Ngay sau đó, Tiêu Hoằng nhảy cẫng khôi ghế, hai tay giơ cao. Vào lúc này, rốt cuộc tìm được chìa khóa cuối cùng hoàn thành kỹ thuật Tái sinh.

Tiêu Hoằng luôn luôn trầm ổn, từ trước đến giờ chưa từng hưng phấn như thế, chỉ cần kích hoạt chuỗi gien, Tiêu Hoằng chỉ cách thành công một bước xa.

Thử nghĩ xem, có thể khôi phục được tay chân đã mất, có thể làm nội tạng hư hòng khôi phục, kỹ thuật này ở trên chiến trường hay trong kinh doanh, đều là hạng kỹ thuật siêu cấp không ai không muốn có.

Thậm chí còn tiên tiến hơn cả Ma Văn chi giả do Tiêu Hoằng chế tạo trước kia, dù sao Ma Văn chi giả có tiên tiến hơn nữa, cũng không tốt bằng hàng thứ thiệt.

Hưng phấn như thế kéo dài khoảng 1 phút, Tiêu Hoằng mặt mày hồng hào ngồi xuống bàn, bắt đầu viết viết vẽ vẽ trên bản ghi chép.

Sau đó bắt đầu chế tạo Ma Văn có thể kích hoạt gien phục chế, đối với Ma Văn này, trong đầu Tiêu Hoằng đã có ý tưởng rõ ràng.

Tiếp theo Tiêu Hoằng phải làm là tổng hợp toàn bộ thành quả nghiên cứu, kể cả của Thương Luân, hình thành hệ thống trị liệu đầy đủ.

Thẳng đến chạng vạng, trước mặt Tiêu Hoằng đã có thêm 2 cái Dược văn, và một cái ống nghiệm đậy kín.

Trong ống nghiệm chứa tế bào lấy ra từ đuôi thằn lằn, chẳng qua đã tiến hành cải tạo nhân tế bào.

Tiếp theo, Tiêu Hoằng mở lông sắt nhỏ lấy ra một con chuột nhỏ, một chân đã bị biến dạng nghiêm trọng, nó chạm vào cạm bẫy Ma Văn mới bị thương.

Lúc trước Lạc Tuyết Ninh cũng không nhẫn tâm lấy mạng tiểu tử này, cứ để đó nuôi, không ngờ thật đúng là sống sót.

- Dù sao cái chân của ngươi cũng không dùng được, vậy để ta dùng ngươi làm vật thí nghiệm đầu tiên đi.

Tiêu Hoằng nắm con chuột nhỏ, lẩm bẩm nói, sau đó lấy ống chích, tiêm cho con chuột nhỏ một mũi thuốc mê.

Vài giây sau, con chuột trong tay Tiêu Hoằng mất đi cảm giác, mê man. Tiêu Hoằng liền đặt nó lên bàn, cố định cơ thể xong, mở Hàn Võ, đầu ngón tay của Tiêu Hoằng nháy mắt hình thành dao giải phẫu bằng băng cực kỳ sắc bén.

Tiêu Hoằng lập tức tập trung, từng chút một cắt bỏ cái chân bị phế của con chuột, sau đó dùng tế bào trong ống nghiệm cấy ghép vào chỗ cái chân đứt.

Sau đó thông qua Ma Văn kích hoạt gien, kích hoạt chuỗi gien phục chế của con chuột, sau đó lấy ra Dược văn phân chia, bắt đầu cường hóa phân chia tế bào cái chân đứt.

Tiêu Hoằng rót Ngự lực vào trong Dược văn phân chia, một đạo ánh sáng xanh lục bắn vào cái chân đứt của con chuột.

Lúc này Tiêu Hoằng cũng ngừng thở, ánh mắt không chớp, chú ý biến đổi ở cái chân đứt, trong lòng khẩn trương cực độ.

Trước đó Tiêu Hoằng kiểm tra mấy lần, xác nhận không có sai lầm, mỗi một bước hay lý luận đều không có vấn đề, bởi vậy nếu lần này không thành công, Tiêu Hoằng quả thật không biết phải làm sao.

Từ đó giống như chứng minh, bản thân kỳ thuật Tái sinh chỉ là một cái kỹ thuật không hiện thực, ít nhất dựa vào kỹ thuật hiện tại là không thể với tới.

Trong lòng Tiêu Hoằng đang thắc thỏm, sắc mặt chợt đổi, khoảng mười mấy giây ngừng trệ, chỗ chân đứt của con chuột bắt đầu nhanh chóng khép lại, làn da trồi lên, rực tiếp bao phủ phần xương, sau đó mọc dài ra từng chút một.

