Tiêu Hoằng căn bản không để ý tới ánh mắt kính sợ của mọi người, mà vắt cây gậy nhỏ, ngậm xì gà, chậm rãi bước lên đài đấu giá.

Không nói quá, nhìn Tiêu Hoằng chầm chậm bước lên, Hà Bác Tư lại không kìm được lùi hai bước ra sau, sắc mặt tái nhợt, nhưng không thể không chịu phục.

Cũng là Chiến văn, gần giống như đúc, nhưng lại cao hơn một bậc so với Chiến văn của Hà Bác Tư.

Nhìn lại Tiêu Hoằng đi ra giữa sàn đấu giá, khẽ liếc Hà Bác Tư, vươn tay ra với Dương Khải.

Dương Khải cũng hiểu ý, thoáng có chút không muốn, cẩn thận thu hồi Chiến văn Hỏa Phượng Hoàng, nhẹ nhàng đặt lại vào tay Tiêu Hoằng, không thể phủ nhận, tuy rằng chỉ thí nghiệm đơn giản, tuy rằng hắn có thực lực Đại Ngự sư cấp hai, nhưng mà vẫn lưu luyến không thôi với tính năng nổi trội xuất sắc của Chiến văn Hỏa Phượng Hoàng.

Cho dù đây là Chiến văn Ngự sư cấp năm, Dương Khải cũng sẽ không tiếc mọi giá cầu mua lấy nó.

Mọi người trong phòng đấu giá cũng theo Dương Khải đưa Chiến văn Hỏa Phượng Hoàng siêu cấp đặt vào tay Tiêu Hoằng, ánh mắt cũng một loạt nhắm vào Tiêu Hoằng, nói cho đúng hơn, là tay trái của Tiêu Hoằng.

Vào lúc này, mọi người cơ bản xem nhẹ Hà Bác Tư, thường nói người so với người tức chết người, đồ so với đồ muốn ném đi, mọi chuyện đều có so sánh, nhất là loại so sánh cùng giống nhau. Ở trong lòng họ, đã tràn ngập khát vọng với Chiến văn Hỏa Phượng Hoàng siêu cấp, trong lòng họ, đó là báu vật vô giá.

- Kỳ thật thì sao? Cái gọi là Chiến văn Hỏa Phượng Hoàng siêu cấp, theo ý ta, chỉ là một loại tác phẩm hạng trung mà thôi, không có chỗ nào xuất sắc, không đáng kể gì.

Tiêu Hoằng liếc ánh mắt khao khát của mọi người bên dưới, sắc mặt không đổi, tay phải bùng lên hào quang màu lam đậm, tiếp theo dùng sức bóp chặt.

Kẽo kẹt một cái, Chiến văn Hỏa Phượng Hoàng siêu cấp đã bị bóp nát trong tay Tiêu Hoằng. Tuy rằng bản thân Chiến văn này vô cùng cứng rắn, nhưng dù sao cũng là chế tạo bằng đá đặc thù, dưới điều kiện không có Ngự lực, Tiêu Hoằng điều động Ngự lực của mình vẫn có thể bóp nát được.

Chẳng qua, mọi người bên dưới trơ mắt nhìn Tiêu Hoằng bóp nát Chiến văn Hỏa Phượng Hoàng siêu cấp vô cùng quý báu, tính năng trác tuyệt kia, không nói quá đáng, sắc mặt mọi người đồng loạt tái nhợt, trái tim cũng vỡ vụn theo Chiến văn Hỏa Phượng Hoàng siêu cấp tan vỡ, ánh mắt tràn đầy đau lòng, tiếc hận.

Chiến văn Hỏa Phượng Hoàng siêu cấp Cuối cùng có giá cỡ nào, trong lòng mọi người đều ước lượng, thậm chí không có giá, thứ này hoàn toàn là Chiến văn siêu cấp Chỉ có gặp chứ không cầu được, trực tiếp vỡ vụn như thế. Trời ơi!

Toàn thính phòng trở nên im ắng, một đám người trừng lớn mắt nhìn tên phá sản Tiêu Hoằng kia.

Không cần thì ngươi có thể cho ta, vì cái gì lại bóp nát, đúng là siêu cấp bại gia phá của trời ban mà.

Lúc này, trong lòng mọi người cùng gào lên như thế, cái này có khác gì đốt tiền nấu cháo trước mặt mọi người chứ? Có khoe của cũng không nên dùng cách này chứ.

Ngay cả Hạng Văn Sâm đứng trên sàn nhìn hành vi phá sản của Tiêu Hoằng, cũng cực kỳ tiếc hận. Dù là kẻ địch, một cái Chiến văn vĩ đại như vậy, không ngờ nói không còn là không còn ngay.

Nhất thời, mọi người không biết phải nói gì nữa, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, trong Hội đấu giá Chiến văn ngày mai, nói cái gì cũng phải lấy nó tới tay. Đúng, Chiến văn Hỏa Thiệt là do Tiêu Hoằng tiện tay làm ra, nhưng ở trong mắt người khác, nó chính là trân bảo tuyệt thế.

Lúc này, mọi người không nói gì, chỉ có tiếng hít thở nặng nề, ánh mắt không rời khỏi Chiến văn Hỏa Thiệt trong tay Tiêu Hoằng. Đúng, lần này mọi người hiểu được nguyên nhân Tiêu Hoằng bóp nát Chiến văn Hỏa Phượng Hoàng siêu cấp, nhưng cái này cũng không làm mọi người tha thứ hành vi phá sản khi nãy của Tiêu Hoàng.

về phần Hà Bác Tư đứng cách Tiêu Hoằng không xa, sắc mặt không ngừng thay đổi, cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, trong lòng đang không ngừng suy nghĩ, Chiến văn kỹ thuật Đế Văn bảy chiều kia là ai chế tạo? Hồng Lượng này, rốt cuộc cấu kết với ai ở Thánh Đàn?

Có thể sở hữu kỹ thuật Đế Văn bảy chiều trở lên, ở Thánh Đàn hay Vũ trụ Thái Qua cũng không quá 5 người. Nhìn có vẻ không khó đoán, nhưng 5 người kia luôn là kẻ trịch thượng, một đám che giấu sâu đậm, ngoại trừ Ân Lạc, 4 người khác đều không nắm chắc được.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng đứng giữa sàn đấu giá, sắc mặt không đổi, đơn giản thuyết mình với mọi người về Chiến văn Hỏa Thiệt, sau đó nói:

- Bây giờ là 4 giờ chiều, vì bán ra Chiến văn Đế Văn, đã bắt đầu xếp hàng đặt

sẵn.

Tiêu Hoằng nói thế, mọi người trong thính phòng chợt khựng một chút, tiếp theo vội vàng đứng dậy, cũng không cố thân phận địa vị cái gì, ùa ra ngoài như ong vỡ tổ, chạy thẳng đi Cửa hàng Ma Văn Long Lập.

1 phút sau, trong phòng đấu giá ngoại trừ nhân viên bảo an và Hạng Văn Sâm ra, đã không còn bóng người, lập tức trống rỗng.

Nhìn lại Hạng Văn Sâm ngồi hàng ghế đầu, nhìn phòng đấu giá trống rỗng, sắc mặt xanh mét, ánh mắt lóe ra tia hung ác:

- Hồng Lượng, tên khốn âm hiểm nhà ngươi, ngươi đang cố ý đối đầu với ta phải không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play