Đối với 5000 dân chúng An Ni Á này, Tiêu Hoằng đã có tinh toán, chính là cho bọn họ phụ trách sử dụng Ma Văn thúc đẩy, gieo trông ruộng lúa, tiến thêm một bước củng cố địa vị công nghiệp lương thực của Tập đoàn Thợ Săn.
về phần đồng thời 100 nhân viên kỳ thuật ưu tú của Tập đoàn Thiên Xà thì đưa vào đầu tư lớn, thành lập tiếp Công ty cơ giới Thợ Săn, đồng thời coi như là một phân bộ của Tập đoàn Thiên Xà ở nơi này.
Ước chừng dừng lại một giờ ở khu neo đậu chiến hạm, Tiêu Hoằng mới dẫn theo thành viên Thích Khách Minh, cùng với những người khác đi vào vận tải hạm, sau đó do Bác Sơn và Phúc Thái dẫn dắt đi tới Tập đoàn Thợ Săn an bài địa phương tốt cho bọn họ cư ngụ.
Nơi đó cách Tổng bộ Tập đoàn Thợ Săn chỉ có một ngọn núi, là một thung lũng hẹp dài, có hình dạng cái hồ lô, ở một chỗ hơi phình lớn, gần như bị vây ở trạng thái phong bế, chỉ có một con đường nhỏ có thể ra vào, một chỗ mặt bằng hơi nhỏ lại là một thôn trang không lớn, tên là Tiểu Vân Thôn.
Một mặt giống như Tổng bộ Tập đoàn Thợ Săn, nối thẳng tới con đường chính cách Vân Lộ Thị của Vĩnh Ngạn Tinh cũng không xa lắm.
Hiện giờ thôn trang này đã được Tập đoàn Thợ Săn hoàn toàn mua đứt, thôn dân được an trí rất tốt, mỗi người 1 vạn kim tệ đồng thời mua một bộ phòng ốc ở Vân Lộ Thị cho bọn họ, mọi người đều ước gì được rời đi, trước khi rời đi còn là thiên ân vạn tạ!
Đồng dạng theo thôn dân nhanh chóng dời đi, Bác Sơn cũng dùng nhiều tiền, dựa theo ý Tiêu Hoằng cải tạo một phen.
Tiểu Vân Thôn dựa theo quy hoạch, xây dựng thành hàng hàng biệt thự bằng gỗ, cùng với hai tòa nhà lầu, cất chứa một vạn người không thành vấn đề. về phần chỗ thung lũng lớn bên trong Tiểu Vân Thôn thì được cải tạo thành một địa phương cùng loại như khu quân sự.
Có một khu neo đậu chiến hạm có thể cất chứa hai chiếc Ma Văn chiến hạm; một cái sân bay, còn có sân thể dục và nhà kho cơ khí, ngoài ra, còn có một số nhà lầu ba tầng, hiện tại trên cơ bản xem như là nhà ở tạm của Thích Khách Minh.
Từ trên cao quan sát cả khu vực có hình cái hồ lô kia, trên mặt Tiêu Hoằng thoáng hiện lên vẻ vừa lòng. Hiển nhiên đừng nhìn Bác Sơn ngày thường cà lơ phất phơ, nhưng khi có chuyện cần tới, hắn thật đáng để tin tưởng.
Chính là từ không trung quan sát xuống xem như rõ ràng như vậy, Tiêu Hoằng vẫn còn có chút lo lắng, xem ra còn phải chế tác một ít Ma Văn quấy nhiễu mới được.
Theo hai chiếc Ma Văn vận tải hạm chậm rãi hạ xuống phía sau Căn cứ quân sự Tiểu Vân bên trong Tiểu Vân Thôn, Tiêu Hoằng liền bắt đầu bố trí cho từng thành viên Thích Khách Minh.
