Liếc Hứa Lam vui mừng cảm kích, Tiêu Hoằng cũng mỉm cười nhàn nhạt, tiếp theo Tiêu Hoằng khách sáo nói chuyện một hồi với Hứa Lam, sau đó mới tiến Hứa Lam đang hưng phấn đi ra.

Không nói quá, cho tới giờ Không chút nào còn cảm thấy có phải mình đang mơ hay không, sinh thời lại có được Chiến văn kỹ thuật Đế Văn sáu chiều vĩ đại.

Đồng thời, trong lòng cũng tràn đầy cảm kích Tiêu Hoằng, hơn nữa thầm thề, vĩnh viễn không là địch với Tiêu Hoằng.

Nhìn Hứa Lam ra về, nụ cười vẫn giữ nguyên của Tiêu Hoằng cũng dần lặng xuống.

- Lão đại, ngài lôi kéo Hứa Lam vì mục đích gì vậy?

Bác Sơn bước tới, nhỏ tiếng hỏi Tiêu Hoằng.

- Xem tư liệu của hắn, không có gì khác, chỉ là không muốn thêm kẻ thù. Mặt khác là vì kính nể, làm việc công vô tư, một lòng vì dân, chỉ dựa vào điều này, hắn chính là người tốt, xem như trước khi ta làm chuyện ác, kiếm chút âm đức cho mình đi.

Tiêu Hoằng híp mắt nói.

Ở phía khác, 2 căn cứ quân sự ngầm mới làm thêm của Tập đoàn Thợ Săn cũng đã hoàn thành, ít nhất có thể khiến người ở và huấn luyện có thể thuận tiện hơn, hoàn toàn chuyển sang bí mật.

Những lực lượng quân sự khác cũng chuyển vào bóng tối, có khi dứt khoát thả rông ở trong Gia Đô đế quốc.

Cùng lúc đó, ở trong hư không Thánh Đàn, chẩn thân của A Di La vẫn ngồi trên thiên thạch, lạnh nhạt như thường.

Ở trước mặt A Di La, là mười mấy đệ tử cao cấp, một đám làm ra vẻ bình thản, nghe A Di La kể về nhận thức cảm ngộ thương sinh thế gian.

Nhưng mà, những lời này lọt vào tai Hắc Trạch Sâm hay Vận Trung cũng chỉ là gió thoảng bên tai, lãng phí thời gian, hơn nữa lòng nóng như lửa đốt. Nên biết, ở bên cạnh A Di La, Hắc Trạch Sâm không làm được gì hết.

- 3 ngày giảng kinh ngừng tại đây, các ngươi về đi.

A Di La nói.

Nghe vậy, đệ tử cao cấp sớm đã ngồi không yên liền đứng dậy, mở ra khe nứt không gian rời đi, chỉ có Tát Già vẫn ngồi xếp bằng trước khối thiên thạch.

- Tát Già, vì sao con không đi?

Các đệ tử cao cấp đã đi, A Di La hỏi Tát Già.

- Sư phụ, có một điều con nghĩ mãi không ra.

Tát Già mở mắt, ánh mắt chân thành nhìn A Di La, lên tiếng.

- Con nói đi.

A Di La đáp lại, giọng lạnh nhạt bình thản.

- Hai người Hắc Trạch Sâm, Vận Trung, đã muốn chiếm quyền Thánh Đàn, lòng dạ quá rõ ràng. Hơn nữa, con hoài nghi không lâu nữa sẽ còn lòng lang dạ sói, vì sao sư phụ ngài không đập thẳng một chưởng, xử lý môn hộ?

Tát Già hạ quyết tâm hỏi.

- Mười mấy người các con, đều do một tay ta bồi dưỡng lên, nói là con của ta cũng không đủ, khuyết điểm lớn nhất của A Di La ta, có lẽ chính là mềm lòng. Quan trọng hơn là...

Bỗng nhiên A Di La ngừng nói, mấy phút sau, mới nói nhỏ với Tát Già:

- Ta nói cho con, con không nên nhắc với người khác. 3 năm trước, ta đánh sâu vào Ngự thần... thất bại.

Xoát!

A Di La vừa nói thể, sắc mặt khó hiểu của Tát Già liền căng thẳng, biến thành tái nhợt.

Tát Già hiểu được hàm nghĩa trong lời A Di La nói. Dựa theo phương thức tu luyện của A Di La, đánh sâu vào Ngự thần thất bại, hậu quả là trong vòng 5 năm, Ngự lực sẽ suy giảm mạnh, trong vòng 5 năm, Ngự lực sẽ rớt xuống cấp Ngự hồn.

- Không cần dấu diếm, thực lực của ta hiện giờ chỉ có Ngự hồn cấp ba, ngay cả con cũng không đánh lại, hơn nữa bản thân tàn tật, có một số việc ta thật sự lực bất tòng tâm, ít nhất trong vòng 2 năm là thế.

A Di La nhẹ giọng nói tiếp.

Tát Già nghe vậy, sắc mặt không khỏi khó coi và rung động, hắn biết rõ A Di La nói cho hắn những lời này, là cực kỳ tín nhiệm Tát Già.

- Hiện giờ ở Thánh Đàn, chỗ dựa duy nhất của ta, cũng chỉ có con.

A Di La cảm khái nói tiếp.

- Cảm tạ sư phụ tín nhiệm Tát Già vì sư phụ nhảy vào đầu sôi lửa bỏng, chết không chối từ.

Tát Già vội vàng quỳ xuống thiên thạch, nói lớn.

- Chết thì không cần, để cho mọi chuyện theo tự nhiên là được. Mặt khác, Tiêu Hoằng còn cần con chiếu cố, đem những gì ta dạy con truyền cho hắn. Ta biết trong lòng hắn có oán niệm với ta, nhưng mà chờ hắn lớn lên, qua một thời gian nữa, có lẽ sẽ hiểu được cái khổ trong lòng ta.

- Vâng, sư phụ.

Tát Già đáp, giọng kiên quyết, vào lúc này Tát Già đã cảm nhận được nội tâm của A Di La.

Ở bên kia, Hắc Trạch Sâm trở về chỗ mình, sắc mặt có phần khó coi. Nên biết, 3 ngày này quý giá cỡ nào, kéo tới bây giờ, cơ bản đã không thể truy lùng được đầu mối về Thích Khách Minh và Đoàn tinh anh Thợ Săn nữa.

Như thế, cũng có nghĩa là họ ở trong bóng tối, lúc nào cũng nhìn chằm chằm Hắc Trạch Sâm, uy hiếp Vệ đội Thánh Vực. Tuy rằng Hắc Trạch Sâm vững tin rằng Thích Khách Minh và Đoàn tinh anh Thợ Săn không thể uy hiếp tới Vệ đội Thánh Vực, nhưng ở trong lòng Hắc Trạch Sâm, vẫn luôn là một cây gai, đủ để đâm đau Hắc Trạch Sâm.

Lúc này, Hắc Trạch Sâm đã cảm nhận được, Tiêu Hoằng như một con kiến, ban đầu bị mình ngược đãi, lần thứ hai đã cắn lại Hắc Trạch Sâm một cái không nhẹ không nặng, làm cho Hắc Trạch Sâm cảm giác được đau đớn.

- Nhanh chóng tra cho ta, trong 3 ngày này, có ai được cho phép tiến vào Phạm Cương Tinh!

Hắc Trạch Sâm ra lệnh cho Vận Trung.

Hắc Trạch Sâm không ngốc, hắn biết rõ Tiêu Hoằng làm chủ quản bộ tiếp đón, nhìn như không có gì, chỉ là phê chuẩn tiếp đón người bên ngoài. Nhưng nếu vận dụng thích đáng, tuyệt đối là cực kỳ đòi mạng.

Thử nghĩ xem, Phạm Cương Tinh kia toàn là người của Tiêu Hoằng, như thế sẽ có hậu quả gì. Còn muốn đạp lên đạp xuống Tiêu Hoằng như trước, sẽ không dễ dàng như thế, thậm chí có thể đánh Đông Lộc trọng thương, rất có thể sẽ bị tước hết quyền. Nếu Phạm Cương Tinh rơi vào tay Tiêu Hoằng, Hắc Trạch Sâm không dám tưởng tượng hậu quả tiếp theo sẽ như thế nào.

Nhưng khi Vận Trung liên lạc được với Đông Lộc, hỏi một phen, Vận Trung và Hắc Trạch Sâm lại khiếp sợ phát hiện trong 3 ngày này, Tiêu Hoằng không điều động một người đến Phạm Cương Tinh, ngay cả Tiếp đón các cũng không đi.

Lúc này Hắc Trạch Sâm liền nghĩ không thông, Tiêu Hoằng này đang làm cái gì? Dựa theo hắn đánh giá Tiêu Hoằng, hẳn là rất khôn khéo mới đúng. Hắc Trạch Sâm mất khống chế 3 ngày, là cơ hội tốt cho Tiêu Hoằng ra tay ở Phạm Cương Tinh, hẳn là Tiêu Hoằng phải hành động, nhưng Tiêu Hoằng lại không có động tĩnh gì.

- Chẳng lẽ Tiêu Hoằng sơ sót?

Vận Trung khó hiểu nói.

- Không.

Hắc Trạch Sâm ngẫm nghĩ một lát, trực tiếp phù định phán đoán của Vận Trung:

- Hắn thông minh hơn ta nghĩ, dường như hắn đã sớm đoán được. Dù là bây giờ điều động nhân viên, cũng sẽ bị ta chọc thủng, sau đó nghĩ cách xử lý ở Phạm Cương Tinh. Ta muốn xem Tiêu Hoằng nghẹn bao lâu, ra lệnh Vệ đội Thánh Vực lập tức xuất phát, điều tra những hành tinh xung quanh, xem có gì khác thường không.

Nhưng ngay khi Hắc Trạch Sâm ra lệnh này, Ma Văn thông tin bỗng nhiên truyền tới tin tức, do A Di La gửi tới: Bắt đầu từ hôm nay, Thánh Đàn tiến vào trạng thái đặc thù, nghiêm cấm Vệ đội Thánh Vực rời khỏi Thánh Đàn.

Tin tức này cũng không có gì, nếu là trước kia sẽ không có ai để ý, nhưng bây giờ lại khiến cho Hắc Trạch Sâm điều tra những hành tinh xung quanh Thánh Đàn trở nên bất tiện.

Hiện giờ Hắc Trạch Sâm còn thật không biết, A Di La rốt cuộc một lòng kiềm chế hắn, hay là chỉ trùng hợp thôi.

Quay đầu lại, Hắc Trạch Sâm nhìn vào bản đồ không gian Thánh Đàn, bên ngoài 3 hành tinh Thánh Đàn, có 5 hành tinh xoay quanh.

5 hành tinh này, trong mắt Hắc Trạch Sâm là uy hiếp lớn nhất, cũng là nơi dễ giở trò quỷ nhất. Trong đó có 2 của Gia Đô đế quốc, 2 của Phục Thản Đế Quốc, 1 của Tận Cách công quốc.

Mà trong 5 hành tinh đó, chỉ nhìn một cái, Hắc Trạch Sâm liền chú ý đến 2 hành tinh mà Tiêu Hoằng có khả năng động tay chân nhất. Thứ nhất là Vĩnh Ngạn Tinh, bởi vì Phạm Cương Tinh có chừng 12 khe nứt không gian đi tới đó, thứ hai là Thông Giang Tinh thuộc Tận Cách công quốc. Hắc Trạch Sâm tự nhiên biết rõ địa vị của nha đầu Lạc Tuyết Ninh ở Tận Cách công quốc, cơ bản thiểu chút là Tận Cách công quốc vậy quanh nàng, nói một không hai, được sủng ái cực độ.

Quan trọng nhất, là Lạc Tuyết Ninh cùng Tiêu Hoằng chỉ thiếu chút là mặc chung một cái quần.

Tiêu Hoằng muốn hành động trên Thông Giang Tinh, thật là quá dễ dàng.

về phần hành tinh khác, như Áo Tát Tinh của Phục Thản Đế quốc, Tiêu Hoằng không đội trời chung với Phục Thản Đế quốc, muốn hành động ở đó, thật là quá khó.

- Truyền lời với người của chúng ta trên Phạm Cương Tinh, ta sẽ thành lập một cái khe nứt không gian vĩnh cửu ở đó, bảo bọn họ dẫn người tới Thông Giang Tinh xem xét, trên Vĩnh Ngạn Tinh không phải có một tên Ba La hay sao? Bảo quân hộ vệ Vĩnh Ngạn của hắn tiến hành kiểm tra toàn diện Vĩnh Ngạn Tinh, dốc sức xóa sạch những thứ khả nghi cho ta.

Hắc Trạch Sâm âm Lãnh ra lệnh.

- Đã rõ.

Vận Trung nói một tiếng, liền quay đầu đi.

Xử lý xong mọi công việc của Tập đoàn Thợ Săn, đánh giá thực lực Tập đoàn Thợ Săn hiện giờ, Tiêu Hoằng mới quay về Vạn Tôn Cốc, sau đó tiếp tục yên lặng tu luyện.

Đêm khuya, Tiêu Hoằng vẫn theo như quy củ, hỏi vấn đề với Tát Già.

Vào lúc này, trên Vĩnh Ngạn Tinh, Hạng Văn Sâm ngồi trong văn phòng, sắc mặt tiều tụy, mấy giờ như là mấy năm, lập tức già đi mấy tuổi.

Ở sô pha bên cạnh Hạng Văn Sâm, Hà Bác Tư ngồi đó, sắc mặt cũng không dễ coi, ánh mắt vẫn tràn ngập khó tin. Cho đến bây giờ, hắn vẫn không dám tưởng tượng được, địa vị của hắn ở Vĩnh Ngạn Tỉnh lại bị cái tên Hồng Lượng kia đạp nát, chính mình lấy ra một cái Chiến văn Đế Văn, Tập đoàn Thợ Săn lại lấy ra hơn 200 cái.

Lúc này Hà Bác Tư đang cố gắng tự hỏi, cuối cùng phải dùng cách nào tìm lại địa vị đã mất và đối phó Tập đoàn Thợ Săn. Ở trong đầu hắn, nghĩ tới người đầu tiên, đó là siêu cấp Chế văn đại sư Ân Lạc ở Vĩnh Ngạn Tinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play