- Lui xuống!

Vận Trung ánh mắt hung ác, lại mắng Tiêu Hoằng. Nếu nói vừa rồi Hắc Trạch Sâm và Vận Trung còn chú ý một chút quy tắc, nhưng bây giờ Tiêu Hoằng biểu hiện hung hãn, bọn họ không thể không đánh vỡ quy tắc.

Thấy Vận Trung làm ra vẻ phẫn nộ, hơn nữa dùng phương thức vô lý giẫm lên tất cả cái gọi là quy tắc, Tiêu Hoằng lại một lần nữa bùng lên lửa giận!

- Bảo ta lui xuống, đây là Thánh Lôi, ngươi từ Ngộ Giác Tinh tới làm gï? Kẻ nên cút là ngươi, ngươi tự tiện ngăn cản Thánh Lôi tiến hành, bước lên Thánh Lôi, ngươi coi A Di La là cái gì?

Tiêu Hoằng hỏi ngược lại.

- Ngươi chỉ là ngoại đồ lại dám bất kính với sư huynh, tìm đánh!

Vận Trung căn bản không để ý tới lời của Tiêu Hoằng, trừng mắt nói, hai tay sáng lên.

Rõ ràng là Vận Trung đuối lý muốn áp dụng thủ đoạn cường chế, đánh Tiêu Hoằng một đön chí mạng. Trong mắt Vận Trung, Tiêu Hoằng chính là một cái tai họa, phải nhanh chóng diệt trừ tránh cho hậu họa sau này!

Nhưng trong khi mọi người đang ngây ngẩn, không biết phải đối phó thế nào, lại thấy Vận Trung chuẩn bị tấn công Tiêu Hoằng, bỗng nhiên thần sắc thay đổi, tiếp theo vội lui ra mấy bước. Ngay sau đó, giữa Vận Trung và Tiêu Hoằng đột nhiên hiện ra tia sáng màu vàng, chắn ngang chắn dọc, giăng khắp nơi.

Thấy ánh sáng đó, Vận Trung liền biết là gì, đừng nói người thường, ngay cả không gian cũng có thể cắt ra, chỉ cần đụng phải một chút là xác định sẽ tàn phế. Chủ nhân của nó là ai, Vận Trung cũng biết rõ, quay đầu lại, ánh mắt sắt bén nhắm vào chỗ ngồi của Ma Sở.

Lúc này Ma Sở run run đứng dậy, trán còn toát mồ hôi, một tay giơ ngang người, lòng bàn tay vẫn tản ra ánh sáng màu vàng, trong ánh mắt có nghiêm nghị cũng có khiếp sợ, nhưng lúc này có thể đứng ra, cũng coi như có dũng khí rồi.

- Ma Sở, ngươi muốn làm gì? Nhiều chuyện nhúng tay hay sao?

Vận Trung thấy Ma Sở luôn luôn yếu đuối lại ra tay, không khỏi bất ngờ, lớn tiếng mắng.

Không chỉ Vận Trung, ngay cả Hắc Trạch Sâm cũng hơi biến sắc, Ma Sở kia uống lộn thuốc hay sao?

- Khốn... Khốn kiếp, ta là đệ tử thứ hai của A Di La, là nhị sư huynh của ngươi, Ma Sở là ngươi kêu hay sao? Ngươi... có phải tìm đánh hay không!

Ma Sở cường ép làm ra vẻ hung ác, mắng lại.

Ờ Thánh Đàn, bối phận sư huynh đệ được phân chia rõ ràng.

Đồng thời, Ma Sở vừa quát lên, thành viên Thích Khách Minh, Đoàn tinh anh Thợ Săn đều bật vũ khí, nhắm ngay vào Vận Trung.

Vệ đội Thánh Vực thấy vậy, bản năng muốn nhắm vào Ma Sở, nhưng lập tức ngừng lại. Tuy rằng thành viên Vệ đội Thánh Vực nhìn như đầu gỗ, nhưng không ngốc. Tuy rằng bọn họ do Hắc Trạch Sâm nắm giữ, vô cùng trung thành với Hắc Trạch Sâm, nghe theo ý muốn của Hắc Trạch Sâm, nhưng bọn họ vẫn còn biết chức trách của Vệ đội Thánh Vực, bảo hộ Thánh Đàn và người Thánh Đàn không bị xâm hại.

Trong tình huống còn không xé rách mặt, ở trước mặt A Di La, đi nhắm vũ khí vào Ma Sở? Vậy thì tính chất của Vệ đội Thánh Vực đã thay đổi, giống như quân đội một quốc gia, vốn là bảo vệ công dân, kết quả không đánh kẻ thù ngoài, lại quay đầu đánh đập công dân quốc gia mình, quân đội như vậy còn có thể gọi là quân đội hay sao?

Chẳng qua, Vệ đội Thánh Vực do dự chỉ một lát, lập tức quay đầu vũ khí nhắm thẳng vào Thích Khách Minh và Đoàn tinh anh Thợ Săn ở bên ngoài quảng trường trung tâm.

Trong nháy mắt, toàn bộ quảng trường trung tâm giương cung bạt kiếm, đối chọi gay gắt, dày đặc mùi thuốc súng.

Đồng thời quảng trường trung tâm cũng chìm trong tĩnh lặng, mọi người không khỏi nhìn sang A Di La.

Tình thế phát triển đến nước này, chỉ có A Di La mới hóa giải được.

- Đủ rồi, Vận Trung, ngươi có thể lui xuống.

A Di La rốt cuộc đứng lên, nói.

Nghe A Di La nói, Vận Trung không động đậy, mà lại nhìn vào Hắc Trạch Sâm.

- Bảo ngươi cút xuống, không lẽ ngươi điếc hả?

Tiêu Hoằng đứng ở một bên, ánh mắt lạnh băng quát Vận Trung. Chuyện đến lúc này, Tiêu Hoằng, thậm chí là Tát Già cũng coi như triệt để xé rách mặt với Hắc Trạch Sâm.

- Ngươi dám nói với ta như thế? Ngươi chỉ là một con chó săn mà thôi, cáo mượn oai hùm.

Vận Trung mặt xanh mét, gần giọng mắng Tiêu Hoằng.

- Ngươi cũng thế, chó của Hắc Trạch Sâm.

Tiêu Hoằng không yếu thế, đáp trả.

- Ngươi...

Đối với đáp lại của Tiêu Hoằng, Vận Trung lại không biết nói gì chống đỡ.

về phần Hắc Trạch Sâm ngồi ở trên, liếc A Di La, mới nháy mắt với Vận Trung.

Thấy thế, Vận Trung chỉ có thể hừ lạnh, tiếp theo kéo Đông Lộc mình đầy thương tích, quay bước xuống đài.

- Chờ đã, bỏ Đông Lộc xuống cho ta!

Tiêu Hoằng lại nhìn vào Vận Trung, lớn giọng nói.

- Có bản lĩnh, ngươi tới cướp đi.

Vận Trung căn bản không yếu thế, âm trầm nói, một tay xiết chặc. Khôi phải nói, lúc này Vận Trung tràn ngập chán ghét Tiêu Hoằng.

- Nếu thế, vậy ngươi cùng Đông Lộc xuống địa ngục đi.

Tiêu Hoằng nói xong, nhấc tay lên. Lập tức, thành viên Thích Khách Minh, Đoàn tinh anh Thợ Săn đồng loạt kích hoạt Chiến văn và Văn khí, đồng thời khẩu trọng pháo đã bắt đầu tích lũy Ngự lực, khẩu pháo đường kính hu đã hiện ra ánh sáng chấn nhiếp lòng người.

Đúng vậy, trong Thích Khách Minh, không ai tổn thương được Vận Trung, 10 người cũng đừng mơ. Nhưng mà có tới 2000 người, 12 Đại Ngự sư, cộng thêm một khẩu trọng pháo Ma Văn, đồng thời bắn ra, cho dù đánh khống chế Vận Trung, cũng sẽ khiến Vận Trung bị thương vĩnh viễn.

Đồng thời mọi người cũng biết rõ tính tình của Tiêu Hoằng, không có chuyện không dám làm, chỉ cần Tiêu Hoằng phất tay, những người kia chắc chắn bắn ra.

Hắc Trạch Sâm ngồi ở trên, sắc mặt có phần khó coi, ánh mắt không ngừng quét Thích Khách Minh và thành viên Đoàn tinh anh Thợ Săn xung quanh, thực lực một đám đều không tầm thường, mỗi người đều che mặt. Quan trọng hơn, là bây giờ Hắc Trạch Sâm còn thật không biết, bọn người kia là kẻ nào? Là thủ hạ của ai?

Tát Già? Ma Sở? Hay là Tiêu Hoằng? Hắc Trạch Sâm có phần không nắm chắc, dù sao hiện giờ 3 người như đã quấn thành sợi thừng, tuyệt đối khiến Hắc Trạch Sâm khó khăn.

Lại nhìn Vận Trung trên sàn đấu, nhìn hơn 2000 người cùng một khẩu trọng pháo Ma Văn, đồng loạt nhắm vào mình, trong lòng không khỏi chột dạ. Một vòng bắn xuống là khôi tưởng tượng, quan trọng hơn là hắn không dám xác định, Ma Sở luôn luôn yếu đuối lúc này lại có nhúng tay hay không.

Bởi vậy, Vận Trung không khỏi rơi vào khó khăn, bỏ xuống không được, chọi cứng cũng không có kết cục tốt.

- Tiêu Hoằng, Ma Sở, còn có Tát Già, ra lệnh người của các ngươi buông vũ khí xuống, còn có Vệ đội Thánh Vực nữa.

Bỗng nhiên A Di La lên tiếng:

- Trận này, Đông Lộc thua, Thánh Lôi tiếp tục.

Nhưng mà lời của A Di La lại không có hiệu quả thực tế gì, Thích Khách Minh

không thế nào nghe theo A Di La chỉ huy, đồng thời thành viên Vệ đội Thánh Vực cũng nhìn sang Hắc Trạch Sâm.

Lúc này Hắc Trạch Sâm hiểu được, tạm thời còn không thể đối nghịch với A Di La, vì thế nhấc tay, khẽ phất.

Xoạt!

Ra hiệu xong, Vệ đội Thánh Vực đồng loạt thu hồi vũ khí.

Tiêu Hoằng thấy thế, cũng nhấc ngón trỏ, Thích Khách Minh cùng với Đoàn tinh anh Thợ Săn cũng thu hồi vũ khí.

Tràng cảnh như trở về bình ổn, chỉ là làm Tiêu Hoằng cực kỳ khó chịu là không giết được Đông Lộc. Nhưng Tiêu Hoằng đã hạ quyết tâm, Đông Lộc trốn không thoát, còn có Triệu Quần nữa.

Đối với biểu hiện của Hắc Trạch Sâm và Vệ đội Thánh Vực, A Di La nhìn như không có chút để ý, giống như mọi chuyện đều trong dự kiến của hắn.

- Bây giờ Thánh Lôi tiếp tục.

A Di La nói tiếp.

Nhưng mà chuyện đến nước này, mọi người đều thấy thảm trạng của Đông Lộc, Chiến văn hung hãn của Tiêu Hoằng làm cho hắn đậu đỗ trạng nguyên trong hàng ngũ Ngự sư cấp năm, không còn ai có thể rung chuyển được.

Đi lên sàn đấu, còn ai cam đoan mình sẽ may mắn như Đông Lộc? Tuy rằng mọi người vô cùng khao khát Ngự linh thủy, nhưng điều kiện quyết định đó là phải có mạng để sử dụng mới được.

Bởi vậy, 10 phút trôi qua, quảng trường trung tâm một mảnh tĩnh lặng, mọi người tràn đầy cố kỵ nhìn Tiêu Hoằng lạnh băng đứng như tượng trên sàn gỗ, không có ai dám lên khiêu chiến Tiêu Hoằng.

- Nếu thế, ta lập tức tuyên bố, Tiêu Hoằng thông qua khảo nghiệm Thánh Đàn. Hiện giờ, ta quyết định, thu Tiêu Hoằng...

- Không!

A Di La nói chưa hết lời, Tiêu Hoằng đột nhiên vươm tay làm tư thế từ chối A Di La.

- Nếu là trước Thánh Lôi, Tiêu Hoằng ta còn có thể chấp nhận. Nhưng bây giờ, Tiêu Hoằng ta không muốn trở thành đồ đệ của ngươi.

Tiêu Hoằng híp mắt, gần giọng nói với A Di La:

- Ta chỉ cần quyền hạn đệ tử chính quy.

Xoạt!

Tiêu Hoằng vừa nói thể, mọi người trên quảng trường trung tâm liền ngây ngốc sững ra.

Từ chối A Di La, không muốn trở thành đồ đệ của A Di La? Chuyện như vậy, tuyệt đối chưa từng xuất hiện, một lần cũng không có.

Ngay cả Tát Già và Ma Sở nghe thế, thần sắc cũng ngây ngẩn, ánh mắt tràn ngập khó tin nhìn Tiêu Hoằng. Chỉ thấy trong ánh mắt Tiêu Hoằng tràn ngập lạnh băng, bất khuất và kiên cường, một tay chặn A Di La.

Không chỉ Tát Già và Ma Sở, ngay cả Lạc Tuyết Ninh tự nhận là hiểu rõ Tiêu Hoằng, vào lúc này cũng tràn ngập xa lạ với Tiêu Hoằng, nàng không biết Tiêu Hoằng đang tức giận nói thế, hay là một loại biểu hiện quật cường.

Nhưng có một điều, Lạc Tuyết Ninh có thể khẳng định, Tiêu Hoằng tràn đầy oán niệm với A Di La.

- Vì sao?

Ngừng hồi lâu, A Di La mới hỏi.

Tiêu Hoằng không trực tiếp trả lời, mà chỉ về phía Hắc Trạch Sâm và thi thể trước mặt hắn:

- Tiêu Hoằng ta không cùng một loại người với bọn chúng. Nếu bọn chúng tự xưng là chính nghĩa, ta đây tỉnh nguyện đứng ở một mặt tà ác; Nếu bọn chúng tự xưng là Thánh hiền, ta đây cam nguyện làm Ma đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play