- Trữ Vinh! Chiến Vấn đều sửa sang lại xong chưa?

Đứng ở phía trước cửa sổ, Tiêu Hoằng thấy Trữ Vinh nơm nớp lo sợ xuất hiện ở bên cạnh mình, nhẹ giọng hỏi.

- Dạ xong rồi, Hồng gia!

Trữ Vinh vô cùng cung kính đáp.

- Như vậy, theo ý của huynh, trong những Chiến Văn này, những cái nào ưu tú hơn?

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng xoay người, sắc mặt bình thản hỏi.

- Đều rất tốt, cùng rất ưu tú!

Trữ Vinh thành thành thật thật đáp lại, đồng thời cố ý liếc mắt nhìn dưới bộ y phục của Tiêu Hoằng, như ẩn như hiện ló ra Điêu văn đao.

- Tốt! Hẳn cũng phân ra ba bảy loại chứ? Yên tâm, huynh có thể nói thẳng!

Tiêu Hoằng nói tiếp.

- Ái chà! Chiến Văn số 9, số 21, số 36, coi như là nổi bật nhất trong đó, nguyên nhân chủ yếu là tính đa dạng và tính thực dụng. Mà trọng yếu hơn là, ba cái Chiến Văn này còn sử dụng kỹ thuật Đế Văn sáu hướng!

Trữ Vinh hơi dừng một chút, tiếp theo nói.

- Vậy lấy ra mấy cái Chiến Văn huynh chỉ định, còn lại toàn bộ để vào chỗ chúng ta gửi bán!

Tiếp theo Tiêu Hoằng phân phó.

Khi tới một giờ chiều, phụ cận Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, đã tụ tập ước chừng hơn 5000 người. Đồng thời bắt đầu cuồn cuộn không ngừng chen chúc đi vào phòng đấu giá ở vào tầng mười Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc.

Vé vào cửa một kim tệ, có thể nói là giá trên trời nhưng rất nhiều người vẫn nguyện ý trả tiền, về phần đoạt được vật phẩm bán đấu giá, trong đó năm phần trăm là phải về sở hữu của Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc. Chỉ riêng Chiến Văn của Hà Bác Tư, Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc cũng không dám thu một đồng nào, thậm chí có một số thời điểm, ngay cả người tới nhận khoản thuế, đều là Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc thay mặt thanh toán.

Thời gian chỉ ngắn ngủn vài phút, phòng đấu giá chính Hán Nặc vô cũng khổng lồ, có thể cất chứa 5000 người đã ngồi đầy ắp người, kín người hết chỗ. Về phần vài cái phòng bao cấp Cho nhân vật quyền quý ở Vĩnh Ngạn Tinh, trong đó bao gồm cả Thị trưởng Uyển Vị Thành đã có mặt.

Mà ở Cửa hàng Ma Văn Long Lập bên kia, Tiêu Hoằng tùy tiện dùng qua cơm trưa, sửa sang lại một chút y phục của mình, đeo lên đôi mắt kính nhỏ, rồi mang theo Bác Sơn, Trữ Vinh cùng với một gã thành viên Đoàn tinh anh Thợ Săn cấp bậc Đại Ngự Sư, chậm rãi đi ra Cửa hàng Ma Văn Long Lập, băng qua đường phố, đi tới Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc.

Khác với trước đây, dĩ vãng Tiêu Hoằng chỉ là tới đây để mua sắm, còn lần này, bất kể Tiêu Hoằng nghĩ như thế nào, ở trong mắt Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, không thể nghi ngờ Tiêu Hoằng đã trở thành địch nhân.

Tuy nhiên, dù vậy, khi nhìn thấy Tiêu Hoằng quần áo chỉnh tề tiến vào Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, vẫn có một đoàn nhân viên phục vụ ào tới, vẻ mặt lấy lòng, cung kính, có vẻ cực kỳ nhiệt tình.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Tập đoàn Văn Sâm cùng Tập đoàn Thợ Săn giao phong chính là cao tầng, những người bọn họ này đều là lăn lộn trong này kiếm cơm ăn. Tiêu Hoằng vô cùng khẳng khái đã để lại ấn tượng khắc sâu cho bọn họ, nên chỉ cần nhìn thấy Hồng gia vừa xuất hiện, những viên phục vụ này liền biết sắp phất lên được một khoản tiền trà nước.

- Hồng gia! Có cái gì có thể cống hiến sức lực cho ngài?

- Hồng gia! Còn cần trợ giúp gì không?

Trong lúc nhất thời chỉ thấy các viên phục vụ vậy quanh trước sau Tiêu Hoằng, không ngừng hỏi, trên mặt tràn ngập nhiệt tình và hưng phấn.

- Thời điểm ngày hôm qua, ta bảo các ngươi giúp ta vị trí bốn người ở phòng đấu giá, thế nào rồi?

Tiêu Hoằng dời ánh mắt nhìn vào một viên phục vụ trong đó, nhẹ giọng hỏi.

- Sớm đã chuẩn bị sẵn cho ngài rồi! Ta là chạy cửa sau thật khổ, mới lấy được, đây!

Viên phục vụ này cười đáp lại, tiếp theo liền đưa ra bốn tấm vé vào cửa, hai tay đặt ở trên tay Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng hơi đánh giá một chút bốn tấm vé vào cửa, tuy rằng không phải phòng bao, nhưng ở vào dãy thứ hai, gần với vị trí trung tâm, vị trí thật tốt.

- Tốt lắm!

Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, lại khẽ đưa mắt ra hiệu cho Bác Sơn.

Bác Sơn tự nhiên hiểu được, mặt không đổi sắc, kẻ thấy có phần, mỗi người hai kim tệ, vị kia làm việc cho Tiêu Hoằng thì trực tiếp cho năm kim tệ.

Lại nhìn những viên phục vụ cùng với tiểu thư hướng dẫn này, một số lại hai mắt tỏa ánh sáng, cái gì Hồng gia là địch nhân? Rõ ràng là đại thiên nhân, ra tay rộng rãi, thái độ làm người hòa ái dễ gần.

- Qua mấy ngày nữa thì sao? Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc này sẽ đóng cửa. Đến lúc đó, các ngươi không ngại đến Cửa hàng Ma Văn Long Lập làm việc, tiền lương thỏa thuận!

Tiêu Hoằng nhẹ nâng gọng kính mắt, giọng điệu thoải mái nói.

- Đóng cửa? Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc? Hồng gia ngài nói đùa gì thế! Một cái cửa hàng Ma Văn lớn như vậy, như thế nào có thể đóng cửa chứ? Quả thực ngài hay nói đùa!

Trong đó một viên phục vụ tỏ vẻ khó tin nói. Nghĩ rằng Tiêu Hoằng thật sự hay nói giỡn!

Tiêu Hoằng thấy thế chỉ cười cười, rồi cất bước đi vào trong.

Lên tới tầng mười Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, nhân viên bảo vệ nhìn thấy Tiêu Hoằng, theo bản năng lập tức lộ ra bộ dáng cảnh giác.

Tiêu Hoằng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng lấy ra bốn tấm vé vào cửa đặt trong tay nhân viên bảo vệ.

Sau đó chậm rãi đi vào bên trong phòng đấu giá. Giờ phút này bên trong đã kín người hết chỗ, phía trên khán đài chia làm hai tầng không còn một chỗ trống, mỗi người đều châu đầu ghé tai chuyện trò, làm cho người ta có cảm giác tiếng rì rầm vang dội.

Tuy nhiên, khi Tiêu Hoằng vừa bước chân vào trong đó, kèm theo tiếng giày da va chạm sàn nhà “cộp cộp” , chỉ thấy với Tiêu Hoằng làm trung tâm, mọi người liền lục tục trở nên im lặng xuống. Tiếp theo “xoát xoát” đồng loạt dời ánh mắt nhìn vào Tiêu Hoằng. Chỉ ngắn ngủn mười mấy giây, vốn trong phòng đấu giá đang ồn ào náo nhiệt lập tức trở nên im lặng như tờ.

Chính là thế giới im lặng như thế chỉ kéo dài vài giây, ngay sau đó tiếng bàn tán nói nhỏ với nhau dần dần rộ lên, mọi người đều bắt đầu không ngừng bàn tán về mục đích Tiêu Hoằng đến đây làm gì.

Suy đoán phổ biến nhất chính là, Tiêu Hoằng ngồi không yên nên đến đây dò hỏi quân tình. Nhưng đoán là đoán như vậy, nhưng nơi Tiêu Hoằng đi qua, gần như mọi người đều thuần một sắc cúi đầu khom lưng với Tiêu Hoằng, thần tình lấy lòng. Trong đó có một số người, vẫn còn hoàn toàn ký sinh trên Tập đoàn Thợ Săn mới có thể sống còn.

Hiện tại địa vị của Hồng Lượng, cùng với danh tiếng của Tập đoàn Thợ Săn ở Vĩnh Ngạn Tinh, không cần nói cũng biết! Trên cơ bản phố lớn ngõ nhỏ, mọi thứ của Tập đoàn Thợ Săn tùy ý có thể thấy được. Thậm chí ở trong mắt một số người, Tập đoàn Thợ Săn chính là một khối kim thạch lớn hấp dẫn. Về phần Tập đoàn Thợ Săn đạt được tài chính khổng lồ, rốt cuộc tới từ địa phương nào, không người nào biết.

Với sự lấy lòng của mọi người, Tiêu Hoằng chỉ tươi cười, còn như những tiếng bàn tán của mọi người hắn hoàn toàn không để ý tới, chỉ bình thản đi vào số chỗ ngồi của mình, chậm rãi ngồi xuống.

Trùng hợp chính là, vị trí ghế của Tiêu Hoằng và chỗ ngồi của Hạng Văn Sâm có thể nói rất gần nhau. Lúc này Hạng Văn Sâm cũng sớm phát hiện tình hình Tiêu Hoằng đến đây. Hắn cũng không thấy có gì lạ, dù sao bằng vào thế lực của Tập đoàn Thợ Săn muốn có mấy cái vé vào cửa, thật sự rất đơn giản.

Chỉ là thời điểm này trên mặt Hạng Văn Sâm mơ hồ hiện lên vô tận đắc ý, có Hà Bác Tư áp trận, đủ để cho Tiêu Hoằng cảm thấy khiếp sợ.

Trái lại Tiêu Hoằng thấy Hạng Văn Sâm thường thường nhìn phía mình bên này, chỉ là toát ra vẻ tươi cười hữu hảo mờ nhạt, trông rất quan liệu và vô hại. Tiếp theo bình thản ung dung nhìn lên đài bán đấu giá.

Toàn bộ đài bán đấu giá so với đài bán đấu giá bình thường khác biệt lớn nhất là: vì để thí nghiệm uy lực của Chiến Văn trước mặt mọi người, bởi vậy toàn bộ từ trên xuống dưới của đài bán đấu giá, đều là đổ bê-tông hợp kim cường độ cao mà thành, độ dày ước chừng tới hai thước, nhìn qua giống như một cái hộp. Mà mặt đối diện với khán giả, còn có thêm lớp thủy tinh dày, cam đoan trong suốt, đồng thời bảo hộ khán giả không bị ảnh hưởng uy lực lớn của Chiến Văn lan đến.

- Thứ này làm được rất chuyên nghiệp, lúc về chúng ta cũng chế tạo một cái cùng loại!

Một bên Bác Sơn, nhìn thấy đài bán đấu giá phía trước, liền quay sang nói với Trữ Vinh bên cạnh.

Tiếp theo sau, đại khái chỉ qua năm phút đồng hồ, buổi đấu giá đúng giờ khai mạc.

Đầu tiên đi lên đài bán đấu giá là thủ tịch bán đấu giá sư của Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, chừng hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua cực kỳ lanh lợi, ăn mặc đúng mức.

- Đầu tiên cảm tạ các vị khách quý đại giá quang lâm! Hôm nay hội đấu giá cộng tất cả mười kiện Chiến Văn tính năng cao, phần lớn đều là Ngự Sư cấp ba đến Ngự Sư cấp năm. Trong đó ắt không thể thiếu, tự nhiên chính là Hỏa Phượng Hoàng Chiến Văn của Chế Văn đại sư siêu cấp Hà Bác Tư. Hơn nữa lần này Hà Bác Tư đại sư cũng sẽ xuất hiện tiến hành giảo lưu với mọi người!

Bán đấu giá sư lên tiếng nói, trong đó lúc nhắc tới Hà Bác Tư và Hỏa Phượng Hoàng Chiến Văn âm lượng tăng lên rất cao.

Mà ở dưới đài, theo tên của Hà Bác Tư vừa phát ra, nói không khoa trương chút nào, trong phòng đấu giá liền “xoát xoát” phát ra một tiếng cảm thán! Tiếp theo là tiếng bàn tán rì rầm. Bên trong ánh mắt của mỗi người đều tràn ngập hưng phấn, thậm chí trong mắt những người ham thích Chiến Văn, Hà Bác Tư giống như tồn tại của Thần mình.

Càng khiến mọi người hưng phấn là không ngờ Hà Bác Tư đại sư lại chịu ra mặt. Chuyện này ở dĩ vãng là tuyệt đối vô cùng hiếm thấy.

Chỉ xem theo thái độ của mọi người, địa vị của Hà Bác Tư trong lòng mọi người hoàn toàn vượt qua Tiêu Hoằng. Điều này cũng không có gì lạ, Tiêu Hoằng là thương nhân, còn Hà Bác Tư ở trong lòng kẻ ham thích Ma Văn, không chỉ là Chế văn sư mà còn là thần tượng, là thần linh!

Nhìn thấy mọi người phản ứng như thế, trong lòng Hạng Văn Sâm có thể nói đắc ý tới cực điểm. Đồng thời một lần nữa hắn quay nhìn Tiêu Hoằng ngồi ở dãy thứ hai, cười cười lạnh lùng.

Ở trong đầu Hạng Văn Sâm xem ra, chỉ nói riêng về danh tiếng và lòng người, cho dù Tiêu Hoằng có lợi hại mấy đi nữa cũng không phải đối thủ của Hà Bác Tư, huống chi Hà Bác Tư còn có vầng hào quang của Thánh Đàn không thể lay chuyển ở sau lưng.

Trái lại thời điểm này, Tiêu Hoằng vốn cũng không có phức tạp giống như Hạng Văn Sâm vậy, chỉ là thần sắc lạnh nhạt, lẳng lặng nhìn lên đài bán đấu giá. Lúc này bán đấu giá sư đang giới thiệu kiện vật phẩm bán đấu giá đầu tiên.

Tính năng ở trong Chiến Văn cùng loại rất cao, uy lực cũng hoàn toàn có thể đạt tới trình độ nổi trội xuất sắc, tay nghề cũng có thể nói rất tinh tế.

Chỉ có điều vì có Hà Bác Tư áp tràng, tuy rằng mọi người cũng rất phấn khởi, nhưng đối với Chiến Văn trước mắt này cũng không thích thú lắm.

Cuối cùng được một gã công tử có tiền thu mua với giá quy định.

Ngay sau đó là Chiến Văn thứ hai, thứ ba nối tiếp đưa ra, một cái so với một cái đều nổi trội xuất sắc, ở trong Chiến Văn cùng loại, tuyệt đối có thể nói là nổi bật.

Điều này không thể nghi ngờ làm cho Tiêu Hoằng nhìn Tập đoàn Văn Sâm với cặp mắt khác xưa, không nghĩ tới nơi này vẫn còn có nhiều nhân tài như vậy. Tuy nhiên, những nhân tài này rất nhanh sẽ thuộc sở hữu của Tiêu Hoằng!

Trên thực tế, phàm là Chiến Văn xuất hiện ở trong này, gần như thuần một sắc đều là Chế văn sư có tư cách cũng cấp Chiến Văn cho sĩ quan của Hộ vệ quân Vĩnh Ngạn, một số còn là phi thường có bản lĩnh, chỉ có điều ở trước mặt Tiêu Hoằng những Chiến Văn này...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play