Nhìn thấy Ngạc Lâm đi lên đài, mọi người trên quảng trường liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có cảm giác chuyện xong rồi.
về phần Ân Lạc thời điểm này nhìn về hướng chỗ ngồi của Đông Lộc, Đông Lộc đang ngồi ngang hàng với Triệu Quần, đồng dạng cũng là dựa theo thứ tự sắp xếp điểm thành tựu cao thấp.
- Hiện tại cách mười giờ còn không đến năm phút đồng hồ, hiện ba người xếp hạng đầu phân biệt là Đông Lộc, Mạc Tu Tử cùng với Triệu Quần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, xếp hạng tên không sai biệt lắm cứ quyết định như vậy rồi!
Ngạc Lâm nói. Đồng thời cố ý như vô tình, nhìn vào chỗ ngồi thứ sáu trống không, trên mặt thoáng hiện lên một chút khinh thường và phẫn hận, vị trí đó chính là chỗ của Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng thủy chung không có xuất hiện, làm cho Ngạc Lâm có cảm giác đầu tiên chính là sợ hãi gặp mặt sư huynh Hắc Trạch Sâm. Dù sao lần trước Tiêu Hoằng kia đúng là bị Hắc Trạch Sâm trắng trợn ức hiếp một phen.
về phần mọi người dưới đài cũng bắt đầu hạ thấp giọng bàn tán, ý tưởng của bọn họ không khác lắm với Ngạc Lâm. Trong ý bọn họ xem ra, lần trước Tiêu Hoằng ăn nói ngông cuồng, hoàn toàn chính là phùng má giả làm người mập, nhìn như rất bất khuất kỳ thực trong nội tâm thật sự e ngại rồi, nên lần này không ra mặt. Dường như cũng là vì tránh né Hắc Trạch Sâm, theo loại ấn tượng này ăn sâu tận đáy lòng, mọi người càng thêm khinh thường Tiêu Hoằng.
Đông Lộc ngồi ở bệ gỗ một bên, nhìn xem Ma Văn thời gian, vẻ mặt không yên tâm trước đó, hiện giờ đã hoàn toàn biến thành vẻ đắc ý, tiếp qua năm phút đồng hồ, dựa theo phân bố điểm thành tựu trước mắt, Đông Lộc sẽ lại một lần nữa không hề tranh luận trở thành Tổng quản của Phạm Cương Tinh, là lão đại của Phạm Cương Tinh.
Hơn nữa thời gian năm phút đồng hồ, có thể làm gì được chứ? Đông Lộc thật sự không nghĩ ra được.
Triệu Quần với những người khác, thời điểm này sắc mặt cũng dần dần bắt đầu trở nên thoải mái đắc ý, nhất là đã đến thời điểm này, Tiêu Hoằng còn không có xuất hiện.
Ba phút!
Tiêu Hoằng vẫn không thấy bóng dáng đâu!
Xem ra Tiêu Hoằng này là chủ động buông bỏ rồi, phỏng chừng ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ ra.
- Chỉ còn lại có ba phút, xem ra thứ tự sắp xếp trên bảng thành tựu, coi như đại cục đã định, không hề tranh luận, như vậy hiện tại ta...
- Chờ một chút!
Không đợi Ngạc Lâm nói xong câu cuối cùng, bỗng nhiên từ phương xa truyền đến một thanh âm thâm trầm, thanh âm không lớn nhưng truyền vào trong tai mỗi người, quả thật cực kỳ rõ ràng.
Theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh trung tâm quảng trường, Tiêu Hoằng mặc một thân áo dài, đang từng bước một đi tới hướng bệ gỗ, bước chân hắn không vội không chậm.
Nhìn thấy một màn như vậy, mọi người đầu tiên là sửng sốt, tuy nhiên sau khi kịp phản ứng trên mặt đều hiện lên một chút vẻ khinh thường. Tiêu Hoằng chậm chạp không chịu xuất hiện, hiện tại xuất hiện thì sẽ làm gì được chứ?
