thấy qua rồi, vừa rồi Nhâm Quang Nhất biểu diễn kỹ năng này, nhưng lại không thể tưởng tượng được, nói lại còn có đề cao lên đến mức này.

Trong lúc nhất thời, mọi người lại lần nữa kinh hãi, tuy nhiên, bởi vì biểu diễn khi trước của Thủy Vực Chiến Văn, nên mọi người đối với Thủy Vực Chiến Văn của Tiêu Hoằng cũng không dám có quá nhiều khinh thường, ngay sau đó, mọi người đều hướng ánh mắt về phía Bội Gia.

Giờ phút này, trong lòng Bội Gia có thể nói phức tạp đến mức cực điểm, có thể nói, trong lòng có hưng phấn, cũng có rung động, ngay cả chính hắn cũng không thể tin được, Chiến Văn trong tay lại có thể sánh ngang cùng Ân Lạc, thậm chí còn có xu thế lớn là vượt qua nữa.

Tuy nhiên, bất kể nói như thế nào, bởi vì lần đả kích kinh diễm đầu tiên, đã khiến cho Bội Gia có đủ tự tin với Thủy Vực Chiến Văn, hắn hơi nhìn Ma Văn tấm bia trước mặt Nhâm Quang Nhất một cái, vẻ bất an trên mặt Bội Gia đã rút đi, lại biến thành một luồng khí tức lăng lệ.

Sau đó hắn khẽ nâng hai bàn tay, chỉ trong chớp mắt, làn nước yên tĩnh bốn phía Bội Gia lập tức trở nên quay cuồng, giống như hải dương mênh mông, lập tức có thể che phủ cả trời cao, biến thành một cơn lốc đang rít gào trên biển! Làn nước gợn này cũng từ màu lam nhạt biến thành mà lam đậm, sau đó trong làn nước gợn này có một số cá kiếm do khối băng ngưng kết thành, bắt đầu nhảy từ trong nước ra, lao thẳng tới Ma Văn tấm bia.

Ngay sau đó, có vô số tiếng khối băng vỡ nát vang lên không dứt bên tai.

Cũng chỉ sau vài giây ngắn ngủn, Ma Văn tấm bia lại lần nữa đưa ra số liệu: Sát thương thành chùm, lực công kích là 20000 điểm! Tần suất mỗi giây 180 lần.

Sau khi số liệu này được hiện ra, không chút nào khoa trương mà nói, toàn bộ Phòng đấu giá to như vậy lập tức cùng lúc vang lên âm thanh mọi người hít một hơi khí lạnh.

Giả thiết lần đầu tiên có người cho rằng Tiêu Hoằng đã đặt toàn bộ tinh lực vào lực công kích đơn thể, nên đã cạn kiệt các thủ đoạn công kích khác, thì mới có thể miễn cưỡng ép Ân Lạc một đầu, như vậy thì lần này, không thể nghi ngờ chính là đã vô hình cho những kẻ này một cái tát thật mạnh.

Năng lực sát thương thành chùm, hơn nữa lực công kích vẫn cao hơn Ân Lạc!

Kỳ thật điều này chủ yếu quyết định bởi hai đại Pháp bảo biến thái là kỹ thuật thẩm thấu năng lượng của Tiêu Hoằng, cùng với kỹ thuật văn trong văn.

Đương nhiên, kỹ thuật không thể nghi ngờ cũng chính là một bộ phận tạo thành thực lực, không có gì đáng nói cả.

Ân Lạc vốn đang cố gắng trấn định, nhưng lần này cũng vô cùng giật mình, lần đầu tiên Ân Lạc có một loại cảm giác gặp phải đối thủ!

Điều làm cho Ân Lạc cảm thấy trong lòng lạnh lẽo chính là, trước kia Ân Lạc hắn giống như một thanh đại thiết chùy, đối mặt với các Chế văn sư không biết tự lượng sức mình, hắn chỉ cần trực tiếp đập một chùy là đã đánh nát đối thủ rồi, nhưng hiện tại, hắn có một loại cảm giác, Tiêu Hoằng này lại cứng như tinh thạch vậy, một chùy đập xuống, ngược lại còn làm cho trên thân chùy có thể một vết nứt thật to.

Có cảm giác như vậy làm cho Ân Lạc cực kỳ không cam lòng, cánh tay dài của hắn đã hơi nắm chặt lại, hiện tại Ân Lạc có thể khẳng định, Thủy Vực Chiến Văn kia xuất ra từ Thánh Đàn, Thánh Đàn chắc chắn có người đang hỗ trợ Tập đoàn Thợ Săn.

Ân?

Bỗng nhiên Ân Lạc nghĩ tới một người, nghĩ tới một việc, đó chính là khi Tiêu Hoằng ở Thánh Lôi dùng các Chiến Văn, tất cả đều được sử dụng kỹ thuật Để Văn sáu hướng.

Mới đầu hắn còn tưởng là do Tát Già chế tạo ra, nhưng sau khi kiểm tra lại nhiều lần, thì thấy cũng không phải, nếu vậy thì còn có ai có thực lực như thế, lại còn có thể ủng hộ Tiêu Hoằng trong thế chân vạc này, dường như chỉ còn lại có một người, đó chính là bản thân Tiêu Hoằng, bởi vì bản thân mình mới là người đáng tin cậy nhất.

Nghĩ vậy, trong lòng Ân Lạc đột nhiên căng thẳng, nếu dựa theo ý nghĩ này mà suy tính tiếp, Chiến Văn dùng kỹ thuật Để Văn bảy hướng trước mắt này cũng là do Tiêu Hoằng chế tạo ra, như vậy đã có thể chứng minh được một điều, đó là Tiêu Hoằng đã nắm giữ kỹ thuật Để Văn bảy hướng rồi.

Nhưng mà Tiêu Hoằng mới chỉ hai mươi mấy tuổi a!

Trên thực tế cho dù là Tát Già tận tay dạy bảo, thì dùng vài năm đã nắm giữ kỹ thuật Để Văn đến tình trạng này, như vậy thì ngộ tính và chỉ số thông minh cũng đã đủ biến thái rồi.

Càng làm cho Ân Lạc nghi ngờ chính là, Hồng Lượng kia có phải chính là bản thân Tiêu Hoằng hay không!

Đối với những ý tưởng này của Ân Lạc, thì những người ở đây cũng không biết được, cũng không quan tâm, hiện tại bọn họ quan tâm nhất chính là Thủy Vực Chiến Văn kia, cùng với tính năng biến thái kia của nó.

Nếu lần đầu tiên là may mắn, như vậy lần thứ hai, không thể nghi ngờ chính là sự thể hiện của thực lực.

Đang ngồi bên trong, Quách Tương Võ có lực cạnh tranh lớn nhất, lúc này trong lòng đã bắt đầu rộn ràng, thân là đầu sỏ súng ống đạn dược, đối với Chiến Văn, Quách Tương Võ tự nhiên hiểu biết rất nhiều.

Hắn hiểu rất rõ một điều, đó chính là người chế tạo Thủy Vực Chiến Văn thì còn cao minh hơn cả Ân Lạc, nguyên nhân đầu tiên chính là, Thủy Vực Chiến Văn rõ ràng là có ý đi theo Hỏa Vực Chiến Văn, nhưng lâm thời lại đổi ý, bởi vì Quách Tương Võ rất rõ ràng, nhiệt độ siêu thấp so với ngọn lửa thì còn đáng sợ hơn, với trình độ tổn thương ngang nhau thì vết thương do giá rét sinh ra còn khó trị liệu hơn so với bỏng rất nhiều.

Đồng thời khi gặp phải nhiệt độ cực nóng, hệ thần kinh sẽ theo bản năng làm ra phản ứng, nhưng dưới tình huống nhiệt độ cực thấp, thần kinh sẽ mất đi tri giác, mất đi tri giác cũng có nghĩa là bị phá hủy hệ thống báo động trước của thân thể con người.

Chỉ riêng từ điểm này, cũng có thể nhìn ra được, người chế tạo Thủy Vực Chiến Văn có tri thức còn rộng hơn, ý tưởng còn sâu hơn so với Ân Lạc rất nhiều.

Hiện tại không thể phủ nhận Quách Tương Võ đã vô cùng muốn biết, người chế tạo Thủy Vực Chiến Văn rốt cuộc là người như thế nào, là Hồng Lượng hay sao? Rất có thể, nhưng mà Hồng Lượng lại có quan hệ gì với Thánh Đàn đây?

Tất cả đều không ngừng quanh quẩn trong đầu Quách Tương Võ, bản thân Quách Tương Võ cũng đã quyết định, nếu Thủy Vực Chiến Văn bán ra, thì phải trước tiên bắt vào tay, sau đó mới nghĩ tới Hỏa Vực Chiến Văn.

Kỳ thật những người có ý tưởng giống Quách Tương Võ thì cũng không phải ít.

Từ giờ khắc này, phản ứng của mọi người đối với Thủy Vực Chiến Văn đã hiện ra rất rõ ràng, nhân vật ở trên thần đàn là Ân Lạc này đang bị “phàm nhân” Tiêu Hoằng dần dần kéo xuống dưới, dù sao thì chế văn cũng không chỉ khảo nghiệm cấp bậc Ngự lực, còn còn khảo nghiệm kỹ thuật và lượng tri thức, cộng thêm mức độ sinh động của ý tưởng nữa.

Cùng lúc đó, trên Ngộ Giác Tinh, Hắc Trạch Sâm đang nghe Đông Lộc báo cáo, chủ yếu là về nguy cơ thật lớn mà Phạm Cương Tinh đang gặp phải lúc này, đó chính là tất cả lương thực đã hoàn toàn bị phong tỏa!

- Mong Hắc Trạch Sâm sư huynh cứ yên tâm. Ta đã tích cực triệu tập rất nhiều lượng lương thực từ các tinh cầu khác của Phục Thản Đế Quốc tới đây, dự tính chỉ cần một ngày nữa thì sẽtới. Tuy nhiên, Tập đoàn Thợ Săn này thật sự quá khó dây dưa!

Đông Lộc nhíu mày, báo cáo với Hắc Trạch Sâm, trong lòng lại cảm thấy nghiêm trọng.

- Ta đã biết, nhớ kỹ, Phạm Cương Tinh không thể xảy ra nhiễu loạn, về phần Tập đoàn Thợ Săn, rất nhanh nó sẽ xong đời!

Hắc Trạch Sâm ánh mắt âm trầm, nhẹ nhàng nói một tiếng, sau đó trực tiếp cắt liên lạc.

Nghĩ đến Tập đoàn Thợ Săn, Hắc Trạch Sâm tự nhiên liền nghĩ tới Ân Lạc đang ở trên Vĩnh Ngạn Tinh, theo như Hắc Trạch Sâm nghĩ, bước đầu tiên của Ân Lạc có lẽ đã xong rồi. Chỉ cần bước đầu tiên thành công, làm cho Tập đoàn Văn Sâm có khả năng sống sót, thì sắp tới Hắc Trạch Sâm sẽ sử dụng các lực lượng khác của Thánh Đàn, lại lần nữa đem chống đỡ Tập đoàn Văn Sâm lên, sau đó trở nên ngang hàng với Tập đoàn Thợ Săn, tới lúc đó, uy hiếp mà Tập đoàn Thợ Săn mang đến sẽ bị giải trừ toàn bộ.

Không chút tạm dừng, Hắc Trạch Sâm gọi cho Ân Lạc. Nhưng điều khiến cho Hắc Trạch Sâm cảm thấy có chút kinh ngạc chính là, đầu bên kia của Ma Văn thông tin lại không có người nào nhấc máy.

Thấy vậy, ánh mắt Hắc Trạch Sâm hơi giật giật, Ân Lạc đã xuất thủ, theo Hắc Trạch Sâm thấy thì đã rất nắm chắc, căn bản không có khả năng xuất hiện bất ngờ gì, nhưng tại sao lại không có ai nối liên lạc Ma Văn thông tin vậy?

Buông Ma Văn thông tin trong tay ra, Hắc Trạch Sâm liền trực tiếp mở ra tin tức Ma Văn, tùy tiện nối với một Ma Văn đài tin tức. Hiện giờ nơi đó đang chiếu trực tiếp cuộc đấu giá Ân Lạc Chiến Văn.

Tuy nhiên, khi hình ảnh truyền vào vào trong mắt Hắc Trạch Sâm, cặp lông mày của Hắc Trạch Sâm lại đột nhiên nhíu chặt, bởi vì trên đài bán đấu giá cũng không phải là chỉ có Hỏa Vực Chiến Văn của Ân Lạc, mà một bên đài bán đấu giá khác còn có Bội Gia đang khu động Thủy Vực Chiến Văn.

Mà đây vẫn chỉ là bắt đầu, ngay sau đó, ánh mắt hơi âm lãnh của Hắc Trạch Sâm đột nhiên bị kiềm hãm, vẻ kinh ngạc chậm rãi hiện lên.

Bởi vì Hắc Trạch Sâm có thể nhìn thấy rõ ràng, một bên màn hình hiện rõ mười mấy hạng số liệu về Thủy Vực Chiến Văn của Tập đoàn Thợ Săn, tất cả đều ép Hỏa Vực Chiến Văn của Ân Lạc một đầu, trong các hạng mục này thì Thủy Vực Chiến Văn đều hơi cao hơn một chút, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lại dẫn đầu toàn bộ.

- Đây... đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Hắc Trạch Sâm không kiềm được kinh ngạc thốt lên, lúc trước Hắc Trạch Sâm có thể nói là tràn đầy tin tưởng đối với Ân Lạc, sự thật cũng như vậy, Ân Lạc ở Thánh Đàn thì gần như đã là một đại biểu Chế văn sư đỉnh cấp về Chiến Văn rồi, đừng nói ở Gia Đô Đế Quốc, cho dù ở Thánh Đàn thì cũng là người nổi bật, về phương diện chế văn chính là kẻ bất khả chiến bại.

Nhưng lúc này Hắc Trạch Sâm lại nhìn thấy, Hỏa Vực Chiến Văn của Ân Lạc đã rơi vào hạ phong.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Hắc Trạch Sâm thật sự rất khó có thể tin được chuyện như vậy lại có thể xảy ra.

Đồng thời, trong màn hình lại lần nữa hiện lên hình ảnh Hồng Lượng, vẫn bình thản ngồi tại chỗ, theo thói quen vuốt vuốt cái mũi.

Mà loại bình thản này lại làm cho Hắc Trạch Sâm cảm nhận được vô tận uy hiếp, không nói tới việc Hồng Lượng này rốt cuộc là ai, chỉ riêng loại bình tĩnh này cũng đã chứng minh một điều, Hồng Lượng kia tuyệt đối là một kẻ có lòng dạ thâm sâu, vui buồn không lộ ra mặt, người như thế thường thường chính là kẻ đáng sợ nhất, đây chính là cái gọi là chó cắn người thì không bao giờ để lộ răng nanh!

Nếu đổi làm người bình thường, ép được Ân Lạc một đầu thì khuôn mặt đã sớm hớn hở rồi.

Không kềm được, Hắc Trạch Sâm lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay có một loại cảm giác lạnh buốt, điều này làm cho Hắc Trạch Sâm cực kỳ chán ghét.

Thế cục Phạm Cương Tinh bắt đầu không khống chế được, không thể tưởng được trên Vĩnh Ngạn Tinh thì kế hoạch tiến quân của Hắc Trạch Sâm lại bị Tiêu Hoằng đánh một gậy bắn ngược về.

Càng làm cho trong lòng Hắc Trạch Sâm vô cùng nghi hoặc đó là, người chế tạo Thủy Vực Chiến Văn kia rốt cuộc là ai? Hiển nhiên không phải là Tát Già, bởi vì nếu là Tát Già, vì sao không dùng kỹ thuật Để Văn tám hướng, như vậy sẽ càng bảo hiểm hơn, mà lại dùng kỹ thuật Để Văn bảy hướng!

Về phần người tại Thánh Đàn biết kỹ thuật Để Văn bảy hướng, không sai biệt lắm đều là người Ngộ Giác Tinh, trong suy nghĩ của Hắc Trạch Sâm thì bọn họ không có khả năng có liên hệ với Tập đoàn Thợ Săn được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play