Gần như mỗi người đều có một phòng nhỏ, sạch sẽ ngăn nắp, môi trường chưa nói tới xa hoa nhưng nhiều hơn một phần mới lạ.
về phần dân chúng An Ni Á, Tiêu Hoằng tạm thời sắp xếp cho bọn họ ở lại trong Tiểu Vân Thôn, đợi yêu cầu từ Tập đoàn lương nghiệp Phong Cốc nơi đó một bộ phận nông trường, sẽ đưa bọn họ tới đó an bài. về phần tiền lương Tiêu Hoằng cũng đã nghĩ tới, chính là trả gấp mười đến hai mươi lần thu nhập của họ ở Liên bang An Ni Á.
Dù sao người ta từ thật xa đến tìm Tiêu Hoằng nương tựa. Tiêu Hoằng như thế nào có thể tiếp đãi không chu đáo? Mà trọng yếu hơn là, bọn họ là người của Liên bang An Ni Á, trong thâm tâm Tiêu Hoằng đã cho rằng, bọn họ chính là con dân của mình.
Thẳng đến chạng vạng tối, Tiêu Hoằng mới an bài thỏa đáng tất cả mọi người, sau đó mới đi tới chỗ binh sĩ Bối La tạm thời ngụ lại, ở dãy nhà lầu kim loại bên trong Tiểu Vân Thôn.
Hiện giờ đại bộ phận binh sĩ Bối La có mang Ma Văn chi giả, đã tề tụ bên trong đại sảnh. Sau khi qua phút hưng phấn đoàn tụ, trong lòng binh sĩ Bối La lại bắt đầu tràn ngập vẻ không yên lòng.
Trước khi đến đây bọn họ cũng đã nghe nói, Tiêu Hoằng tìm được một loại kỹ
thuật mới, có thể cho bọn họ vứt bỏ Ma Văn chi giả, một lần nữa sinh trưởng ra tứ chi mới. Nghe nói thế, tất cả binh sĩ Bối La không sai biệt lắm đều là nửa tin nửa ngờ.
Đối với Tiêu Hoằng bọn họ tràn ngập tín nhiệm tuyệt đối, chỉ có điều là kỹ thuật này thật sự làm cho bọn họ cảm thấy được không thể tưởng tượng.
Trong lúc nhất thời, mọi người bên trong phòng khách bắt đầu không ngừng châu đầu ghé tai. Đều là bàn tán về chuyện này, thẳng đến khi Tiêu Hoằng mang theo Bác Son chậm rãi đi vào, toàn bộ đại sảnh mới trở nên im lặng trở lại.
- Như thế nào, không tin tưởng kỹ thuật của ta à?
Chậm rãi đi vào đại sảnh, Tiêu Hoằng tươi cười nhẹ giọng nói, hiển nhiên đây là Tiêu Hoằng nghe được binh sĩ Bối La châu đầu ghé tai.
Không có binh sĩ nào lên tiếng trả lời, chỉ là từng người cố mím miệng, nhìn qua thật không có một chút lệ khí nào trên chiến trường, mà dường như chỉ là một số thanh niên mới lớn bình thường.
- Ta nói cho các ngươi biết, đừng không tin! Trên thế giới này, chỉ có không thể nghĩ tới, chứ không có gì làm không được. Hơn nữa thí nghiệm này đã đạt được thành công, đồng thời trị liệu cũng không rườm rà lắm. Ta cũng biết, các ngươi có số người luyến tiếc Ma Văn chi giả của các ngươi, có cái gì chứ? Dù đồ có tốt mấy cũng không tốt bằng nguyên dạng!
Tiêu Hoằng đi qua đi lại giữa các bàn trà, thần sắc bình thản nói.
về phần Bác Sơn thì đứng tại cửa, không nói gì, trên thực tế hắn cũng không biết nói gỉ.
- Hôm nay các ngươi trước nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ bắt đầu tiến hành trị liệu cho các ngươi!
Tiêu Hoằng nhìn binh sĩ Bối La nói tiếp, biểu tình thoải mái dị thường.
Nhưng đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng bỗng nhiên truyền đến một tràng chấn động, thỉnh cầu gọi đúng là Áo Thác.
Nhìn thấy cái tên Áo Thác này, Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Ngay sau đó liền tiếp nối liên lạc, toàn cảnh hình ảnh Áo Thác xuất hiện trên màn hình Ma Văn thông tin.
Ước chừng trải qua thời gian mười ngày, Áo Thác đã trên cơ bản khôi phục hầu như bình thường, sắc mặt đã hơi đỏ hồng, khí sắc phi thường tốt, giờ phút này đang chắp tay sau lưng, mặt đầy vẻ cung kính nhìn Tiêu Hoằng.
Đối với Áo Thác đại danh đỉnh đỉnh của Gia Đô, đường đường Hồng y Chủ soái, những binh sĩ Bối La này tự nhiên biết rõ, chỉ là khi nhìn thấy hình ảnh Áo Thác, tất cả ánh mắt binh sĩ Bối La nhất thời ngẩn ra, Áo Thác thân tàn chí kiên, bọn họ sớm đã nghe danh, cũng nhìn thấy qua các phương diện tư liệu tin tức, nhưng giờ khắc này, bọn họ nhìn thấy Áo Thác quả thật vô cùng kiện toàn.
Mà trọng yếu hơn là, Hồng y Chủ soái đối xử với Tiêu Hoằng không ngờ lại còn có chứa tư thái cung kính.
Điều này không thể không khiến những binh sĩ Bối La này bắt đầu tin tưởng, Tiêu Hoằng đang nắm một loại kỹ thuật nghịch thiên thần kỳ, bởi vì bọn họ hoàn toàn có thể nhìn ra được, cánh tay của Áo Thác không phải là giả, điểm mấu chốt nhất là ở chỗ lông tơ mọc ra từ cánh tay.
- Tiêu đại sư! Chuyện lúc trước chúng ta thương lượng, ta đã bắt tay làm đang tiến hành, nhóm 500 người đầu tiên, ta đã cho chở tới nơi ngài. 500 người này hy vọng ngài có thể trị liệu lành lặn. Họ đều là tinh binh cường tướng, hiện tại đang chạy tới Vĩnh Ngạn Tinh, dự tính ngày mai có thể tới nơi!
Áo Thác cung kính nói với Tiêu Hoằng, nhìn thấy thân y phục hàng ngày của binh sĩ Bối La ở phía sau Tiêu Hoằng, Áo Thác cũng không có quá mức để ý.
- Làm phiền Áo Thác lão ca!
Tiêu Hoằng không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại. Tuy nhiên trong lòng lại là tràn ngập vui mừng. Tiêu Hoằng rất rõ ràng có 500 tinh binh cường tướng này, như vậy sức chiến đấu của Tiêu Hoằng ở Vĩnh Ngạn Tinh sẽ lại lần nữa tăng lên trên diện rộng.
- Yên tâm tốt lắm! Đám quân nhân bị bắt xuất ngũ này đưa tới sẽ có ngạc nhiên vui mừng, trong đó có một người tên Tác Phổ, còn hy vọng ngài có thể lưu ý nhiều hơn. Mười năm trước hắn là trợ thủ đắc lực của ta, rất có tài cán, ta vốn dự tính bồi dưỡng tốt cho hắn, chỉ tiếc một lần sự cố đó. Tuy nhiên, hiện tại giao cho
ngài, sau khi trị lành bệnh hy vọng ngài có thể trọng dụng hắn! Áo Thác nói tiếp.
- Tác Phổ? Rồi! Ta nhớ kỹ!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp lại.
- Mặt khác, chính là ý của ngài nói muốn mua Phổ Hưu Tư Hào, Khang Du đã phê chuẩn, dự tính ba ngày sau có thể bắt đầu đàm phán. Ngài thông báo trước cho Thượng Tri Tự Do Quốc!
Áo Thác sắc mặt thoải mái nói.
-Đã biết!
Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ một chút rồi đáp! Trong đầu đã có tuyển chọn một người đứng ra đại biểu đàm phán: tạm thời có Vinh Trạch phụ phối hợp tốt lắm, hơn nữa Vinh Trạch chính là thủ hạ của Gia Nại Cầm, chức vụ cũng không thấp, hoàn toàn đủ tư cách làm đại biểu.
Tiếp theo sau Tiêu Hoằng lại cùng Áo Thác nói chuyện phiếm vài câu, rồi cắt liên lạc.
Gần như ngay trong nháy mắt Tiêu Hoằng vừa mới cắt liên lạc, chỉ thấy tất cả binh sĩ Bối La bên trong phòng, ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng đã lại lần nữa xảy ra thay đổi lớn, vẻ nửa tin nửa ngở trước đó đã đổi thành mong chờ. Hiện tại bọn họ gần như trăm phần trăm có thể xác định, Tiêu Hoằng có thể hoàn toàn trị lành bệnh cho mình.
Tuy rằng Ma Văn chi giả toàn bộ hoàn toàn có thể giúp cho bọn họ sinh hoạt như người bình thường, nhưng dù sao đó cũng là chi giả, sao có thể so với sự thật trở thành người kiện toàn.
- Hôm nay các ngươi nắm bắt thời gian nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu công tác trị liệu!
Tiêu Hoằng phất tay áo nói với binh sĩ Bối La, rồi cùng Bác Sơn đi ra ngoài...
Trên đường quay về Vạn Tôn Cốc. Tiêu Hoằng đồng dạng bắt đầu định chế phương án bước tiếp theo cho Bác Sơn, đầu tiên là chuẩn bị 3000 vạn kim tệ, dùng cho thu mua Phổ Hưu Tư Hào, sau đó là thành lập Công ty cơ giới Thợ Săn, nhân viên kỹ thuật từ Tập đoàn Thiên Xà phái tới làm thành viên trung tâm.
Ngoài ra cần tìm kiếm nông trường loại hình lớn nào đó để bố trí 5000 dân chúng An Ni Á từ ngàn dặm xa xôi tới đây, có chỗ đi vào sản xuất.
Không thể nghi ngờ, lần này, Tập đoàn Thợ Săn nghĩ ngơi và hồi phục một đoạn thời gian, đã lại lần nữa chuẩn bị khai chiến.
Mục tiêu lần này, chính là hoàn toàn nuốt gọn toàn bộ đại tập đoàn của Vĩnh Ngạn Tinh, đồng thời nhắm chính xác mục tiêu Ngự Phu Tinh.
Trên thực tế, bởi vì chuyện của An Thụy lúc trước liên lụy đến một nhà Công ty giữa các tinh ở Ngự Phu Tinh, cộng thêm có được tấm biển chữ vàng chứng nhận miễn kiểm soát của Gia Đô này, Công ty giữa các tinh Thợ Săn trên cơ bản đã chiếm lấy Ngành vận chuyển giữa các tinh ở Ngự Phu Tinh.
Dù sao Công ty giữa các tinh Thợ Săn vận chuyển hàng hóa tương đối rẻ tiền, chất lượng phục vụ lại tốt, hơn nữa còn có giấy chứng nhận miễn kiểm soát, điều này trong mắt người thường không thể nghi ngờ chính là đại danh từ an toàn, tin cậy.
Bởi vì vị trí của Tập đoàn Thợ Săn và Vạn Tôn Cốc đều xấp xỉ múi giờ, bởi vậy khi Tiêu Hoằng quay về đến Vạn Tôn Cốc bóng đêm cũng đã buông xuống. Đứng ở chỗ khe nứt không gian ngẩng đầu nhìn phía chân trời đầy sao, cùng với từng phiến từng phiến bầu trời màu vàng lấp lánh ánh sao kia, Tiêu Hoằng không kềm được khẽ thở dài một hơi, tiếp theo liền đi đến căn nhà gỗ của mình.
Tiến vào phòng ngủ không thấy Thương Luân ở bên trong, Tiêu Hoằng liền đóng cửa sổ, cửa phòng, sau đó ngồi khoanh chân trên giường, lấy ra Hàn Võ đặt trong lòng bàn tay, chuẩn bị tiến hành thăng cấp Cho Hàn Võ.
Bởi vì Tiêu Hoằng đã qua vô số lần thăng cấp Cho Hàn Võ, bởi vậy, đối với trình tự tương ứng đã rõ như lòng bàn tay, tận khả năng cho tâm tính bình thản, Tiêu Hoằng mới nhắm hai mắt lại, sau đó từng chút từng chút rót Ngự lực vào bên trong Hàn Võ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT