Sáng sớm, đám người Lâm Tử nhận được tin tức của Tiêu Hoằng, gần như một đêm hưng phấn không ngủ nổi. Dù sao nghề thợ mỏ này cũng là công việc nguy hiểm, lại bẩn thỉu, chỉ cần điều kiện cuộc sống cho phép thì không ai muốn làm.

Nhưng đám người Lâm Tử mặc quần áo rách nát, ai cũng lộ vẻ hưng phấn, Tiêu Hoằng cười cười, tiếp theo bảo Lý Nhạc đi vào phòng hắn chuẩn bị ít giường cho mọi người ngủ.

Về phần tiền lương thì Tiêu Hoằng cũng không keo kiệt. Nhưng người này tuy rằng chưa phải người hắn tin cậy nhất nhưng cũng vẫn rất đáng tin, ai nấy mỗi tháng đều được một kim tệ.

Nghe Tiêu Hoằng nói mức lương như vậy, đám người Lâm Tử lập tức sững sờ. Bọn họ ở mỏ đá mỗi tháng mệt gần chết nhưng chỉ có ba mươi ngân tệ, thậm chí còn không tới. Không thể tưởng được Tiêu Hoằng trực tiếp tăng tiền lương của bọn họ lên gấp ba.

- Đây là tiền lương bước đầu thôi. Nếu mọi người biểu hiện ưu tú thì còn có tiền thưởng. Hơn nữa gần nửa tháng công tác duy nhất của các ngươi là đọc sách thuốc và tăng Ngự lực.

Tiêu Hoằng nói xong liền đưa một tập Ngự Hương dày đặt lên bàn trà.

Trong lòng Tiêu Hoằng cũng đã tính toán lỹ rồi. Chỉ cần Ngự lực của Lý Nhạc tăng lên tới cấp ba, Ngự lực của những người khác tăng tới cấp hai thì Tiêu Hoằng liền không cần sử dụng Dược Văn văn trong văn nữa, để bọn họ khống chế, mọi người chuyên trách khống chế một loại Ma Văn. Mà Tiêu Hoằng sẽ phụ trách sử dụng, có chứa kỹ thuật Ma Văn văn trong văn. Nhờ đó hắn có thể tiết kiệm rất nhiều Ngự lực để tu luyện và chế tạo Ma Văn khác.

Sau khi phân công xong, Tiêu Hoằng liền đưa bọn họ tới hậu viện, đưa vào căn phòng Lý Nhạc đã chuẩn bị. May là phòng Lý Nhạc đủ rộng, chín người ở vẫn được.

Về sau nếu có điều kiện thì phải nghĩ biện pháp mở rộng.

Sắp đặt xong, Tiêu Hoằng liền ứng phó với đám khách hàng đã đợi lâu bên ngoài cửa. Đúng vậy. Tuy rằng bốn phía có rất nhiều quán thẩm mỹ nhưng dường nhưng chưa đâu làm ăn tốt như Trung Tâm Đại Hoằng Mỹ.

Tuy nhiên Xuân Ngôn Dược Quán đối diện lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác. Dù vốn nơi này cũng không đông bệnh nhận nhưng so với Trung Tâm Đại Hoằng Mỹ thì đúng thật là khó coi.

Phó Ngôn ngồi bên quầy sắc mặt đã khó coi tới vô cùng. Vốn hắn cho rằng Đại Hoằng giống như ruồi bọ kia sẽ bị hắn đập chết, kết quả không ngờ là cảnh tượng lại như thế này, chẳng những không chết mà việc làm ăn lại vô cùng thuận lợi.

Khiến người ta đỏ mắt, cũng khiến Phó Ngôn sinh tâm lý vừa ghen tị vừa hận.

- Ông chủ, tiếp như vậy thì cũng không được đâu. Để Đại Hoằng phát triển tiếp thì sớm muộn gì chúng ta cũng bị bao phủ hoàn toàn.

Đám người Chung Ninh đứng bên cạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đã gần nhai tuần, Đại Hoằng đổi hình thức kinh doanh xong, làm ăn không ngừng tăng vọt, hơn nữa thế hệ trẻ gần đó rất nhiều nữ nhân, bất kể già trẻ đều bắt đầu gọi Tiêu Hoằng là gì mà mỹ thần, gì là thượng đại sư.

Thật ra bản thân Tiêu Hoằng thật sự trông rất quê mùa.

Lông mày Phó Ngôn nhíu chặt, sắc mặt càng khó coi.

- Từ ngày mai chúng ta cũng bắt đầu tiến hành nghiệp vụ thẩm mỹ. Ta không tin dựa vào thực lực của một Ngự Giả như ta, còn có tiếng tăm của đồ đệ Tịch Phúc, có gia tộc to lớn như Trạch Lôi duy trì, một Tiêu Hoằng nhỏ nhoi, Ngự Đồ cấp con tép mà đấu lại được với ta.

Vẻ mặt Phó Ngôn nghiêm túc nói.

Phó Ngôn có ý nghĩ như vậy cũng không có gì lạ. Phía sau hắn còn có gia tộc Trạch Lôi che trở. Trái lại hắn cũng từng tìm hiểu qua Tiêu Hoằng, biết đối phương trước kia chỉ là một thợ mỏ nhỏ nhoi, chẳng có chỗ dựa nào.

Sau đó Phó Ngôn cũng không trì hoãn lâu, bắt đầu chế tạo Dược Văn thẩm mỹ. Về phần công năng thì đúng là hàng nhái của Trung Tâm Đại Hoằng Mỹ, căng da mặt, trừ mụn, tàn nhanh, vân vân.

Chớp mắt đã qua một ngày. Xuân Ngôn Dược Xá đã thay tên thành Xuân Ngôn Mỹ Chi Hành.

Tiêu Hoằng đứng trong phòng phía trước tất nhiên có thể thấy rõ biến hóa của biển hiệu cửa hàng đối diện. Hiển nhiên Tiêu Hoằng hiểu là Phó Ngôn quyết tâm đối địch với mình, dường như muốn lấy Trạch Lôi làm chỗ dựa vững chắc, còn dựa vào thực lực cấp bậc Ngự Giả của mình mà đánh hạ Tiêu Hoằng.

- Nếu muốn chơi thì tới đây đi.

Tiêu Hoằng nhìn ra cửa sổ, mỉm cười, nói khẽ. Có thể nói nhiều ngày trôi qua như vậy, Đại Hoằng Dược Quán phát triển đã mang cho Tiêu Hoằng nhiều tự tin hơn. Hơn nữa trong đầu Tiêu Hoằng đã nghĩ ra rất nhiều sách lược kinh doanh.

- Ái chà, cái này là cái gì? Sao lại nặng như vậy?

Phía sau Tiêu Hoằng bỗng nhiên truyền tới giọng nói của Lý Nhạc. Hắn đang cong người kéo một hộp gỗ lớn.

- Là thứ có thể kiếm tiền đó.

Tiêu Hoằng cúi xuống mở thùng. Chỉ thấy bên trong là những cái bình thủy tinh nhỏ cỡ nắm tay trẻ con, còn có những dung dịch xanh biếc bên trong.

- Đây là cái gì?

Lý Nhạc chớp chớp mắt, hỏi.

- Đồ trang điểm, tên là Nhuận Mỹ. Từ hôm nay trở đi chúng ta bán thêm nó, coi như thu nhập phụ, giá là 10 ngân tệ một lọ.

Tiêu Hoằng đáp, cũng bảo Lý Nhạc bày nó ra quầy. Tổng cộng có năm mười bình, đều là Tiêu Hoằng dựa vào kinh nghiệm mấy ngày nay tỉ mỉ phối chế ra.

Tám giờ sáng, sau khi giúp một nữ tử khôi phục làn da mịn màng xong, Tiêu Hoằng liền đưa Nhuận Mỹ ra giới thiệu:

- Phu nhân, thực không dám dấu diếm, loại hiệu quả thẩm mỹ này chỉ có thể duy trì một thời gian là bởi vì nắng gió bên ngoài, cộng thêm độc tố trong thân thể tích tụ khiến làn da có dấu hiệu biến chất. Muốn kéo dài hiệu quả, có thể sử dụng loại cao bảo vệ làn da này, có thể thay thế đồ trang điểm ngày thường.

Vị nữ nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi này cầm gương soi lên mặt mình, tràn ngập mừng rỡ. Nàng xếp hàng từ bốn giờ, kết quả như vậy tuyệt đối là giá trị.

Lưu luyến rời ánh mắt khỏi gương, nữ nhân trung niên nhìn bình thủy tinh trong tay Tiêu Hoằng, sau khi cầm liền đổ một chút ra mu bàn tay mình. Cảm giác mát lạnh bỗng truyền tới, vô cùng thoải mái, hơn nữa chỉ cảm thấy lỗ chân lông hơi mở ra, nhẹ nhàng hô hấp không khí.

- Được.

Không chút do dự, nữ nhân trung niên nhanh chóng nói. Có thể nói nàng bỏ ra gần một kim tệ làm thẩm mỹ, tất nhiên chẳng phải là người thiếu tiền. Mà quan trọng nhất chính là tài nghệ xuất sắc của Tiêu Hoằng đã khiến nàng có loại tín nhiệm theo bản năng đối với hắn.

Sau đó Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, bắt đầu không ngừng tiếp khách.

- A!

Tuy nhiên đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền tới một tiếng thét chói tai.

Tiêu Hoằng đang chuyên tâm trị liệu ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua cửa sổ. Chỉ thấy một nữ nhân hơn hai mươi tuổi bỗng từ Xuân Ngôn Mỹ Chi Hành chạy vội ra, ôm khuôn mặt đỏ sưng mọng, vẻ mặt tràn ngập đau đớn và sợ hãi.

Có kinh nghiệm làm nghề y phong phú, Tiêu Hoằng nhìn là có thể kết luận, đây là do Dược Văn thẩm mỹ chế tác không đúng, làm cho da nhạy cảm bị phỏng.

Nếu xử lý không thỏa đáng, nhẹ thì làn da này sẽ bị nhuốm sắc tố, nặng thì da thối rữa, hủy dung mạo. Nhất là như cô gái kia đang đứng ngoài cửa hàng, mặc cho làn da bị thương gặp gió thổi.

Tiêu Hoằng có thể nói hiện giờ coi trọng nhất là thực lực và tiền tài, nhưng cũng không phải loại người lạnh lùng tới cực điểm. Hắn hiểu rõ nếu để cô gái ngoài cửa sổ kia như vậy thì tuổi xuân của nàng sẽ có thể bị hủy diệt.

- Chờ một chút.

Tiêu Hoằng nói với khách hàng đang nằm trên giường một tiếng, thu hồi Ma Văn rất nhanh, bước ra ngoài, xông qua dòng xe cộ rất nhanh. Tiêu Hoằng nhanh tay gỡ áo khoác xuống, trùm lên mặt cô gái.

- Đi theo ta.

Nói xong Tiêu Hoằng liền lôi cô gái bước trở về.

Để cô gái nằm xuống một giường bệnh khác, ta liền đổ một tầng Nhuận Mỹ lên mặt nàng, bảo vệ làn xa bị tổn hại, không để vi khuẩn xâm hại nữa. Không dừng lại, Tiêu Hoằng liền lập tức khởi động Dược Văn chữa trị tế bào cũng với Dược Văn hoạt hóa tế bào, mặt không đổi sắc chữa cho bộ mặt bị tổn hại của cô gái kia.

Suốt mười phút, Tiêu Hoằng mới thu hồi hai Ma Văn. Nhìn bộ mặt của cô gái lúc này đã khôi phục sắc thái vốn có, chỉ là còn có một chút da chết.

- Đã không còn nguy hiểm nữa. Tuy nhiên hiện giờ da cô hơi yếu ớt, trong vòng một tuần dùng nó đi. Phí điều trị tổng cộng 70 ngân tệ.

Tiêu Hoằng nói xong liền đưa cho cô gái một lọ Nhuận Mỹ, sau đó không nhiều lời liền ngồi xuống bên cạnh khách hàng vừa rồi, hơi xin lỗi rồi bắt đầu tiếp tục việc của mình.

Từ kinh hoảng, cô gái kia nơm nớp cầm lấy gương. Chỉ thấy làn da vốn sưng đỏ giờ đã bình thường, hơi lấy tay lay thì thấy mấy khối da chết tự nhiên bóc ra, làn da khôi phục vẻ non nớt. Cơ giáp lúc này có thể nói vô cùng cảm khái.

- Cảm ơn, cảm ơn ngài, Đại dược sư.

Cô gái cúi đầu trước Tiêu Hoằng, biểu tình tràn ngập cảm kích.

- Đây là một bài học. Lần sau đừng lấy mặt mình ra làm vật thí nghiệm cho lang băm.

Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc nói. Thật ra vừa rồi thông qua quan sắt mặt cô gái, Tiêu Hoằng đã nhân jra Phó Ngôn sử dụng Dược Văn tuy là Ngự Giả cấp một, đúng ra theo lẽ thường phải có hiệu quả tuyệt hảo nhưng lại phạm một sai lầm trí mạng đó là muốn so hiệu quả với mình, kết quả khiến năng lượng trong Dược Văn tràn đầy, mạnh quá mức.

Có thể nói chỉ luận Ngự lực thì Tiêu Hoằng thừa nhận hắn còn kém Phó Ngôn. Nhưng nếu tính việc suy nghĩ vấn đề toàn diện thì Phó Ngôn còn có chênh lệch so với Tiêu Hoằng.

Lời nói của Tiêu Hoằng tuy lạnh như băng nhưng hành động vừa rồi của hắn lại khiến cô gái cảm thấy ấm áp.

- Ta là Trương Lỵ của học viện Tây Tân Ma Văn. Ngài yên tâm, ta sẽ để bạn học của ta tới đây ủng hộ ngài.

Nói xong cô gái thanh toán tiền rồi xoay người rời đi. Về phần lời hứa của cô gái Tiêu Hoằng cũng không để ý. Hắn hiện giờ đã bận lắm rồi, nhiều khách hàng đến hơn chỉ tăng thêm gánh nặng.

Còn những khách hàng xếp hàng ngoài cửa, trải qua một màn như vậy đều châu đầu ghé tai, theo bản năng coi thường Xuân Ngôn Mỹ Chi Hành, cảm thấy tránh còn không kịp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play