Thấy Bác Son ngậm xì gà, Vương Xuyên mới thở phào thả lỏng. Tuy rằng chỉ là một động tác nhỏ, nhưng cũng chỉ rõ thêm một bước phỏng đoán của hắn là đúng, tiếp theo lấy ra Hỏa văn, châm xỉ gà cho Bác Sơn và Phúc Thái.
- Không biết gần đây Hồng gia có khỏe không?
Thấy Bác Sơn không nói gì, Vương Xuyên phải bắt chuyện trước.
- Rất khỏe.
Bác Sơn lạnh nhạt đáp, cũng làm ra bộ dạng trịch thường, Phúc Thái cũng thế, phần lớn thời gian đều lựa chọn im lặng, chỉ nghe ít nói.
Đồng thời lúc này Tập đoàn Thợ Săn cũng bỏ vốn lớn, 500 chiếc hạm vận tải và 5 chiếc chiến hạm Ma Văn, toàn bộ gom hết.
- Bây giờ bán đấu giá món hàng cuối cùng của phía chính phủ, khu neo đậu chiến hạm hiện đại hoá của Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển, giá quy định 3 triệu kim tệ.
Người chủ trl đầu giá lên tiếng.
- 3.1 triệu kim tệ.
Vương Xuyên ngồi cạnh nịnh nọt lấy lòng, vội giơ cao bảng lên tiếng.
Thấy Vương Xuyên giơ thẻ bài, mọi người đều nhìn vào hắn, tỏ vẻ khó hiểu. Theo lý thì hạm vận tải đã bị Tập đoàn Thợ Săn mua hết, còn muốn lấy khu neo đậu chiến hạm này làm gì? Làm sân thể dục hả?
Khu neo đậu chiến hạm này cũng là thứ Tập đoàn Thợ Săn cần, dù sao chiếm dụng nhiều chô tốt của Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển, cũng tiện lợi hơn là xây mới, quan trọng hơn là giảm 50%, rẻ quá còn gì.
Nhưng khi Bác Sơn định giơ thẻ bài tăng giá, lại thấy Vương Xuyên siểm nịnh đè tay Bác Sơn xuống.
- Hứa giám đốc, không cần rắc rối, mua được khu neo đậu chiến hạm này, là ta hiếu kính cho Hồng gia, mong vui lòng nhận cho.
Vương Xuyên lấy lòng nói.
Hứa Dương, là tên thân phận mới của Bác Sơn.
Nghe thế, Bác Sơn nhướng mày, cũng không chấp nhất, dựa vào ghế yên lặng theo dõi.
Còn những người khác, 3 triệu kim tệ đối với tập đoàn lớn cũng là con số không nhỏ, bởi vậy sẽ không ai đi đầu tư vào chỗ lỗ vốn này.
Thấy không có người ra giá, cuối cùng người chủ trl đấu giá cũng kết thúc với 3.1 triệu kim tệ, bán ra khu neo đậu chiến hạm cỡ lớn của Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển cho Vương Xuyên.
Bản thân Vương Xuyên hết sức thức thời, lập tức chuyển giao hồ sơ khế đất cho Tập đoàn Thợ Săn, bỏ vào túi hồ sơ, nhét vào tay Bác Sơn.
Bác Sơn cũng không khách khí nhận lấy, theo Bác Sơn thấy, túi hồ sơ này chính là thư đầu hàng của Vương Xuyên, về phần xử lý thế nào, phải xem ý của Tiêu Hoàng.
Khoảng 10 phút sau, hội đấu giá kết thúc, lúc này Vương Xuyên cũng vẫn đi gần với Bac Sơn.
- Không biết khi nào Hồng gia có thời gian, có thể cho ta đi gặp một lần?
Vương Xuyên hỏi nhỏ.
Thấy Vương Xuyên yêu cầu như thế, Bác Sơn quả thật không làm chủ được, dùng Ma Văn thông tin gửi tin nhắn hỏi Tiêu Hoàng.
Lúc này Tiêu Hoàng hoàn thành xong 3 tiếng huấn luyện, đang ngồi trên bàn, theo dõi Tập đoàn Thợ Săn còn có chỗ nào phải thu mua hay xây dựng thêm, dùng để xây dựng khu điều trị. Dù sao mấy ngày nữa, thương binh quân đoàn Bối La
trước kia sẽ tới, ngoài ra còn có hiệp nghị với Áo Thác.
Phạm Cương Tinh không dễ ra vào, bởi vậy phải tỉm một nơi thích hợp ở Vĩnh Ngạn Tinh, đồng thời đây là bước đầu tiên tích tụ sức chiến đấu của Tiêu Hoàng.
Cuối cùng có thể tụ tập bao nhiêu người, vẫn không biết, chẳng qua phải chuẩn bị tốt mọi thứ mới được. Ngoài ra, còn phải ra sức chế tạo Dược văn phân chia cùng Dược văn kích hoạt.
Trong khi Tiêu Hoàng đang tập trung chế tạo Dược văn phân chia, Ma Văn thông tin truyền tới tin nhắn, Bác Sơn gửi tới, nội dung: Vương Xuyên muốn gặp ngài, vừa tặng chúng ta lễ vật 3 triệu kim tệ, nên làm gì đây?
Nhìn tin tức này, Tiêu Hoàng cũng hiểu được hàm ý của nó, theo Tiêu Hoàng thấy, Vương Xuyên này tuyệt đối tự hiểu lấy mình, biết không gánh nổi áp lực từ Tập đoàn Thợ Săn, chủ động đầu hàng, bảo đảm mình sẽ không tan xương nát thịt như Bắc Uyển, gia tộc Đông Doanh. Đây đúng là hành vi sáng suốt.
Thực ra, mục tiêu tiếp theo của Tiêu Hoàng chính là Tập đoàn lương nghiệp Phong Cốc.
Phương pháp được chọn vẫn như cũ, dùng biện pháp hiệu quả nhất: ép giá. Hơn nữa Tiêu Hoàng đã áp dụng hành động, liên lạc với tổng thống Ngả Kim Sâm, cho hắn phái người đáng tin, khoảng mấy ngàn người, sử dụng ruộng trông lúa.
Đồng thời mấy ngày qua, Tiêu Hoàng cũng tích góp số lượng lớn Ma Văn thúc đẩy.
Chỉ là Vương Xuyên chủ động khuất phục, Tiêu Hoàng quyết định thay đổi phương án một chút, chỉ cần khống chế hoàn toàn Tập đoàn lương nghiệp Phong Cốc, phải nghe theo lệnh mình, mọi chuyện sẽ dễ nói.
Phân tích một loạt như thế, Tiêu Hoàng dùng tin nhắn bảo Bác Sơn dẫn Vương Xuyên đến tổng bộ Tập đoàn Thợ Săn.
Căn dặn xong, Tiêu Hoàng cắm đầu tiếp tục chế tạo hoàn thành Dược văn phân chia.
Bởi vì Tiêu Hoàng đã có 2 lần kinh nghiệm chế tạo Dược văn phân chia, bởi vậy lúc này chế tạo cũng dần thuần thục, tốc độ được tăng lên.
Khoảng 1 tiếng sau, chế tạo xong Dược văn phân chia, Tiêu Hoàng thay trang phục Hồng Lượng, cầm gậy nhỏ rời nhà thẳng tới khe nứt không gian.
Khoảng 10 phút sau, Tiêu Hoàng bước vào phòng khách tổng bộ Tập đoàn Thợ Săn, nhìn thấy Vương Xuyên, người cao khoảng 1.7m, làn da hơi đen, đang cung kính ngồi trên sô pha đắt giá.
Thấy Tiêu Hoàng một thân áo xám bệnh trạng, chầm chậm đi tới, Vương Xuyên vội vàng đứng dậy, ánh mắt tôn kính, lập tức kính cẩn vươn tay ra:
- Hồng gia, có thể hân hạnh được gặp ngài, Vương mỗ thật quá hân hạnh.
Tiêu Hoàng không đưa tay ra ngay, đánh giá Vương Xuyên một chút, mới từ từ vươn tay ra nắm một cái rồi buông ngay, sau đó ngồi vào ghế đối diện Vương Xuyên. Từ đầu tới cuối, ánh mắt thản nhiên, sắc mặt nghiêm túc, làm người ta không thể nhìn thấu trong lòng hắn đang nghĩ gì.
- Bởi vì ta có việc, cho nên chúng ta đừng quanh co lòng vòng. Hôm nay ngươi tới tỉm ta, đơn giản là muốn Tập đoàn Thợ Săn thả cho người một đường, đừng sa lầy theo Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển, khiến các ngươi dính đầy thương tích. Phải không?
Tiêu Hoàng không nói nhiều, hỏi xong, ánh mắt nhìn vào Vương Xuyên trước mặt.
Thấy ánh mắt sắc bén của Tiêu Hoàng, Vương Xuyên có phần chột dạ, không kìm được tránh né, cũng yếu thế gật đầu, lúng túng nói:
- Đúng thể, mong Hồng gia giơ cao đánh khẽ.
- Vậy dễ nói thôi, nhưng ta có một điểm mấu chốt, đó là Tập đoàn Thợ Săn xác nhập với Tập đoàn lương nghiệp Phong Cốc các ngươi. Ta cam đoan ngươi có thể
kiếm được càng nhiều tiền hơn, có được tài phú lớn hơn, đồng thời cho tập đoàn của ngươi một bước lên mây. Nhưng điểm mấu chốt của ta chính là, Tập đoàn Thợ Săn có được quyền quyết định tuyệt đối với Tập đoàn lương nghiệp Phong Cốc. Nói cách khác, sau này mặc kệ thế nào, ngươi cũng phải nghe ta chỉ huy.
Tiêu Hoằng nói thẳng, ngữ khí quả quyết không cho Vương Xuyên thương lượng.
Vương Xuyên ở đối diện rơi vào trầm tư, không nói quá, giao ra quyền quyết sách, rõ ràng bại lộ nhược điểm ra trước mặt con dã thú Tập đoàn Thợ Săn, người ta muốn nhào nặn thế nào cũng được.
Tiêu Hoằng cũng cho trái ngọt, đó là cam đoan Vương Xuyên có được nhiều tài phú hơn, hơn nữa làm Tập đoàn Phong Cốc một bước lên mây. Nếu là người khác nói thể, Vương Xuyên tuyệt đối sẽ coi là lời nói khoác, nhưng Tiêu Hoằng nói ra, vậy thì chưa chắc.
Nói trắng ra dụng ý của Tiêu Hoằng là: tiền lời của Tập đoàn lương nghiệp Phong Cốc thuộc Vương Xuyên, nhưng phải giao ra quyền lực cho Tập đoàn Thợ Săn.
- Được rồi.
Qua hồi lâu, Vương Xuyên mới gật đầu. Bản thân Vương Xuyên biết rố, dựa vào thực lực, Phong Cốc không phải là đối thủ của Tập đoàn Thợ Săn, đấu đến cuối cùng, vẫn là một chữ chết, còn không bằng thuần phục cho xong.
- Ngươi rất thức thời, yên tâm không, không bao lâu nữa, ta sẽ làm cho ngươi biết, lựa chọn hôm nay là chính xác.
Nói xong, Tiêu Hoằng lấy ra một phần hợp đồng xác nhập, đặt lên một cây xì gà đắt đỏ, đầy tới trước mặt Vương Xuyên.
Dụng ý rõ ràng.
Vương Xuyên cũng không có lý do kháng cự, lấy bút ký vào phần hợp đồng này.
- Từ nay về sau, chúng ta là người một nhà. Yên tâm, sau này Tập đoàn Phong Cốc của ngươi vẫn là Tập đoàn Phong Cốc, ngươi là ông chủ, vẫn vẫn là ông chủ. Nhưng từ bây giờ, ngươi thuộc về Tập đoàn Thợ Săn, phải phục tùng không điều kiện với quyết sách của Tập đoàn Thợ Săn.
Tiêu Hoằng nói xong, đứng dậy, quẹt hỏa văn trong tay đưa tới trước mặt Vương Xuyên.
Thấy Tiêu Hoằng hành động như thế, Vương Xuyên cũng hiểu được, vội cầm điếu xỉ gà mà Tiêu Hoằng đầy tới, sau đó run run châm ngöi hỏa văn, toát ra cung kính hữu nghị với Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng cũng không để ý, mà nhìn sang Bác Sơn, hỏi:
- Chuyện Tập đoàn Tinh Tế Bắc Uyển tiến hành thế nào rồi?
- Lão đại cứ yên tâm, mọi chuyện đã xong, nên thu mua đã tới tay. về phần nhân viên cũ và nhân viên điều khiển hạm vận tải của Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển, toàn bộ đều giữ lại, tiền lương đã được nâng cao một phần.
Bác Sơn báo cáo.
- Rất tốt.
Tiêu Hoằng gật đầu, sau đó căn dặn tiếp:
- Lại điều ra một phần tài chính, nghĩ cách thu mua khu đất, phải bí ẩn, thật sự không được thì thành lập khu biệt thự gần tổng bộ. Trong vòng 10 ngày phải hoàn thành.
- Đã rõ, cam đoan nhanh chóng hoàn thành.
Bác Sơn cũng không hỏi vì sao, dứt khoát đáp ngay, Bác Sơn biết được Tiêu Hoằng tuyệt đối có động tác lớn.
Cùng lúc đó, ở trong Công ty vận chuyển liên hành tinh Thợ Săn, tổng quản Khoa Lạc phái tổ công tác đã bắt đầu quy hoạch xét duyệt cơ sở hạ tầng Tập đoàn liên hành tinh Thợ Săn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT