Bởi vậy, thẳng đến đêm khuya, Tiêu Hoằng mới chế tạo Chiến Văn Thủy Vực, toàn bộ Chiến Văn ngưng tụ tất cả kỹ thuật của Tiêu Hoằng. Trên Tái thạch ngoài màu mực đậm còn có những văn lộ lam đậm, còn lại toàn là những văn lộ xanh nước biển nhỏ như mạch máu. Kỹ thuật Để văn bảy chiều, lại càng tốt hơn.
Đánh giá Chiến Văn Thủy Vực trong tay, Tiêu Hoằng cảm giác cả người sức cùng lực kiệt, chẳng qua Tiêu Hoằng cũng không lãng phí thời gian, lấy ra cuốn số nhỏ, bắt đầu hỏi vấn đề với Tát Già.
Mấy vấn đề này, toàn là do Tiêu Hoằng gom góp ra trong thời gian chạy qua chạy lại phía đông Gia Đô Đế Quốc, số lượng rất nhiều.
Tuy rằng tồn tại của Tập đoàn Thợ Săn tiêu hao không ít tinh lực của Tiêu Hoằng, nhưng Tiêu Hoằng chưa từng vì thế mà ngừng đọc sách, hấp thụ các loại tri thức.
Dù là ở Tập đoàn Thợ Săn, chỉ cần ngừng lại, trong tay Tiêu Hoằng chắc chắn sẽ xuất hiện một cuốn sách.
Cứ thế, một ngày vội vàng trôi qua.
Đông Lộc trên tổng bộ Phạm Cương Tinh, nhìn màn hình, những hành động bài trừ Tiêu Hoằng vẫn đang vội vàng tiến hành, ánh mắt không khỏi toát ra đắc ý và miệt thị.
Theo Đông Lộc thấy, Tiêu Hoằng có thể tiếp thu Tiếp Đãi Các, có thể đầy hết người trong Tiếp Đãi Các ra, nhưng Đông Lộc vẫn có thể dùng thủ đoạn bẩn thỉu, làm cho Tiêu Hoằng vĩnh viễn không sống yên được ở Phạm Cương Tinh, ở Thánh Đàn này.
- Tuy một chiêu này có phần nham hiểm, nhưng tuyệt đối hiệu quả. Giả thiết kéo dài một thời gian, Đông Lộc tổng quản sẽ có thể quang minh chính đại truy cứu Tiêu Hoằnglàm tròn trách nhiệm, xử phạt nghiêm khắc nhất.
Cùng ở trong tổng bộ, Triệu Quần ngồi ở đó nhàn nhạt nói.
- Cái gì gọi là nham hiểm? Đối phó tên ma đầu Tiêu Hoằng kia còn nói nhân nghĩa đạo đức hay sao? Ta muốn xem, mọi người không vừa mắt Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng làm sao còn ở được. Chỉ cần Tiêu Hoằng cút khỏi Thánh Đàn, không có Thánh Đàn che chở, tuyệt đối sẽ chết không toàn thây. Thậm chí chỉ cần Hắc Trạch Sâm nhấc ngón tay, sẽ khiến Tiêu Hoằng tan thành tro bụi.
Đông Lộc cười lạnh nói.
Triệu Quần không nói gì nữa, cũng toát ra tươi cười đắc ý.
Nhưng lúc này, Ma Văn thông tin của Đông Lộc rung lên, người gọi là Kiều Long, chủ quản cùng cấp ở Phạm Cương Tinh.
- Kiều Long chủ quản, có chuyện gì? Bấm nghe Đông Lộc hỏi.
- Tổng quản đại nhân, xảy ra chút chuyện. 50 hạm vận tải vận chuyển lương thực tới Thánh Đàn, trong đó có 40 chiếc đồng thời xảy ra chuyện, 10 chiếc khác thì vòng qua Phạm Cương Tinh, đi tới Ngộ Giác Tinh và Di Đã Tinh, không có phần của chúng ta.
Kiều Long lo lắng vội nói.
Điều này cũng khó trách, hiện giờ lương thực dự trữ trên Phạm Cương Tinh đã cạn, toàn hành tinh sẽ gặp nạn đói. Đúng thế, tuy rằng Phạm Cương Tinh có thể gieo trông lương thực, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi, duy trì mấy trăm con người, nhưng muốn nuôi toàn bộ người trên hành tinh, đó là muối bỏ biển.
- Xảy ra chuyện? Đã xảy ra chuyện gì? Đông Lộc nhíu mày, hỏi.
- Không biết được tình huống cụ thể.
Kiều Long khó coi trả lời.
- Nếu hạm vận tải không thể đến, vậy truyền xuống, cho Vĩnh Ngạn Tinh khẩn cấp vận chuyển lương thực qua khe nứt không gian đến đây! Đông Lộc nghĩ một lát, nói.
- Trước đó ta cũng đã thử, nhưng phát hiện tất cả khe nứt không gian đã bị quân hộ vệ Vĩnh Ngạn phong tỏa, mỗi một chỗ khe nứt không gian đều gắn một cái trọng pháo Ma Văn, nghiêm cấm tất cả ra vào. Còn Tập đoàn lương nghiệp Phong Cốc báo cho biết, cung cấp lương thực Vĩnh Ngạn Tinh cũng thiếu thốn, chỉ có thể cung cấp cho người ở tại đó, không thể chuyển đi. Quan trọng nhất, là toàn bộ hệ thống vận chuyển trên Vĩnh Ngạn Tinh hiện giờ đều nằm trong tay Tập đoàn Thợ Săn! Kiều Long than khóc trả lời, sắc mặt còn mơ hồ lo lắng.
Không có lương thực, không cần lâu, chỉ cần 2-3 ngày là Phạm Cương Tinh sẽ suy sụp.
Xoát! Sắc mặt Đông Lộc nháy mắt tái nhợt, hắn cảm nhận được Tập đoàn Thợ Săn này thông đồng một giuộc với Tiêu Hoằng, lần này rõ ràng là rắc rối to rồi.
Nên biết, lương thực này khác với vật phẩm, không thể chờ sau rồi tính.
Lúc này, Đông Lộc dám khẳng định 100%, đây là Tiêu Hoằng phản kích hành động xa lạnh, thật là độc ác.
- Truyền lệnh của ta, khẩn cấp điều phối lương thực từ Áo Tát Tinh Phục Thản Đế Quốc tới đây.
Đông Lộc suy nghĩ một lúc, nói.
Nhưng 1 tiếng sau, Đông Lộc được trả lời, Áo Tát Tinh không có bao nhiêu lương thực dư, Tô Lý Tinh không có lương thực.
Đến lúc này, Tập đoàn lương nghiệp Phong Cốc được Tập đoàn Thợ Săn hỗ trợ, gần như nắm giữ nông trường 10 hành tinh xung quanh Thánh Đàn, lương thực từ sản xuất tới bán ra, trở thành một vòng khép kín.
Chỉ cần một câu của Tiêu Hoằng, đừng nói Phạm Cương Tinh, ngay cả Thánh Đàn cũng có thể bị vây chết. Sở dĩ Tiêu Hoằng bỏ qua Di Đã Tinh và Ngộ Giác Tinh, nguyên nhân đó là tạm thời không muốn làm lớn chuyện, lại càng không muốn những người không liên quan phẫn nộ.
Thực ra, nếu không phải Đông Lộc lợi dụng thủ đoạn ti tiện như thế, cộng với cách làm điên cuồng của đám chó săn Phạm Cương Tinh, Tiêu Hoằng sẽ không vận dụng thủ đoạn tàn nhẫn đến vậy. Nếu muốn điên cuồng, vậy thì Tiêu Hoằng dứt khoát điên cuồng tới cùng với Phạm Cương Tinh.
Đông Lộc biết được tin tức này, sắc mặt đã trắng bệch, không khỏi lảo đảo lùi bước.
Lúc này, không ai hiểu hơn được Đông Lộc, tình thế phát triển đến bước này sẽ có ý nghĩa gì.
Nhưng Đông Lộc cũng không chịu buông tha, thực ra đối với Đông Lộc, nếu buông tha, tức là hủy diệt. Trải qua liên hệ nhiều mặt, mới liên hệ được 10 hạm vận tải lương thực ở Hướng Nghiệp Tinh từ Phục Thản Đế Quốc, cách Thánh Đàn 2 ngày lộ trình, nhưng cái này giống như nước xa không cứu được lửa gần.
[ truyen cua tui . net 】 http://truye
ncuatui.net/ Nhưng mặc kệ thế nào, cũng không tới mức hoàn toàn sụp đổ, hay là dưới sự lãnh đạo của Đông Lộc, người trên cả một hành tinh không có đồ ăn, sờ sờ bị đói chết.
Về phần Triệu Quần, tuy rằng không lên tiếng, nhưng bọn họ đã cảm nhận được Tiêu Hoằng không dễ đối phó như họ nghĩ, thậm chí chỉ tính riêng chỉ số thông minh, bọn họ quả thật không phải đối thủ của Tiêu Hoằng.
Đến chiều, xong một ngày tu luyện, học tập, Tiêu Hoằng thản nhiên tới thác nước tắm một cái, thân thể nhẹ nhàng sảng khoái trở về nhà. Liếc màn hình một cái, liền không để ý nữa. Cầm sách xem, thường thay lắc lắc Chiến Văn Thủy Vực trong tay, Tiêu Hoằng biết rõ Hội đấu giá cử hành ngày mai chính là mấu chốt quyết thắng thua.
Tiến hành một lần so đấu cùng siêu cấp Chế văn đại sư Ân Lạc cao vời không thể với đến ngày xưa.
Về phần những người Phạm Cương Tinh ở bên ngoài Vạn Tôn Cốc, không ngừng rít gào lên án, xa lánh Tiêu Hoằng, đã rút lui tám phần, chỉ còn một số ít người Phạm Cương Tinh ngu xuẩn cực điểm, vẫn đang ở có ỉu xìu gào thét.
Bọn họ đã gần một ngày không ăn gì, về phần Đông Lộc, cũng không thông báo nguy cơ lương thực, sợ gây ra hỗn loạn không cần thiết ở Phạm Cương Tinh, hoặc là di chuyển chú ý của người Phạm Cương Tinh, nhắm thẳng vào Tiêu Hoằng, tránh nhắm vào nguy cơ lương thực.
Chẳng qua bản thân Đông Lộc lại không bị lương thực làm khó, lương thực dự trữ khẩn cấp ở Phạm Cương Tinh vẫn cung cấp đầy đủ cho hắn, cùng với những nhân vật trọng yếu hưởng thụ.
Cứ thế, một ngày lại vội vàng trôi qua.
Lúc này người trên Phạm Cương Tinh rõ ràng thành thật hơn hôm qua rất nhiều, một đám uể oải không có sức sống. Bọn họ không phải Đại Ngự Sư, lại càng không phải Ngự hồn. Tuy rằng thân thể Ngự sư mạnh mẽ, nhưng một ngày một đêm không ăn có cảm giác thế nào, bọn họ hiểu rõ nhất.
Về phần ngoại đồ gieo trông tài liệu, thiếu chút muốn nuốt sống tài liệu.
Xung quanh Vạn Tôn Cốc cũng yên tĩnh hơn, dù sao đi đường còn không có sức, làm sao còn có sức đi chửi mắng Tiêu Hoằng? Thời gian đến trưa, Phạm Cương Tinh bắt đầu chuyển biến xấu với tốc độ thấy rõ, một ít người cảm thấy tình thế không đúng, đã chạy tới tổng bộ Phạm Cương Tinh, yêu cầu Đông Lộc giải thích.
Đông Lộc tự nhiên sẽ không nói rõ, Tiêu Hoằng đóng kín toàn bộ nguồn lương thực trên Phạm Cương Tinh, bằng không, đúng rồi, cái này có thể làm cho mọi người càng thống hận Tiêu Hoằng, nhưng cũng có thể gây ra hỗn loạn. Bởi vậy đành phải cố gắng trấn an người Phạm Cương Tinh, bảo mọi người bình tĩnh, hạm vận tải vận chuyển thực vật đang lập tức tới, cơ bản đều dùng biện pháp đưa đẩy.
Chỉ cần qua thêm 2 ngày, theo Đông Lộc thấy là mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Trái lại, ở Vạn Tôn Cốc đã tồn trữ rất nhiều lương thực, cái gì cũng có, gần như toàn bộ lương thực cho Phạm Cương Tinh đều tập trung ở chỗ này, nhưng vẫn cứ để đó.
Mới trước đó không phải gọi Tiêu Hoằng là ma đầu hay sao? Được rồi, Tiêu Hoằng dứt khoát làm ma đầu tới cùng, dù sao người đói cũng không phải Tiêu Hoằng.
Về phần trái cây dại trong rừng rậm Phạm Cương Tinh, căn bản không chống nổi, còn cá ở dưới sông, phần lớn đều không thể ăn. Dù sao Phạm Cương Tinh vốn là hành tinh không có sự sống, là A Di La chế tạo ra, cho dù A Di La có giỏi hơn nữa, cũng không thể chu đáo mọi mặt.
Ở trong nhà, lúc này Tiêu Hoằng bình thản như không xảy ra chuyện gì, đổi quần áo Hồng Lượng, đeo kính, rời nhà thẳng tới Vĩnh Ngạn Tinh.
Hôm nay là Hội đấu giá của Ân Lạc, đương nhiên nói là Hội đấu giá, không bằng gọi là hội tuyên bố Chiến Văn của Ân Lạc, ở trong mắt mọi người Gia Đô Đế Quốc, còn có ai có tư cách đứng trên đài so sánh Chiến Văn cùng Ân Lạc.
Khi Tiêu Hoằng đi qua khe nứt không gian đến tổng bộ Vĩnh Ngạn Tinh, liền thấy được trên không trung thành phố Uyển Vị đông nghịt một đống lớn hạm vận chuyển hành khách. Những hạm vận chuyển hành khách này đều tới từ hành tinh khác, chuyên đến xem Chiến Văn của Ân Lạc, nên biết, Ân Lạc là Chế Văn Sư số một số hai Thánh Đàn, mấy trăm năm qua chưa từng lộ diện công khai như thế.
Lần này vì sao lại xuất hiện, quá rõ ràng, là bị Tiêu Hoằng bức.
Về phần vì cái gì không có chiến hạm Ma Văn đáp xuống thành phố Uyển Vị, là vì thành phố Uyển Vị đã không còn chỗ cho hạm vận chuyển hành khách đáp nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT