Thường nói không đánh mặt người cười, người ta đường đường là Áo Thác đã hạ thấp mình đến thế, Tiêu Hoằng cũng không thể tự cao tự đại, tự tay đầy xe lăn, đưa Áo Thác vào nhà.

Không thể không nói, lúc này Tiêu Hoằng vẫn còn cảm thấy khó tin, đường đường Hồng y Chủ soái Gia Đô đế quốc ở trước mặt mình lại như thế này.

Tiêu Hoằng đầy Áo Thác vào phòng ngủ, nhìn Thương Luân quần áo rách rưới bẩn thỉu đứng trước bàn của Tiêu Hoằng, xem xét kỹ thuật Tái sinh được Tiêu Hoằng ưu hoá.

Tới giờ, Thương Luân vẫn còn chút không cam lòng, chính mình khổ cực nghiên cứu kỹ thuật Tái sinh 100 năm, lại đi thành toàn cho Tiêu Hoằng.

Thấy Thương Luân đứng trước bàn, Áo Thác lại không kìm được muốn đứng dậy quỳ bái.

- Được rồi được rồi.

Thương Luân liếc Áo Thác, tiện tay phất tay một cái:

- Niệm thân thể ngươi không tiện, lần quỳ bái này miễn đi, sau này thân thể khôi phục thì bù lại là được.

Đối với lời điên điên khùng khùng của Thương Luân, Tiêu Hoằng cũng không để ý, tiếp theo đánh mắt với thanh niên bên cạnh, đầy lão cha của hắn đặt lên giường.

Nếu nói vừa rồi Áo Thác đầy cung kính, vậy thì khi đặt Áo Thác nằm thẳng trên giường, nghênh đón Áo Thác là thắc thôm không thôi.

Nửa đêm hôm qua, Áo Thác ở gần Vĩnh Ngạn Tinh liền nhận được tin tức của Thương Luân, nói là nghĩa tử của lão có cách làm Áo Thác khôi phục như ban đầu, hoàn toàn trị khỏi thân thể tàn tạ của hắn.

Lúc đầu nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của Áo Thác là mừng như điên. Nên biết, tuy rằng bây giờ Áo Thác là Hồng y Chủ soái, nhưng cả người chỉ còn một chân là nguyên vẹn, không thể tự mình sinh hoạt, không khác gì với phế nhân.

Gia Đô đế quốc coi trọng hắn là bởi quyền uy, cùng với đầu óc.

Người ở trong trạng thái này, có ai không khao khát thân thể khỏe mạnh trở lại, muốn thử cảm giác xiết chặt tay, thử bước đi trên phố, mặc dù đây là hành vi bình thường nhất của người bình thường.

Còn đối với lời Thương Luân nói, ban đầu Áo Thác đương nhiên tin chắc, nhưng bây giờ vẫn còn không yên.

Làm cho thân thể mình khôi phục như cũ, hắn không dám tưởng tượng trên đời này lại có người làm được.

Tiêu Hoằng tiện tay kéo ghế ngồi cạnh giường, bắt đầu lột sạch quần áo của Áo Thác, bắt đầu quan sát chỗ đứt tay chân.

Đối với vẻ mặt lo lắng của Áo Thác, Tiêu Hoằng cũng không để ý. Bình thường, hắn gặp vẻ mặt này nhiều lắm, mặc kệ là quân đoàn Bối La hay là chỗ khác, nơi nào cũng có, Tiêu Hoằng đã chết lặng rồi.

Bây giờ chỗ khác biệt duy nhất của Tiêu Hoằng, đó là lần này không phải ghép Ma Văn chi giả, mà làm làm cho tay chân mọc trở ra.

- Đầu tiên ta phải nói trước, kỹ thuật mà ta nắm giữ, kỳ thật hôm qua mới thí nghiệm thành công trên động vật, ngươi mới là người đầu tiên. Bởi vậy, ta không dám cam đoan 100%.

Tiêu Hoằng nói rõ ràng, đây là phẩm hạnh bình thường của nghề Dược sư, đồng thời chỉ vào con chuột nhỏ đang nhảy nhót vui vẻ trên cửa sổ, một cái chân đằng sau vẫn còn đỏ hồng, bên trên có chút lông tơ.

- Không sao cả, chỉ cần có 1% khả năng, ta cũng sẽ tiếp nhận.

Áo Thác không cần suy nghĩ đáp ngay, thực ra bản thân Áo Thác biết rổ, dù là không xong, có thể tòi tệ hơn bây giờ hay sao?

Thân thể chỉ có một chân là nguyên vẹn, loại cảm giác này quả là sống không bằng chết mà.

Thấy thế, Tiêu Hoằng cũng không nói nữa.

Kiểm tra lại tình trạng tay chân, lại xem xét cơ năng thân thể, xác nhận không có vấn đề khác, hay là chứng viêm nhiễm gì, Tiêu Hoằng quay sang bắt đầu chế tạo Dược văn kích hoạt và Dược văn phân chia mới.

Trong đó Dược văn phân chia, phải sử dụng kỹ thuật văn trong văn, hơn nữa mặc dù Dược văn phân chia có bỏ thêm Hàn băng vạn năm, nhiều nhất cũng chỉ sử dụng 200 lần, chi phí cao tới 10.000 kim tệ.

Chẳng qua, trong tay Tiêu Hoằng quả thật không thiếu tiền.

Xử lý xong tài liệu, Tiêu Hoằng lấy ra Tái thạch, mặt không đổi sắc, tập trung chế tạo Dược văn phân chia và Dược văn kích hoạt.

về phần Áo Thác, Hồng y Chủ soái này thành thành thật thật nằm trên giường, nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, ánh mắt mong chờ.

Tuy rằng hắn tiếp xúc với Thương Luân không nhiều, nhưng liên tục suốt 10 năm, cũng có chút kết giao, hắn biết rõ đừng nhìn lão già kia có khi không bình thường, nhưng có những lúc làm việc rất yên tâm.

Còn người thanh niên đi cùng Áo Thác, chính là con của hắn. Lúc này Áo Duy Tín thành thành thật thật đứng ở cửa, so với cha hắn cứng cỏi uy nghiêm, hắn nhìn có vẻ văn nhã hơn nhiều, vừa nhìn không giống như quân nhân.

Tuy rằng tuổi lớn hơn Tiêu Hoằng một chút, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt có thể thấy được, ánh mắt của Tiêu Hoằng thành thục, sắc bén hơn hắn.

Theo Tiêu Hoằng tập trung chế tạo Dược văn, Áo Thác, Áo Duy Tín cũng không dám phát ra chút âm thanh, thậm chí hít thở cũng nhỏ hơn nhiều.

Chỉ có con chuột trên cửa sổ vẫn cứ kêu chít chít, bây giờ cái chân mới mọc lại của con chuột đã có thể hoạt động tự nhiên, chỉ là phần chân mọc ra tiêu hao rất nhiều canxi và protein của thân thể, nhìn có vẻ ốm yếu không đủ dinh dường. Chẳng qua cũng không phải chuyện gì lớn, bổ sung lại là được.

Ngoài ra, Thương Luân trong phòng khách đang lục lọi đồ ăn, uống canh Tiên linh thảo.

Bởi vì Dược văn phân chia phải sử dụng kỹ thuật văn trong văn, bởi vậy chế tạo cũng không đơn giản, hơn nữa Tiêu Hoằng cũng mới chế tạo lần thứ hai, cũng không quá quen thuộc.

Thẳng đến trưa, tốn hết 4 tiếng, Tiêu Hoằng mới chế tạo xong 2 cái Dược văn.

So với chế tạo lần đầu, lần này ít nhiều tỉ mỉ hơn một chút.

Tiếp theo Tiêu Hoằng lấy ra tể bào tái sinh trích từ thằn lằn, sau đó đặt vào ống nghiệm, tiến hành cải tạo nhân tể bào.

Cái này tuyệt đối là một chuyện cực kỳ phức tạp tinh vi.

Cải tạo xong 3 cái tể bào tái sinh, Tiêu Hoằng mới quay lại đánh gái Áo Thác, sau đó coi như khách khí hỏi:

- Hỏi trước, ngài muốn có cảm giác nắm chặt trước, hay là hưởng thụ cảm giác chạy trước?

- Mọi chuyện cứ do thiếu tôn giả làm chủ.

Áo Thác kính cẩn đáp, sau đó liếc 2 cái Dược văn trên bàn, toàn là kỹ thuật Đế văn sáu chiều, trong lòng không khỏi chấn động. Theo Áo Thác thấy, rõ ràng Tiêu Hoằng không đơn giản chỉ là nghĩa tử của Thương Luân.

- Vậy bắt đầu từ đơn giản nhất đi.

Tiêu Hoằng cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đặt cánh tay còn lại của Áo Thác lên bàn, dùng Ma Văn tiêu độc tiến hành rồi tẩy trùng đơn giản trên cổ tay đứt, Tiêu Hoằng mở Hàn Võ hình thành lưỡi dao giải phẫu cực mỏng ở ngón tay.

- Kỳ thật, ta đã sớm chú ý tới ngài, chỉ là không ngờ, ngài lại là nghĩa tử của Thương Luân tôn giả.

Bỗng nhiên Áo Thác nói.

- Ở quận Nam Du hả? Hẳn là ngài có chút giao tính với Phục Thản Đế Quốc, đều là cùng thể liên hiệp.

Tiêu Hoằng cũng không để ý, tuy rằng bị ức hiếp ở Thánh Đàn, nhưng chỉ cần Tiêu Hoằng đứng ở chỗ này, người nơi khác cũng không làm gì được Tiêu Hoằng, không thể đụng tới Tiêu Hoằng một chút nào.

- Nếu lúc trước ta là thủ lãnh Phục Thản Đế Quốc, thứ nhất sẽ không hỗ trợ kế hoạch của ngài, giao cho ngài tên thượng cấp kia; thứ hai ta sẽ cô lập chuyện này, sẽ không liên lụy hoàng đô Phục Thản Đế quốc; thứ ba, ta sẽ khen thưởng cho ngài; thứ tư là đợi tình thế bình ổn, ta sẽ chia cắt thế lực của ngài, hạn chế quyền lợi nắm giữ, đương nhiên, vẫn sẽ trọng dụng ngài.

Áo Thác nói rõ ràng, chỉ là lời này vẫn rất cung kính.

- Ha ha, nếu trong phòng không có người khác, ta cũng không phải nói cho ngài. Trong khi ngài thực thi bước thứ ba, ta đã củng cố quyền lực của ta, còn nói cái gì chia cắt? Chỉ là ta không ngờ, đám người Phục Thản Đế quốc nhìn như rất thông minh, cái đám luôn làm ra vẻ trịch thượng, kỳ thật cha mẹ bọn họ lại là chị em ruột, (ý mắng bại não)

Tiêu Hoằng cười khẽ nói, sau đó cắt cổ tay Áo Thác ra một rạch nhỏ, cấy tể bào tái sinh vào đó.

- Chẳng qua, tất cả đều không có quan hệ tới ta, nếu ngài là nghĩa tử của Thương Luân, vậy là tiền bối của ta.

Áo Thác nói tiếp, tuy rằng Gia Đô đế quốc và Phục Thản Đế Quốc cùng một thể liên hiệp, nhưng dù sao cũng là hai cái quốc gia, bởi vậy đối với những hành vi của Tiêu Hoằng trước đó, Áo Thác cũng không có phản cảm giống như Tần Nhược Bạch, ngược lại cảm thấy Tiêu Hoằng này thật không đơn giản.

- Mặc kệ ngài là địch hay bạn cũng được, ta không cần, chỉ là bây giờ ngài là bệnh nhân của ta, ta là Dược sư của ngài, nhiệm vụ của ta là điều trị cho ngài. Chuyện đó sau này hãy nói, hơn nữa bây giờ ta cũng không phải quân nhân.

Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói, sau đó dùng Ma Văn kích hoạt, kích hoạt chuỗi gi en phục chế cho Áo Thác.

Nháy mắt, Áo Thác cảm thấy chỗ cánh tay đứt truyền ra một trận tê ngứa, loại cảm giác này rất xa lạ, giống như ngâm cổ tay vào trong hù dấm chưa mấy ngày.

- Nếu khó chịu, ngài nhịn một chút, ngài là quân nhân, hẳn là có chút ý chí đó.

Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, tiếp theo mở Dược văn phân chia, nhắm bó ánh sáng xanh lục vào chỗ cấy ghép tể bào tái sinh.

Lần này, Áo Thác bỗng cảm thấy cổ tay không khỏi tê ngứa, còn ngứa ngáy khó nhịn, thậm chí không nhịn được muốn gãi.

Áo Duy Tín ngoan ngoãn đứng một bên, thấy sắc mặt quái dị của cha mình, không khỏi lo lắng. Áo Thác âm thầm đi ra từ Đại Mẫu Hạm, nếu Áo Thác xảy ra chuyện ở chỗ này, quân đội Gia Đô đế quốc sẽ trở nên rối loạn.

Chỉ là khi Áo Duy Tín khẩn trương cẳng, cổ tay đứt của Áo Thác bỗng nhiên lôi ra ngoài, cuối cùng hình thành một cái cột thịt.

Nửa giờ sau, cột thịt kia từ từ chia nhánh, trở nên bẹp dần, nháy mắt liền hình thành bộ dáng bàn tay và năm ngón tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play