Từ thế cục trước mắt mà nói, nếu chỉ là mấy chiếc, cho dù là mười mấy chiếc Ma Văn chiến hạm, thì bọn họ ẩn trốn ở chỗ này, cũng không dễ dàng bị phát hiện.
Nhưng nếu có hơn một trăm chiếc, vậy thì lại là chuyện khác.
Dựa theo Ni Lạc lý giải, hoàn toàn có thể dùng mười chiếc làm một đơn vị, tiến hành phong tỏa kiểu mắt lưới, sau đó không ngừng thu nhỏ lại vòng vây, cuối cùng ập tới.
Nhưng mà tình thế còn khó khăn hơn so với Ni Lạc tưởng tượng quá nhiều! Ngay khi đám người Ni Lạc còn đang cảm thấy kinh hãi trước hành động của Tiêu Hoằng, thì trong hư không, có một Ma Văn kim loại hình trùy đột nhiên dùng tốc độ cao tới gần đây.
Sau đó nó bay sát qua hạm đội của Hắc Hồ Tử, trong lúc này, thông quan hệ thống quét hình, Ni Lạc có thể rõ ràng nhìn thấy, vật thể hình trùy kia khi bay ngang qua hạm đội đã lóe sáng lên ánh đèn màu đỏ.
Loại vật thể hình trùy này chính là một dụng cụ thăm dò, có thể thu thập tất cả hình ảnh bốn phía, đây cũng là một loại dụng cụ thăm dò mà Tập đoàn Thiên Xà mới nghiên cứu chế tạo ra.
Nhìn thấy một đồ vật như vậy đi ngang qua, tuy rằng Ni Lạc không biết đây là thứ gì, nhưng tuyệt đối không phải là thứ tốt.
- Truyền lệnh, toàn thể hạm viên ngừng ăn uống chúc mừng, ngay tức khắc nghe mệnh lệnh, xuất phát, mau xuất phát! Ni Lạc hạ lệnh, sau đó đeo lên cặp kính râm, ngồi trên ghế chủ tọa.
Đại khái chỉ mười mấy phút trôi qua, các thành viên Hắc Hồ Tử Hải Đạo Đoàn rất có tố chất, đã ngừng lại mọi việc, nhanh chóng xuất phát, giống như quỷ mỵ, như những tia chớp rời khỏi địa điểm tập hợp, ra sức tìm cách ẩn mình trong hư không.
Nhưng chỉ không đến vài phút, lại có thêm một chiếc dụng cụ thăm dò đã bay ngang qua hạm thể của bọn họ.
Tiêu Hoằng ở trong Vẫn Hạ Hào, tự nhiên là thấy rõ điều này, ánh mắt vẫn rất bình thản, lập tức thông qua Ma Văn thông tin trên chiến hạm, ra lệnh:
- Hạm đội thứ 22, chấm dứt tìm kiếm khu phía bắc, nhanh chóng vậy kín khu phía nam.
Mệnh lệnh như vậy cũng được truyền đến Hạm đội thứ 7 của Bội Gia, vậy kín khu vực phía nam của Gia Đô Đế Quốc, nếu so sánh khu vực trước mắt là một con sông, thì hiện tại Tiêu Hoằng cần phải làm chính là phá chặn kín hai đường nam bắc của con sông, kể từ đó, Hắc Hồ Tử Hải Đạo Đoàn sẽ hoàn toàn bị nhốt trong một khu vực, còn hai phía đông tây chính là Gia Đô Đế Quốc và Liên bang Mạnh Tịch Tư.
Đồng thời, Tiêu Hoằng còn ra lệnh cho các hạm đội tiến hành phong tỏa kiểu tung lưới, tập hợp tới địa điểm chỉ định, sau đó ngừng lại, không ngừng ép vào trong, giống như cất lưới vậy.
Đây cũng là một loại kỹ xảo vậy giết tàn quân địch nhân trong chiến đấu giữa các hành tinh mà Áo Thác đã dạy cho Tiêu Hoằng.
Đồng thời hắn còn có cả dụng cụ thăm dò, chỉ cần toàn bộ được bố trí đúng chỗ, bất kể như thế nào thì Hắc Hồ Tử Hải Đạo Đoàn cũng không trốn thoát được.