Thấy có biến đổi, ánh mắt của Tiêu Hoằng lại sáng lên, má cũng hồng lên, Tiêu

Hoàng biết rõ kỹ thuật Tái sinh cơ bản đã thành công, tối thiểu chứng minh lý luận có thể làm được.

Khoảng 10 phút sau, Tiêu Hoàng thấy được phần chân của con chuột đã mọc dài ra không khác cái chân bình thường, tiếp theo bắt đầu chia nhỏ, cuối cùng hình thành móng vuốt, giống y như trước kia.

Chỗ khác duy nhất là phần chân này màu hồng non nớt, không có lông, điều này cũng nằm trong dự kiến của Tiêu Hoàng, bởi vì bộ lông phải vài ngày mới mọc ra được.

Bây giờ Tiêu Hoàng phải làm là quan sát, quan sát phần chân mọc mới có thể sử dụng bình thường được hay không.

Phần chân tái sinh xong, Tiêu Hoàng bắt đầu dùng Ma Văn thăm dò xem xét tình hình phần chân mới tái sinh của tiểu tử này, thần kinh, xương cốt, mọi thứ bình thường.

Thấy vậy, cuối cùng Tiêu Hoàng mới thả lỏng được.

Lại 1 tiếng sau, đợi thuốc mê hết hiệu lực, con chuột nhỏ liền tỉnh lại trong lông, sau đó khập khiễng nhảy lung tung trong lông sắt.

Tiêu Hoàng không lên tiếng, cứ quan sát một lúc. Thông qua quan sát, Tiêu Hoàng thấy vì đã quá lâu, nên thành thói quen bị tật, con chuột nhỏ giống như không quen được cái chân mới được tái sinh ra.

Nhưng Tiêu Hoàng cũng thấy được, mỗi một lần con chuột hành động, cái chân mới tái sinh sẽ cử động, cái này chứng minh kỹ thuật Tái sinh của Tiêu Hoàng cơ bản thành công.

Thấy thế, trong lòng Tiêu Hoàng hưng phấn không thể nói hết.

Trả giá mồ hôi mấy ngày qua cuối cùng có báo đáp, đồng thời nghiên cứu lâu như thế, học thức y học của Tiêu Hoàng cũng được nâng cao mạnh.

Nhưng mà bây giờ, Tiêu Hoàng còn phải cân nhắc vấn đề, đó là bàn giao kết quả công tác cho Thương Luân?

Dựa theo ước định sẵn trước đó, giao ra kỹ thuật này, Tiêu Hoàng sẽ có được 100.000 điểm thành tựu, đây là điều thương lượng trước.

Nhưng mà nói lại, chỉ có Tiêu Hoàng nắm giữ kỹ thuật này, đó là lũng đoạn. Một khi chia xẻ với lão già Thương Luân kia, sẽ không còn hiệu quả đó nữa. Lỡ như ngày nào đó Thương Luân tâm huyết dâng trào, trực tiếp mở cửa thu đồ đệ, làm cho kỹ thuật này trải rộng Vũ trụ Thái Qua, Tiêu Hoàng không thể chịu đựng được.

Theo Tiêu Hoàng thấy, thứ chỉ riêng bản thân có, mới là giá trị nhất.

- Phải làm sao đây?

Tiêu Hoàng ngồi vào ghế, vuốt cằm lẩm bẩm. Nếu không giao ra kỹ thuật này, vậy thì không ổn, dù sao kỹ thuật này còn có một phần công lao của Thương Luân.

- A, hình như có.

Bỗng nhiên Tiêu Hoàng nghĩ tới một biện pháp hết sức hữu hiệu, đó là sử dụng kỹ thuật văn trong văn, kỹ thuật Đế Văn và kỹ thuật thẩm thấu năng lượng vào Dược văn phân chia bên trong kỹ thuật Tái sinh.

Thương Luân không thể nắm giữ 3 loại kỹ thuật này, chỉ cần bỏ đi 3 loại kỹ thuật này, hiệu quả của kỹ thuật Tái sinh sẽ giảm mạnh, thậm chí tái sinh ra tay chân mới cũng sẽ không được hoàn thiện như Tiêu Hoàng, gần như được chữa trị hoàn mỹ.

Hơn nữa trước đó Thương Luân chỉ yêu cầu Tiêu Hoàng hỗ trợ chế tạo Ma Văn phân chia mà thôi.

- Cứ làm như thế.

Nghĩ tới đó, Tiêu Hoàng liền lưu lại thành quả nghiên cứu ban đầu, sau đó loại bỏ ba loại kỹ thuật này, sau đó tiến hành điều chỉnh toàn bộ kỹ thuật, coi như đã xong.

- Thằng nhóc này, đúng là không chơi đẹp mà.

Tiêu Hoàng vừa hừng hực khí thế chỉnh sửa xong, sau lưng truyền tới tiếng nói quỷ dị.

Nghe tiếng nói này, Tiêu Hoàng quá quen thuộc, trong lòng không khỏi bộp một cái.

Tiếp đó Tiêu Hoàng hơi khựng một chút, liền lạnh nhạt quay đầu, từ mặt ngoài không thấy được chút chột dạ.

- Đúng là không ngờ, tiểu tử ngươi lại muốn ăn trọn mà.

Thương Luân đứng sau lưng Tiêu Hoàng, híp mắt, không tức giận, vuốt cái cằm trụi lủi nói.

- Ăn trọn? Sao lại nói thế? Dựa theo lý, ngài yêu cầu ta chế tạo Ma Văn phân chia. Bây giờ đã thành công, ta giao Ma Văn cho ngài, vậy là không có vấn đề. Nhưng mà xét giao tỉnh hai bên, hơn nữa một phần thành quả nghiên cứu này cũng có công lao của ngài, ngài cho ta xem thành quả nghiên cứu của ngài, theo đạo nghĩa thì ta cũng cho ngài xem thành quả của ta. Chỉ là chế tạo Ma Văn phân chia này có chút tri thức đề cập tới kỹ thuật Đế Văn, lấy kỹ thuật của riêng ta, ngài sẽ không học được, bởi vậy ta chỉ muốn loại bỏ kỹ thuật này đi, như vậy ngài có thể tự mình chế tạo, không, ngài có thể xem tùy tiện.

Tiêu Hoàng nói xong, liền giao thẳng ra kỹ thuật rút gọn và kỹ thuật nguyên bản cho Thương Luân.

Thương Luân liếc Tiêu Hoàng, thực ra hiệp nghị trước kia là thế, chỉ cần chế tạo Ma Văn phân chia, cũng không có nói phải giao ra thành quả nghiên cứu.

Hơn nữa làm Thương Luân phải cúi đầu, đó là đối lập kỹ thuật nguyên bản và rút gọn, quả thật nhìn ra được rất nhiều kỹ thuật mà Thương Luân không biết. Nhất là kỹ thuật văn trong văn, và kỹ thuật thẩm thấu năng lượng, Thương Luân cũng chưa từng chạm tới.

Thực ra, bản rút gọn quả thật là Tiêu Hoàng chỉnh sửa ở chỗ kỹ thuật, không thể tìm ra lỗi nào.

- Chiếu theo ngươi nói, ta hiểu lầm ngươi, chỉ là ta thấy ngươi, sao lại không giống cái loại người chủ động làm chuyện tốt như thế?

Thương Luân đánh giá Tiêu Hoàng từ trên xuống dưới, như cười như không nói.

Xoạt!

Ra tay như chớp, giật lại kỹ thuật bản gốc, Tiêu Hoàng cười khẽ nói:

- Người không thể nhìn bề ngoài.

Thấy Tiêu Hoàng cười xảo trá, Thương Luân cũng không tức giận, ngược lại cười thoải mái:

- Không cần nói nữa, đưa Ma Văn phân chia làm xong cho ta.

Nói xong, Thương Luân đưa bàn tay như thây khô ra trước Tiêu Hoàng.

Tiêu Hoàng cũng không chần chờ, đặt Dược văn phân chia và Dược văn kích hoạt vào tay Thương Luân:

- Đây là Dược văn kích hoạt, kích thích chuôi gien phục chế, về phần kỹ thuật cấỵ ghép tế bào, trong bản rút gọn có ghi rõ, hơn nữa bây giờ ngài thiếu ta 110.000 điểm thành tựu.

- Tiểu tử ngươi đúng là biết làm ăn, hấp thụ thành quả nghiên cứu của ta, còn muốn đöi điểm thành tựu của ta.

Thương Luân cười nhìn Tiêu Hoàng, có vẻ bất đắc dĩ nói.

Bản kỹ thuật gốc là cái gì, Thương Luân có thể nhìn ra được, có rất nhiều kỹ thuật đều là của riêng Tiêu Hoàng, nói tình nói lý, Tiêu Hoàng đều không có lý do gì phải lấy ra chia xẻ những kỹ thuật này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play