Ngạc Lâm đứng trên bệ gỗ, từ trên cao nhìn xuống, tự nhiên cũng có thể nhìn thấy Tiêu Hoằng. Nghĩ tới lần trước chịu thiệt thöi dưới tay Tiêu Hoằng, hắn phẫn nộ nhưng không làm gì được, chỉ đơn giản trực tiếp xem như không nhìn thấy Tiêu Hoằng, hoàn toàn làm như Tiêu Hoằng là không khí, sau đó bắt đầu làm ra vẻ bình thản lên tiếng:
- Hiện tại ta tuyên bố, Tổng quản của Phạm Cương Tinh năm nay như trước là...
Không đợi Ngạc Lâm nói xong đoạn tiếp câu nói, sắc mặt Ngạc Lâm lại hơi đổi, chỉ nhìn thấy giờ phút này, điểm thành tựu của Tiêu Hoằng giống như đồng hồ bấm giây bắt đầu điên cuồng tăng lên, gần như chỉ ngắn ngủn vài giây đã trực tiếp vượt qua Triệu Quần, sau đó đó là Mạc Tu Tử.
Nguyên vốn mọi người tràn ngập khinh thường Tiêu Hoằng, lúc này cũng đều nhìn thấy rành rành biến hóa điểm thành tựu của Tiêu Hoằng, ánh mắt khinh
thường gần như chỉ trong khoảnh khắc liền đọng cứng lại!
Ngay cả Hắc Trạch Sâm ngồi ở trước nhất, sắc mặt lạnh như băng tràn ngập sát ý, ánh mắt cũng hơi biến đổi. Hắn vạn lần không ngờ, vừa rồi hết thảy đều thuận lợi, mắt thấy sẽ thành công, kết quả bỗng nhiên lại phát sinh biến sổ!
Lại nhìn chúng đệ tử trước đó còn tràn ngập khinh thường Tiêu Hoằng, thời điểm này trong ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Nhất là Đông Lộc đang ngồi ở ghế trên cùng, nhìn thấy vị trí đầu bảng của mình đã hoàn toàn bị Tiêu Hoằng vượt qua, đồng thời điểm thành tựu của Tiêu Hoằng còn đang không ngừng điên cuồng tăng lên, không kềm được hắn như hóa đá tại đương trường, hai mắt trợn trừng, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin.
- Cái này... như thế nào có thể như vậy?
Trong lòng Đông Lộc không kiềm được phát ra tiếng kinh nghi thành tiếng như thế. Dựa theo đạo lý mà nói, tất cả điểm thành tựu Tiêu Hoằng đạt được đều đã bị Đông Lộc phá hỏng mới đúng, như thế nào có thể chỉ trong nháy mắt, điểm thành tựu còn có thể bạo tăng? Điều đó không có khả năng.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Đông Lộc liền phát hiện sau lưng phát lạnh.
Không chỉ có Đông Lộc, mà Triệu Quần ngồi ở một bên cũng như thế, sắc mặt trở nên dị thường khó coi. Điều này dường như có ý nghĩa: vị trí của hắn đã khó giữ được, mà phương thức điểm thành tựu của Tiêu Hoằng tăng lên cũng cực kỳ quỷ dị.
Ngắn ngủn hai phút qua đi, đúng chín giờ năm mươi chín phút.
Điểm thành tựu của Tiêu Hoằng đã tăng vọt lên tới 50 vạn điểm, vượt hơn Đông Lộc dẫn đầu tới hơn ba mươi tám vạn điểm.
Nếu chi hơn kém mấy vạn có lẽ còn dễ nói, nhưng điểm thành tựu dẫn đầu cách người thứ hai tới mấy lần, cái này quả thực quá khoa trương mà! Nếu cưỡng ép để cho Đông Lộc trở thành Tổng quản Phạm Cương Tinh, hết tám phần sẽ bị mọi người xem thành trò cười, Đông Lộc ngươi còn có tư cách gì chứ?
Có cùng một ý nghĩ này còn có Hắc Trạch Sâm, không kiềm được ánh mắt Hắc Trạch Sâm đã hơi nheo lại. Một cỗ sát khí trong nháy mắt nổi lên, trong lòng lại vô cùng phẫn hận, không thể tưởng được con kiến Tiêu Hoằng này không biết hối cải, lại còn dám ra mặt làm hỏng chuyện tốt của mình! Thật là đáng chết! Tội không thể tha thứ!
Trái lại Tiêu Hoằng vẫn không có phản ứng gì quá lớn, ánh mắt bình thản mà lạnh như băng, đồng thời chậm rãi đi tới bên trái Đông Lộc, khẽ nâng cánh tay lên!
Tiếp theo chỗ bàn tay chợt nhoáng lên một cái, ngay sau đó chiếc ghế dựa thứ sáu trống không, liền bị Tiêu Hoằng hút lại trong bàn tay, tiếp theo Tiêu Hoằng liền đặt nó bên trái Đông Lộc, sau đó chậm rãi ngồi xuống. Kể từ đó, bất kể là bảng thành tựu hay là thứ tự ghế ngồi, Tiêu Hoằng đều đã biến thành thứ nhất không thể tranh cãi.
Đông Lộc ở bên cạnh Tiêu Hoằng, liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, trên mặt rõ ràng có thể nhìn thấy vô tận phẫn hận, nếu không phải ở trước mặt công chúng, đồng thời có A Di La ở đây, Đông Lộc thật sự hận không thể trực tiếp đánh cho Tiêu Hoằng chết ngay tại đương trường!
Không hề nghi ngờ, giờ khắc này Tiêu Hoằng xuất hiện đã không có trì hoàn lại lần nữa quấy rối đại hội bổ nhiệm.
Ngạc Lâm đứng trên bệ gỗ, thời điểm này đã ít nhiều có chút phát mộng, không biết nên làm thế nào cho phải, vốn tưởng rằng tự mình tuyên bố Tổng quản Phạm Cương Tinh, là một chuyện cực kỳ sáng rọi, nhưng trước mắt lại biến thành khó xử.
Nên tuyên bố thế nào đây?
Trong lòng mọi người cũng không có một khái niệm chính xác, là Đông Lộc ư? Vậy 50 vạn điểm thành tựu của Tiêu Hoằng là để bài trí hay sao? Nếu là Tiêu Hoằng, gần như hầu hết mọi người đứng ở phía Hắc Trạch Sâm tất nhiên sẽ không đồng ý, huống chi Tiêu Hoằng còn chỉ là một tên ngoại đồ.
- Tiêu Hoằng! Ngươi xuất hiện trễ như vậy, theo ta thấy nhất định là ngươi động tay chân gì rồi, ta nghiêm trọng hoài nghi ngươi hành động gian dối, điểm thành tựu của ngươi là giả!
Đông Lộc bỗng nhiên lên tiếng nói với Tiêu Hoàng, mặt đầy vẻ nghiêm trọng và lại dữ tợn.
Điểm thành tựu của Tiêu Hoằng như thế, hoàn toàn đè ép Đông Lộc xuống, làm cho chức Tổng quản trở nên không còn dễ như trở bàn tay, mà trọng yếu hơn là nếu như vậy, trước đó hắn đã cam đoan ở trước mặt Hắc Trạch Sâm, lời nói cam đoan ép chết Tiêu Hoằng toàn bộ đều trở thành lời nói suông, lời nói dối. Điều này sẽ mang đến cho Hắc Trạch Sâm ấn tượng không tốt với hắn như thế nào, thiết tưởng không lường được.
Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, chỉ liếc nhìn Đông Lộc một cái, tươi cười, tiếp theo liền làm một thể tay “xin mời” , ý chính là tùy tiện tra xét.
Đông Lộc cũng không một chút khách sáo, liền bắt đầu thông qua Ma Văn quản lý tin tức trong tay... thẩm tra đối chiếu từng điểm từng điểm thành tựu của Tiêu Hoằng, nơi phát ra từng mục rõ ràng: đảm nhiệm trợ thủ cho Thương Luân, hiệp trợ nghiên cứu kỹ thuật mới, đạt được 11 vạn, bán ra Dược Văn trắng đẹp đạt được con số kinh người 30 vạn.
Nhìn thấy bên trong màn hình chiểu lại tin tức, Đông Lộc á khẩu không trả lời được, mồ hôi trên trán tuôn ra ào ào.
Đúng vậy hắn có thể tiết chế toàn bộ Phạm Cương Tinh, nhưng lại không tiết chế được Thương Luân, càng không tiết chế được Ngộ Giác Tinh.
Trong lúc nhất thời, theo Tiêu Hoằng xuất hiện, toàn bộ quảng trường trung tâm đã trở nên lặng ngắt như tờ.
- Tiêu Hoằng! Điểm thành tựu thật cao nha! Nhưng điều này đâu có ích lợi gì, căn cứ theo quy định của Thánh Đàn: chính là ngoại đồ không có tư cách giữ chức vụ chủ quản ở Phạm Cương Tinh, càng đừng nói là Tổng quản!
Hắc Trạch Sâm ngồi phía trên bỗng nhiên nhẹ giọng nói, lời này truyền vào trong tai mọi người không khỏi khiến mọi người có một loại cảm giác lạnh như băng, theo lỗ tai chạy xuống tận đáy lòng.
- Bởi vậy, Ngạc Lâm, biết nên tuyên bố như thế nào rồi chứ?
Hắc Trạch Sâm dời ánh mắt nhìn ngay Ngạc Lâm, tiếp theo trầm giọng nói, một khí thế không giận mà uy hiển lộ ra hết.
- Đã biết, tam sư huynh!
Ngạc Lâm nghe nói như thế, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng hiểu rõ, sau đó bắt đầu cao giọng nói:
- Tiêu Hoằng thân là ngoại đồ, người cấp thấp không có tư cách đảm nhiệm chức vụ ở Phạm Cương Tinh, bởi vậy, bảng thành tựu bỏ qua Tiêu Hoằng, hiện tại ta tuyên bố...
- Chậm đã!
Không đợi Ngạc Lâm tuyên bố xong, Tát Già bỗng nhiên đứng dậy, lên tiếng nói:
- Hiện tại Tiêu Hoằng là ngoại đồ, không có nghĩa vĩnh viễn là ngoại đồ, các ngươi ai từng thấy qua, người có được 50 vạn điểm thành tựu vẫn là ngoại đồ?
Nói xong, Tát Già liền rất nhanh xoay người, vái thật sâu ở trước mặt A Di La, sau đó dùng giọng điệu khẩn cầu nói:
- Tiêu Hoằng ở Thánh Đàn biểu hiện trác tuyệt, thái độ làm người quả cảm, xin sư phụ thu Tiêu Hoằng làm đồ đệ!
Lạc Tuyết Ninh đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy Tát Già xưa nay cao cao tại thượng, khí chất cao quý hiển lộ ra hết, nay lại bày ra một bộ dáng thấp kém, ánh mắt nàng không kiềm được hiện lên vô tận xúc động.
Tiếp theo liền cúi thấp đầu, nhìn lại Ma Sở ngồi ở trên chiếc ghế vẫn không nhúc nhích, giống như người chết. Nàng nheo mắt suy nghĩ, tiếp theo liền vươn ngón tay mảnh khảnh nhéo cánh tay Ma Sở một cái.
Cảm giác cánh tay truyền đến đau đớn, Ma Sở không khỏi nhích động, tiếp theo quay nhìn Lạc Tuyết Ninh, chỉ thấy Lạc Tuyết Ninh hơi nheo mắt ra dấu về hướng Tát Già, ý tứ đã rõ ràng.
Ma Sở khẽ nhìn lướt qua Hắc Trạch Sâm, tiếp theo liền quay đầu qua hướng khác, làm như không phát hiện.
Nhìn thấy bộ dáng nhát gan sợ phiền phức của Ma Sở, Lạc Tuyết Ninh không có tạm dừng, nắm tay Ma Sở dùng sức nhéo cái nữa.
Trong nháy mắt cánh tay Ma Sở liền cảm nhận đau nhức, tiếp theo lại một lần nữa nhìn Lạc Tuyết Ninh, sắc mặt hơi khó xử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT