- Khoa Lạc, giao cho ngươi xử lý chuyện này, chứng cớ ở trước mắt, nên làm thế nào, không cần ta nói chứ?
Áo Thác lại nhìn vào Khoa Lạc, âm trầm hỏi.
- Biết, biết, thuộc hạ sẽ làm hết khả năng.
Khoa Lạc vội vàng nói, không dám rề rà.
- Vậy thế đi.
Áo Thác nói xong, liền tắt Ma Văn thông tin.
Tiêu Hoằng đứng bên cạnh, cũng nhắn tin cho Bác Sơn, nội dung: chuẩn bị tài chính, thu mua toàn bộ hạm vận tải Ma Văn của Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển.
Ở văn phòng, Bác Sơn nhận được mệnh lệnh này, không khỏi ngây ra. Hắn tin tưởng Tiêu Hoằng có thể giải quyết được vấn đề khó này, nhưng chuẩn bị kim tệ thu mua Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển, cái này quá mức đi chứ. Dựa theo kế hoạch trước đó, xử lý Tập đoàn Tinh Tế Bắc Uyển tối thiểu cũng cần một thời gian nữa.
Nhưng nếu Tiêu Hoằng đã nói vậy, Bác Sơn tự nhiên sẽ làm theo.
Cùng lúc đó, các tạp chí lớn trên Vĩnh Ngạn Tinh vẫn đang dốc hết sức đưa tin sự kiện Công ty vận chuyển liên hành tinh Thợ Săn vi phạm quy định vận chuyển.
Dù sao trước đó họ đều thu được phí tuyên truyền đáng kể từ Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển đưa đến.
Nhưng ngay khi họ đang hừng hực khí thế, trung tâm chính phủ quản lý giao thông Gia Đô đế quốc phát ra tin tức, xác định rõ ràng: An Thụy chủ quản khu 601 nhận hối lộ lớn từ Tập đoàn Tinh Tế Bắc Uyển, bị tử hình tại chỗ, nhân viên chủ yếu tham dự vào chuyện này, toàn bộ bị giam cầm chung thân. Long Giai Kỳ ông chủ Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển vì hối lộ quan viên Gia Đô, cũng bị giam cầm chung thân, niêm phong Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển, toàn bộ hạm vận tải Ma Văn thống nhất tiến hành bán đấu giá. về phần những nhân viên khác liên quan tới chuyện này, đang tiến hành điều tra thêm.
Ngoài ra còn có một tin tức khác, đó là giải thích công khai với Tập đoàn Thợ Săn, hơn nữa biểu thị rõ Công ty vận chuyển liên hành tinh Thợ Săn không có vấn đề, đã cho đi qua, quốc gia bồi thường ở mức nhất định.
Tin tức được công bố, mọi người vốn đang tràn đầy nghi ngờ Công ty vận chuyển liên hành tinh Thợ Săn, lập tức hóa đá tại trận.
Đúng thế, phần lớn người Vĩnh Ngạn Tinh đều nhìn ra được, lần này chính là lúc thử thách thực lực quan hệ xã hội giữa Tập đoàn Thợ Săn và Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển.
Nhưng làm mọi người không ngờ, đó là trong trận đấu sức này, Tập đoàn Tinh Tế Bắc Uyển lại trực tiếp đóng cửa? Đây là điều mọi người tuyệt đối không ngờ.
Rốt cuộc Tập đoàn Thợ Săn có năng lực lớn cỡ nào? Không ngờ chỉ mới va chạm lần đầu tiên, liền đánh tan tành Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển.
Mọi người chú ý chuyện này, đồng loạt ngây ngẩn, cũng ngày càng cảm giác Hồng Lượng và Tập đoàn Thợ Săn kia sâu không lường được. Từ khi An Thụy ra tay đến khi bị bắn chết, Tập đoàn Tinh tế Bắc Uyển đóng cửa, toàn bộ quá trình không quá nửa ngày, tốc độ ra tay và mức độ độc ác khỏi phải nói thêm nữa.
Không nói thương nhân nhỏ hay dân chúng bình thường, ngay cả ba thể lực lớn còn lại trên Vĩnh Ngạn Tinh cũng phải rung động. Đứng ở địa vị cao, bọn họ cũng thấy được tin tức tuyên bố trên cổng thông tin chính phủ là đang tỏ ra yếu thế với Tập đoàn Thợ Săn, hoặc có thể gọi là bày tỏ ý tốt.
Từ đó có thể phán đoán ra, Hồng Lượng kia hẳn là có ngàn vạn liên hệ với trung tâm quản lý giao thông.
Bởi vậy 3 thế lực lớn gần như cũng lúc sinh ra nhận thức chung, đó là đừng có so kè với Tập đoàn Thợ Săn trong vận chuyển liên hành tinh, hơn nữa lại củng cố sản nghiệp của mình, như đang sắp đối phó đại địch.
Điều này cũng khó trách, bọn họ có thể tưởng tượng được hướng phát triển sau này, Tập đoàn Thợ Săn trực tiếp lũng đoạn 3 ngành sản xuất lớn: tài liệu, Dược văn và vận chuyển, này tuyệt đối sẽ nhảy thành đầu sỏ không thể lay chuyển ở trên Vĩnh Ngạn Tinh.
Đồng thời Khoa Lạc khống chế tất cả những chuyện này, bận rộn xong xuôi, kbông kböi lau mồ hôi. Vừa rồi đúng là thật nguy hiểm mà, suýt nữa bị cái tên khốn An Thụy kia kéo xuống nước, may mà Tiêu Hoàng nói mấy câu, làm cho hắn chuyển nguy thành an.
Bỏ Ma Văn thông tin xuống, Khoa Lạc xem tư liệu mà thuộc hạ đưa tới, đó là những tư liệu về Hồng Lượng.
Tư liệu không có gì phức tạp, năm ba câu mà thôi, trong đó giá trị nhất là Hồng Lượng là ông chủ Tập đoàn Thợ Săn, người Thượng Tri Tự Do Quốc, có quyền kinh doanh hợp pháp ở Gia Đô đế quốc.
Không thể không nói, theo Khoa Lạc thấy, lần này hắn thiểu Hồng Lượng một cái ân tỉnh lớn, quan trọng hơn là lúc này có ngu cũng thấy được, Hồng Lượng có quan hệ không tệ với Áo Thác.
Một ngày trôi nhanh, Áo Thác ở lại Vạn Tôn Cốc khoảng 10 ngày, cuối cùng cũng phải đi.
Nghỉ ngơi một đêm, thân thể Áo Thác khôi phục với tốc độ thấy rõ, kỳ thật chủ yếu là vì thủ đoạn điều dưỡng của Tiêu Hoàng.
Bây giờ Áo Thác cơ bản không cần người dìu nữa, có thể bước đi tự nhiên, chỉ là còn hơi khập khiễng, cần phải khôi phục hoàn toàn lực lượng thân thể mới giải quyết được.
Đến trưa, Áo Thác dọn dẹp xong hành trang, vẫn cung kính trước Tiêu Hoàng, còn xe lăn thì trực tiếp bị Áo Thác đá sang một bên.
- Đã nói, hết sức cảm tạ ơn tái sinh của Tiêu đại sư, Áo mỗ không biết gì báo đáp, sau này có chỗ nào cần, sẵn sàng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.
Áo Thác nói xong, liền cúi người trước Tiêu Hoàng.
- Áo Thác lão ca không cần khách khí.
Tiêu Hoàng nói xong, liền vội vàng nâng Áo Thác dậy. Trải qua nhiều ngày tiếp xúc, Tiêu Hoàng rất kinh nể Áo Thác, nguyên nhân không phải vì chức vị của Áo Thác, mà là cách làm người.
Áo Thác có những lúc cực kỳ cố chấp, nhưng một thân chính khí, hạng người quang mình lôi lạc như thế, thật là quá ít trong Vũ trụ Thái Qua.
- Cảm thấy gần đây dường như Tiêu Hoàng đang cần thủ hạ, ta có biện pháp, không biết Tiêu đại sư có săn lòng thu nhận họ không?
Áo Thác vừa ra cửa, bỗng nhiên lại nói, chỉ là có phần khó mở miệng.
- Áo Thác lão ca, có chuyện gì cứ nói thẳng.
Tiêu Hoàng cũng kính trọng nói.
- Ngài cũng biết thân phận của ta, có một số lớn thủ hạ tướng sĩ nam chinh bắc chiến, bị thương trên chiến trường, hơn nữa cũng có người giống như tạ, bị tàn tật nặng nề thành phế nhân. Chỉ là không biết Tiêu đại sư có thể trị khỏi cho họ không, sau này do ngài sử dụng, dù sao ngài phải kinh doanh, cũng cần hộ viện giữ nhà.
Áo Thác nói.
Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Hoàng chợt động, lời của Áo Thác đâm thẳng vào
trong lòng Tiêu Hoằng, bởi vì Tiêu Hoằng muốn hoàn thành kế hoạch, quyết thắng bại cuối cùng chính là ở trình độ võ lực mạnh mẽ.
Đề nghị của Áo Thác rõ ràng đã thay Tiêu Hoằng giải quyết rắc rối này.
- Đề nghị này đương nhiên tốt, nhưng mà đến lúc đó hy vọng Áo Thác lão ca hỗ trợ nhiều hcm, như là triệu tập bọn họ, đưa họ đến Vĩnh Ngạn Tinh này.
Tiêu Hoằng cười khẽ nói.
- Ngài cứ yên tâm, ta sẽ lo hết.
Áo Thác cười khẽ nói, lại cúi người với Tiêu Hoằng, khập khiễng cùng Áo Duy Tín đi ra cửa Vạn Tôn Cốc.
Kỳ thật Áo Thác nhiệt tình như thế, bởi vì cũng là hai bên cùng có lợi. Dù sao Gia Đô đế quốc vốn áy náy với những tướng sĩ tàn phế này, bây giờ có cơ hội cho họ khôi phục, vì sao không làm.
Đương nhiên, trong lòng Áo Thác cũng rất rõ, tạm thời hiệu suất chữa bệnh của Tiêu Hoằng cũng có hạn, phải lựa chọn tinh binh tướng giỏi mới được.
Trong đó lựa chọn đầu tiên của Áo Thác chính là Tác Phổ trợ thủ ngày xưa của mình, có cấp bậc Đại Ngự sư, ở trong lần sự cố chiến hạm đó bị tàn phế nghiêm trọng, trở thành phế nhân.
Nghĩ thế, Áo Thác lấy ra cuốn số nhỏ, viết tên trợ thủ Tác Phổ.
Tiếp theo bắt đầu nghĩ tới những tướng sĩ ở cạnh mình bị thương xuất ngũ, cứ thế, trên đường nghĩ tới thuộc hạ ngày xưa, Áo Thác đi vào xe Ma Văn, từ khe nứt không gian đến Ngự Phu Tinh, sau đó trở về chiến hạm Ma Văn loại nhỏ, đi tới Đại Mẫu Hạm Tiên Nữ.
Trải qua 4 tiếng hành trình, Áo Thác ngồi chiến hạm Ma Văn loại nhỏ chầm chậm kết nối với Đại Mẫu Hạm Tiên Nữ ngoài không gian.
Áo Thác một mình khập khiễng đi vào trong phòng điều khiển Đại Mẫu Hạm, mà không phải dùng xe lăn. Không nói quá, trên đường đi mọi người đều ngây ngốc, trước kia còn chào quân lễ, bây giờ cứ đứng như tượng, ngạc nhiên trợn to mắt, không ngừng đánh giá lên xuống như thấy được quái vật.
Nhất là khi Áo Thác bước vào trong phòng điều khiển, nhân viên của Áo Thác đang châu đầu ghé tai, thậm chí đám người hạm trưởng Áo Tây Đa đồng loạt ngốc trệ.
Tiếp theo không ngừng đánh giá Áo Thác trên dưới một phen, bọn họ còn nhớ rõ khi Áo Thác rời đi, ngồi trên xe lăn, thân thể không đầy đủ, chỉ có một đùi còn nguyên, nhưng bây giờ thì sao? Ngoại trừ thần sắc hơi tiều tụy ra, toàn thân gần như nguyên lành.
Những nhân viên trước đó còn âm thầm đoán Áo Thác rời đi đã xảy ra chuyện quỷ gì, lần này xác mình rõ ràng, nhất là dưới ống tay áo, đôi tay nguyên vẹn uốn cong.
- Sao hả? Không quen ta sao?
Áo Thác đứng trước cửa, nhìn vẻ kinh ngạc của đám người Áo Tây Đa, cười khẽ nói, tâm tình tự nhiên rất tốt. Được Tiêu Hoằng cứu chữa, Áo Thác đã có thể sống như người thường, có gì làm người ta cao hứng hơn thế này?
- Chủ... Chủ soái, ngài...
Áo Tây Đa kinh dị, ánh mắt kinh ngạc không thôi. Trước đó Áo Thác chỉ xin nghỉ dài hạn, nói là điều trị thân thể, nhưng có ai tưởng tượng được, 10 ngày sau thân thể Áo Thác lại phục hồi hoàn toàn.
Vốn còn có người nghĩ lầm Áo Thác gắn chi giả, nhưng khi Áo Thác vuốt mũi, ánh mắt ngạc nhiên càng đậm hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT