Tiêu Hoằng đứng ở khán đài như một pho tượng, cũng chú ý tới lão già chậm rãi bước ra, chẳng qua thần sắc không đổi, ánh mắt lạnh băng, hai tay luôn xiết chặc.

Một lát sau, Kiều Dục chầm chậm bước lên bậc thang lên lôi đài, thần sắc thản nhiên thoải mái, thậm chí còn có chút hòa ái.

Tiêu Hoằng không để ý tới bộ dạng của Kiều Dục, chỉ híp mắt, điều động Ngự lực, kích hoạt tất cả văn năng lượng.

- Chậm đã!

Tiêu Hoằng vừa định lao tới, bỗng nhiên Kiều Dục lại vươn tay, làm ra tư thế ngừng lại:

- Người trẻ tuổi, đúng là gấp gáp vội vàng mà, gấp cái gì, tuổi ta đã cao, cần phải khởi động đã.

Nói xong, Kiều Dục liền làm mấy động tác khởi động, lắc cổ tay, lại xoay cổ chân, sau đó là eo.

Thấy thế, Tiêu Hoằng không đổi sắc, cứ mắt lạnh đứng nhìn.

Chỉ là lúc này, Lạc Tuyết Ninh ở bên dưới lại lo lắng. Lạc Tuyết Ninh hiểu biết Kiều Dục không nhiều, nhưng nghe nói là người hết sức lợi hại, không chỉ Ngự lực cao thâm, tính tình cũng cực cao, hơn nữa còn đọc đủ mọi loại sách.

Lạc Tuyết Ninh có thể nhìn ra được, bây giờ Kiều Dục đang kéo dài thời gian. Thường nói một hơi tiến tới, hai lần suy yếu, ba lần kiệt sức, lão già kia đúng là đang mài mòn ý chí chiến đấu của Tiêu Hoằng.

"Tiêu Hoằng, đừng mắc mưu mà."

Lạc Tuyết Ninh thầm hô, nhưng bây giờ không có cách nhắc nhở.

về phần Tát Già và Ma Sở, sắc mặt cũng băn khoăn, theo họ thấy, Kiều Dục rõ ràng là muốn lấy mềm bẻ cứng mà.

Lúc này, Hắc Trạch Sâm ngồi bên trên cũng híp mắt, trên mặt có một tia đắc ý khó thấy, bây giờ rõ ràng xác mình một cái đạo lý: tiền có thể sai ma đầy quỷ. Tung ra món hơi lớn, quả nhiên có thể câu được cá to.

Trước kia Hắc Trạch Sâm cũng nghe qua Kiều Dục, chỉ là khi đó Hắc Trạch Sâm còn chưa có thực lực kiêu ngạo.

Có thể làm cho Kiều Dục xuất chiến, xử lý Tiêu Hoằng, theo Hắc Trạch Sâm thấy là một chuyện rất nắm chắc, nhất là hành động mà Kiều Dục đang bày ra.

Còn những người trên quảng trường trung tâm, đang chụm đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ, trong lòng họ cũng càng coi trọng Kiều Dục.

về phần Đông Lộc và Triệu Quần, trong lòng có phần phức tạp. Kiều Dục đi ra, chống đỡthay cho bọn họ, làm bọn họ có chút may mắn. Nhưng nói cách khác, cơ hội cực tốt lấy được Ngự linh thủy đã không còn, lại không khỏi thấy đáng tiếc.

Cứ thế dây dưa khoảng 10 phút, Kiều Dục mới khởi động xong, còn lau chút mồ hôi.

Tiếp theo, Kiều Dục vẫn cứ hòa ái bình thản bước tới, cách Tiêu Hoằng khoảng 5 bước chân, sau đó cung kính chắp tay chữ thập, cúi mình thật sâu trước Tiêu Hoằng, đây là lễ nghi thường dùng khi luận võ.

- Tiêu tiên sinh thực lực cao thâm, vừa rồi tại hạ đã thấy được, lần này ta cùng Tiêu tiên sinh chỉ là luận bàn, mong rằng đụng tới là thôi.

Kiều Dục bình thản nói.

Thấy thế, sắc mặt như băng sương của Tiêu Hoằng khẽ giật, theo Tiêu Hoằng thấy, có thể tìm được người như thế ở Thánh Đàn, thật đúng là hiếm thấy.

Đồng thời Tiêu Hoằng cũng không gấp gáp quá mức, thu tay lại, hai tay chập lại hơi cúi người trước Kiều Dục.

Nhưng ngay khi Tiêu Hoằng thả chậm điều động Ngự lực, cúi người xuống, Kiều Dục mới tức thì còn nho nhã hòa ái, ánh mắt đột nhiên phun ra tia sáng lạnh, một cỗ sát khí trào lên, sắc mặt trở nên dữ tợn.

- Thứ đồ ngu muội! Tiêu Hoằng, chết đi!

Kiều Dục bỗng nhiên gầm lên, hai tay xiết chặt đánh thẳng vào đầu Tiêu Hoàng.

Thấy cảnh này, mọi người đều sắc mặt đại biến, bọn họ tuyệt đối không ngờ Kiều Dục lại dùng thủ đoạn hạng bét như thế để gây tê Tiêu Hoằng, sau đó thừa dịp chưa chuẩn bị ra tay đánh lén.

Đúng là bỉ ổi mà!

Đây là suy nghĩ đầu tiên của mọi, đồng thời không thể không thừa nhận, vừa nãy Kiều Dục ngụy trang quả thật là tốt.

Lạc Tuyết Ninh ở bên kia thấy Kiều Dục đánh thẳng tới Tiêu Hoằng không hề phòng bị, trong lòng giật mạnh. Đã lâu không ở Thánh Đàn, Lạc Tuyết Ninh hiểu biết Thánh Đàn cũng không nhiều, nhưng từ khi Tiêu Hoằng xếp đặt Thánh Lôi, cuối cùng Thánh Đàn trở nên töi tệ cỡ nào, Lạc Tuyết Ninh đã thấy rõ ràng.

Luôn mồm ra vẻ đạo mạo nói Tiêu Hoằng là ma đầu, chẳng lẽ các ngươi không tự lấy gương soi mình là cái thứ gì?

Trong lòng Lạc Tuyết Ninh thổn thức không thôi, nhưng bây giờ nói gì cũng đã chậm.

về phần Tiêu Hoằng lúc này, thấy Kiều Dục đột nhiên thay đổi như thế, ít nhiều có chút bất ngờ, nhưng cũng không bối rối hay không biết xoay sở thế nào. Bởi vì ngày đó, Đại trưởng giả nói cho Tiêu Hoằng nhiều nhất một câu: không nên hoàn toàn tin vào bất cứ ai, không nên buông lỏng cảnh giác với bất kỳ ai.

Tiêu Hoằng, luôn khắc ghi lời này.

Bởi vậy, nhìn nắm đấm của Kiều Dục dữ tợn đánh tới, Tiêu Hoằng đột nhiên nghiêng đầu, nắm đấm bao trùm thể năng lượng hình kiếm màu đỏ của Kiều Dục xẹt qua bả vai Tiêu Hoằng.

Nhưng Kiều Dục cũng không cho Tiêu Hoằng có cơ hội phản ứng, nắm đấm kèm thể năng lượng hình kiếm lại đánh về phía bụng Tiêu Hoằng.

Nếu bị đánh trúng, Tiêu Hoằng chắc chắn sẽ nổ bụng. Tiêu Hoằng chỉ phải nhanh chóng lùi ra sau, sắc mặt bình thản lại lạnh xuống, thậm chí còn lạnh hơn khi nãy.

- Tiểu ma đầu, không ngờ ngươi thật là có tài, ngay cả như thế cũng tránh né được. Nhưng tiếp theo, ngươi sẽ không có may mắn như thế nữa, xem ta đại biểu chính nghĩa Thánh Đàn, tru diệt ngươi!

Kiều Dục lại hung ác quát, tiến lên trước muốn bám lấy Tiêu Hoằng, bảo trì khoảng cách gần.

Thực ra, Kiều Dục nói đủ lời, chỉ có một mục đích, đó là lấy được Ngự linh thủy. Ở tuổi như lão, có thể sẽ là cơ hội cuối cùng.

Nhưng làm Kiều Dục tuyệt đối không ngờ được, Tiêu Hoằng được Đại trưởng giả chân truyền, thực lực cận chiến cũng không yếu. Ngay khi Kiều Dục mới tiến tới, muốn phát động công kích liên tục với Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng trực tiếp ngửa ra sau, lăn xuống đất, đồng thời hai chân như cây kéo, kẹp lấy hai chân Kiều Dục, tiếp theo dùng sức mạnh. Tiếng xương gãy răng rắc vang lên, Kiều Dục nóng lòng muốn giải quyết Tiêu Hoằng trong vòng mấy chiêu, liền ngã mạnh xuống đất.

Làm cho Kiều Dục càng kinh ngạc hơn, đó là khi lão mất cân bằng, Tiêu Hoằng một tay chống xuống đất, nháy mắt trên sàn gỗ hình thành một mảnh văn sáng chói, tiếp theo văn ánh sáng ngưng kết rậm rạp lưỡi dao băng.

Thấy thế, cáo già Kiều Dục biết rõ là cái gì, cảm thấy không xong, vội mở ra

Chiến văn giáp, trên người nhanh chóng bao bọc một tầng thể năng lượng tạo thành chiến giáp.

Ngay sau đó, Kiều Dục nghênh đón lưỡi băng như bão táp, từ dưới lên trên, điên cuồng đập vào Kiều Dục.

Khoảng khắc, cả người Kiều Dục bị đánh bay lên trời, Chiến văn giáp kiên cố bao gồm mấy tầng năng lượng chông lên bị dao băng đánh vào, đã vỡ nát, phủ kín vết nứt, tiếp theo vỡ vụn.

Tuy rằng chỉ trong 3 giây ngắn ngủi, nhưng khi Kiều Dục nện mạnh xuống đất, đã chông chất vết thương, máu phun ra, một tay bị dao băng cắt thành thịt vụn, chỉ còn dính một đoạn da với cơ thể.

Tiêu Hoằng từ từ đứng dậy, không có dữ tợn, phẫn nộ, chỉ là lạnh giá, từng bước một đi tới chỗ Kiều Dục, ngón tay phải đã hình thành dao băng phủ năng lượng màu vàng. Cứ lẳng lặng nhìn Kiều Dục, từ từ ngồi xuống, tay phải nâng lên.

Kiều Dục biết hành động đó là gì, vội nhấc một tay còn lại đầy vết thương, cố gắng lớn tiếng nói:

- Chậm đã! Tiêu tiên sinh, chúng ta đã nói trước, chạm tới là thôi. Không, tha mạng...

Phập!

Không cho Kiều Dục nói hết lời, tay phải của Tiêu Hoằng đã cắm vào cổ họng Kiều Dục, máu trào lên.

Còn Kiều Dục cứ giữ tư thế nhấc tay, không động đậy, vài giây sau, cánh tay mới rơi xuống, hoàn toàn chết đi.

Nhìn Tiêu Hoằng sát phạt quyết đoán như thế, mọi người ở quảng trường trung tâm lại một lần lặng ngắt. Mọi người cứ lẳng lặng nhìn, từ ban đầu Tiêu Hoằng còn có lẽ số với Kiều Dục, đến bây giờ trực tiếp giết chết không có chút thương hại.

Mọi người đều nuốt nước miếng, cảm thấy sống lưng phát lạnh. Thực lực, thủ đoạn của Tiêu Hoằng, bọn họ coi như đã được thấy tận mắt.

Nếu không có thực lực tuyệt đối, đứng ở trên sàn gỗ kia, không khác gì đi xông qua cửa quỷ môn.

Đông Lộc và Triệu Quần ngồi bên trên, thấy Kiều Dục chết thảm, trong lòng căng thẳng, sắc mặt không khỏi hiện lên vẻ hoảng sợ.

Ngay cả Hắc Trạch Sâm trước giờ vẫn coi Tiêu Hoằng như con kiến, khóe miệng không khỏi co rút.

Lạc Tuyết Ninh cùng Hà Phương không kìm được che miệng, các nàng dần dần cảm nhận được, Tiêu Hoằng đang biến lạnh với tốc độ thấy rõ, loại lạnh này khác với trước kia, rét lạnh phát ra từ sâu trong nội tâm.

Lúc này Tiêu Hoằng cũng không ngừng lại, tay đặt trên cổ Kiều Dục rút lên, lại nhìn về phía Hắc Trạch Sâm, tiến tới một bước, vung tay lên, lại ném thi thể Kiều Dục tới trước mặt Hắc Trạch Sâm. Sau đó, giống như tượng băng, xiết chặt tay, đứng trên sàn gỗ.

- Tiếp theo.

Tiêu Hoằng lại nói, chỉ là lời này truyền vào tai các đệ tử Phạm Cương Tinh, không khỏi làm cho bọn họ run run.

Tiếng la thét đòi thảo phạt, hèn mọn Tiêu Hoằng, vào lúc này triệt để tắt tiếng, thay vào đó là im lặng, im như chết.

Kéo dài tới 10 phút sau, cũng không còn một ai dám chủ động đứng ra khiêu chiến Tiêu Hoằng. Không nói quá, Thánh Đàn chưa từng có cảnh tượng này, một ngoại đồ lại chấn trụ toàn bộ đệ tử Phạm Cương Tinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play