Tuy nhiên, điều làm cho Tiêu Hoằng hơi có chút kinh ngạc chính là, tuy rằng sức chiến đấu của Hắc Hồ Tử Hải Đạo Đoàn chưa phải quá cường hãn, nhưng kỹ thuật chạy trốn cũng tuyệt đối là nhất lưu, cho dù đối mặt với nhiều mặt chặn dường như vậy, thì chúng vẫn có thể tìm ra khe hở mà chui ra ngoài.
Do đó cũng có thể thấy được, Ni Lạc kia cũng không phải là kẻ lỗ mãng hoặc hạng người giá áo túi cơm. Ít nhất là từ kỹ thuật chạy trốn mà nói, hắn cũng làm cho người ta có cảm giác giống như một con cá chạch trơn tuột.
Đáng tiếc chính là, hai đầu nam bắc đã hoàn toàn bị phá hỏng, 105 chiếc Ma Văn chiến hạm tạo thành đội ngũ cường đại, không thua gì thiên la địa võng! Có thể chuồn ra một đạo lớp phong tỏa, không có nghĩa là có thể thoát khỏi toàn bộ được, đồng thời Hạm đội thứ 7 của Bội Gia, cùng với hạm đội mà Mạnh Tịch Tư phái tới, trải qua không ngừng co rút lại, nên vòng vây đã càng ngày càng thu nhỏ hơn.
Ni Lạc ở trong Quỷ Mị Hào, lúc này trên trán đã đẫm ướt mồ hôi, vốn ban đầu thì còn đơn giản, nhưng lúc này trong mắt đã tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Hắn không biết rốt cuộc là ai đang chỉ huy Hạm đội Thợ Săn, kỹ thuật vậy quét tuyệt đối có thể nói là cao minh tới mức biến thái, điều này cũng không gì đáng trách, không nên coi Tiêu Hoằng là một chỉ huy bình thường, dù sao thì Tiêu Hoằng cũng từng là danh tướng của Phục Thản Đế Quốc! Hắn đã từng một lần đánh cho Duy Lâm Công Quốc hoa rơi nước chảy rồi.
[ truyen cua tui ʘʘ net ]
Mặc dù Ni Lạc có cáo già xảo quyệt, nhưng Tiêu Hoằng lại có ưu thế binh lực tuyệt đối.
Đại khái chỉ trôi qua sáu tiếng đồng hồ, dưới sự chỉ huy của Tiêu Hoằng, vòng vây đã thu nhỏ lại diện tích một phần năm lúc ban đầu, Hắc Hồ Tử Hải Đạo Đoàn đã bị bao vậy ở trong đó.
Gần như ngay khi Ni Lạc một đường hướng bắc, đi vòng qua mười chiếc Ma Văn chiến hạm, chuẩn bị thoát tới khu vực an toàn, hắn lại phát hiện ra, mười bốn chiếc Ma Văn chiến hạm do Vẫn Hạ Hào suất lĩnh đã xuất hiện phía trước Hắc Hồ Tử hạm đội, cũng triển khai ra đội hình hình quạt.
Đồng thời còn có Hạm đội thứ 9 cũng chạy tới, vậy quanh phía sau Hắc Hồ Tử hạm đội, có thể nói là không đường nào thoát nữa.
Hắc Hồ Tử hạm đội không đường để trốn! Đồng thời từng chiếc hạm pháo, chùm tia sáng phóng xạ khí, đều nhắm ngay vào năm chiếc tàu của Hắc Hồ Tử hạm đội đáng thương này, từng viên Ma Văn phi đạn cũng đã rất nhanh được lên nòng.
Một màn như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì, không cần nói cũng biết, Tiêu Hoằng đã cầm lợi kiếm trong tay, dí sát vào yếu hầu của Hắc Hồ Tử rồi.
Tiêu Hoằng ở trong phòng điều khiển chính, chậm rãi vươn tay phải, hơi nâng lên, nói:
- Tất cả Ma Văn chiến hạm nghe lệnh, chuẩn bị bắn cùng lúc!
- Chờ một chút, Hồng lão bản, đừng xúc động a, chúng ta từ xa chạy tới, cũng không phải là đến để bắn pháo hoa a, chẳng lẽ ngài đã quên 5000 vạn kim hay sao? Chỉ cần bắn một lượt này xuống, thì phỏng chừng ngay cả mảnh vụn cũng không còn, huống chi còn có bốn chiếc Ma Văn chiến hạm này nữa chứ, nói không chừng bên trong còn có cả con tin vô tội nữa.
Thấy Tiêu Hoằng quyết tâm hạ sát thủ, Bội Gia bên trong màn hình vội vàng ngăn cản.
Nghe vậy, sắc mặt vốn bình thản của Tiêu Hoằng cũng hơi động, hiển nhiên, Bội Gia nói rất có lý, mình đến đây cũng không phải là để bắn pháo hoa a.
- Ra lệnh, yêu cầu chúng đầu hàng, nếu không thì chắc chắn phải chết! Tiêu Hoằng nhíu mày, thông qua Ma Văn thông tin phân phó.
Sau khi Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, Vẫn Hạ Hào lập tức bắn lên không trung ba viên Ma Văn đạn pháo, sau đó các ngọn đèn trên chiến hạm đều đổi thành màu đỏ, điều này giống như nổ súng cảnh báo vậy, yêu cầu đối phương lập tức đầu hàng.
Đồng thời tất cả Ma Văn chiến hạm cũng bắt đầu sửa lại góc bắn của Ma Văn trọng pháo.
Ni Lạc ở trong Quỷ Mị Hào, nhìn thấy hình ảnh như vậy, trên khuôn mặt giống như tro tàn lại lóe lên vẻ sợ hãi, bởi vì hắn không dám tưởng tượng tiếp theo đó rốt cuộc sẽ là cái gì? Cực hình ư? Còn có cả tình cảnh ngục tù vô cùng vô tận nữa, chỉ tiếc bọn họ thoát khỏi long đàm, lại chui vào hang hổ.
Tuy nhiên, lúc này Ni Lạc cũng phi thường sáng suốt, biết có tiếp tục phản kháng thì sẽ có hậu quả là gì, vì hạm viên của mình, Ni Lạc cuối cùng vẫn hạ mệnh lệnh đầu hàng.
Sau khi Ni Lạc hạ lệnh, trên mặt các hạm viên khác cũng đều hiện lên vẻ đau thương cũng không cam lòng, tuy nhiên, vì bảo tồn tính mạng thì họ vẫn bật lên các ngọn đèn màu trắng.
Có thể nói, cho tới bây giờ bọn họ vẫn còn không thể tin được, Tập đoàn Thợ Săn trước đó không chút danh tiếng nào, vậy mà lại có năng lực cường đại như vậy, cho dù Ni Lạc có cao minh, thì tình cảnh của bọn họ cũng không cách nào lay chuyển Tập đoàn Thợ Săn được.
Nhìn thấy Hắc Hồ Tử hạm đội cáo già xảo quyệt đều chiếu ra ngọn đèn màu trắng, Liệt Nông ở trên Kiếm Nhận Hào khẽ cười, sau đó phân phó đội ngũ đổ bộ, hoàn toàn khống chế năm chiếc Ma Văn hạm này.
Sau đó trong các chiến hạm mà Tiêu Hoằng suất lĩnh đều bắn ra từng chiếc tàu đổ bộ, loại đổ bộ này có thể làm cho binh sĩ tử trong hư không hạ xuống hành tinh, cũng có thể mạnh mẽ tiếp cận đầu mối chiến hạm của địch nhân, từ đó khống chế được Ma Văn chiến hạm đã đầu hàng.
Đại khái chỉ sau vài phút, các tàu đổ bộ đã xử lý xong Ma Văn hạm của Hắc Hồ Tử hạm đội, sau đó các binh sĩ liền nhảy vào trong đó, vô cùng thành thạo khống chế các ngóc ngách trong hạm thể.
- Nhớ kỹ, đây là lão bản tiêu phí một số tiền lớn để làm cho các ngươi có cơ hội thực chiến, cố gắng nắm chắc, căn cứ vào chủ nghĩa nhân đạo mà làm, tuy nhiên, người phản kháng thì đều giết không tha! Liệt Nông ở trong phòng điều khiển chính, mặt không đổi sắc, chỉ huy các binh sĩ.
Tuy rằng chỉ được huấn luyện trong mấy tháng thời gian, nhưng hoàn toàn có thể nhìn ra được, hiệu quả huấn luyện của Liệt Nông là rất rõ ràng, hơn nữa trang bị cực kỳ tiên tiến, gần như chỉ dùng một giờ ngắn ngủn, toàn bộ hạm thể đã bị khống chế.
Cùng lúc đó, Thích Khách Minh ở trong Vẫn Hạ Hào cũng đều xuất phát, thân khoác giáp vải màu xám, đeo một chiếc mặt nạ khô lâu.
Sau khi Liệt Nông phát ra tín hiệu chiếm lĩnh thành công, Vẫn Hạ Hào liền từ từ tới gần Quỷ Mị Hào, sau đó bắt đầu tiếp nối với nó.
Lúc này Tiêu Hoằng mang vẻ mặt lạnh như băng, dưới sự hộ vệ của Thích Khách Minh, đi theo thông đạo, trực tiếp tiến vào trong Quỷ Mị Hào. Ngay khi tiến vào, một loại mùi ẩm mốc khó chịu từ trong Quỷ Mị Hào truyền đến, không khỏi làm cho người ta phải nhíu mày, đồng thời toàn bộ Quỷ Mị Hào cũng vô cùng hỗn loạn, nếu so với Vẫn Hạ Hào vô cùng sạch sẽ kia, thì nơi này quả thực chính là một bãi rác, từ đó cũng có thể thấy được cuộc sống của bọn họ sa sút tới mức nào.
Trên vách tường kim loại phía trên hành lang, có đủ loại hình vẽ nham nhớ, Tiêu Hoằng cũng không để ý, trực tiếp dựa theo chỉ dẫn của binh sĩ Thợ Săn, nhanh chóng bước vào trong phòng điều khiển chính.
Lúc này Ni Lạc đã bị ép dồn vào cạnh bàn làm việc, các hạm viên còn lại thì bị Thợ Săn binh sĩ ép phải ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu.
Tuy rằng Ni Lạc có thực lực Đại Ngự Sư cấp một, nhưng đối mặt với đám thợ săn binh sĩ giống như một bầy sói này, hắn vẫn không thể làm được chuyện gì, phản kháng chỉ có thể đầy hắn vào vực sâu không đáy mà thôi.
Tiêu Hoằng nhàn nhã nhìn quanh phòng điều khiển chính một vòng, cuối cùng hướng ánh mắt về phía Ni Lạc đang đeo cặp kính râm nhỏ kia.
- Ngươi thực sự cho rằng Tập đoàn Thợ Săn dễ ức hiếp như vậy hay sao? Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói với Ni Lạc.
- Tiểu tử, hôm nay lão tử coi như thua vào tay ngươi, muốn giết muốn chửi thì cứ tự nhiên, dù sao lão tử cũng là từ trong địa ngục mà đi ra, chỉ tiếc, trong đời này không có khả năng tiêu diệt đám liên hợp thể rác rưởi của các ngươi! Ni Lạc bỗng nhiên gầm lên.
Ẩm...! Ngay khi Ni Lạc đang hét lên, Tiêu Hoằng đã vung chân, đá một cú cực mạnh vào phần eo Ni Lạc, trực tiếp đá văng hắn ra ngoài.
Chỉ là một cú đá này vẫn còn chưa đủ làm cho Ni Lạc bị thương, ngay lập tức Ni Lạc đã bật người dậy, tuy nhiên, đúng lúc này Tiêu Hoằng đã nhanh chóng bước lên, vung tay cho hắn một cái tát! Tiêu Hoằng từ lúc chào đời tới nay, thì đây chính là lần đầu tiên bị người khác tống tiền, sau khi bị bắt thì lại còn kiêu ngạo như vậy, trong lòng hắn lập tức bùng lên một cơn tức!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT