Đứng ở bên trong phòng ngủ, Tiêu Hoằng không nói gì thêm, chỉ đứng ở đầu giường gỗ, giúp đỡ hai người thu thập một ít đồ vật đơn giản, bên trong hai mắt bình thản thoáng hiện lên một chút trống rỗng và tịch liêu.

Trên thực tế, những ngày trước mắt của Tiêu Hoằng cũng không tốt lắm, chính mình ở lại Phạm Cương Tinh dường như biến thành ngoại tộc, tự nhận là không có làm gì sai, lại bất cứ lúc nào cũng phải chịu đựng người của Phạm Cương Tinh, thậm chí là toàn bộ Thánh Đàn chèn ép.

Người có thể cung cấp tính trợ giúp thực chất cho Tiêu Hoằng, lôi kéo Tiêu Hoằng, gần như không có.

- Không nên khổ sở ôm mối tình hoài gì hay không bỏ, con người của ta, vẫn tin tưởng vững chắc một câu, chỉ cần không chết cuối cùng sẽ gặp lại! Cho nên bất kể đến đâu, chúng ta đều phải cố gắng sống sót!

Mãi đến lúc thu thập hành lý của hai người xong, Tiêu Hoằng mới khẽ lên tiếng nói.

Thấy Tiêu Hoằng lẳng lặng chiếu cố các thứ, Lạc Tuyết Ninh và Gia Nại Cầm đứng ở một bên, luôn có cảm giác là thời điểm này Tiêu Hoằng giống như ca ca, hoặc là phụ thân mình, đang dặn dò các nàng trước lúc đi xa.

Họ cũng biết, họ rời đi, Tiêu Hoằng sắp sửa chịu đựng cái gì, đó chính là một người cô quạnh.

Cùng lúc đó, ở ngoài cửa sổ hai chiếc Ma Văn hạm cũng đã chậm rãi treo phía trên thung lũng nhỏ, dường như là ở nói cho bọn họ biết cách thời điểm ly biệt đã càng lúc càng gần.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ bầu không khí bên trong phòng lan tràn một nỗi đau ly biệt man mác, nhưng không cách nào kháng cự, dù sao họ đều có quân đội của riêng mình, cần thủ vệ quốc gia mình, phòng chừng ngay sau khi trở về liền phải đi đến chiến trường.

- Thời gian dường như đã không sai biệt lắm!

Gia Nại Cầm liếc mắt nhìn Ma Văn hạm ngoài cửa sổ. Trong lòng lại tràn ngập không đành lòng. Có thể nói, ở trong này, Gia Nại Cầm thật nhất thiết cảm nhận được một loại kêu là ấm áp, mà không phải lửa đạn lạnh như băng như trên chiến trường kia.

- Các cô đã đói bụng phải không? Có muốn ăn cơm xong rồi đi hay không?

Tiêu Hoằng bỗng nhiên đứng dậy, hỏi một câu không đầu không đuôi. Tiếp theo với ánh mắt mong chờ nhìn hai người.

Nghe nói như thế, tâm thần hai người vừa động, dường như họ có một loại cảm giác, Tiêu Hoằng muốn ở lâu với họ trong chốc lát, cho dù là thời gian một bữa cơm.

Giờ khắc này, họ dường như có thể cảm nhận được, trong nội tâm Tiêu Hoằng ý không đành lòng mờ nhạt, cùng cô độc tịch liêu trong chờ mong. Mặc dù có Bác Sơn, mặc dù có 100 tạp dịch, nhưng điều đó khác hẳn.

- Được! Tốt!

Gia Nại Cầm miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ giọng đáp lại.

Lạc Tuyết Ninh cũng khẽ gật gật đầu, kỳ thật nàng còn dễ nói, muốn trở về bất cứ lúc nào cũng được, chỉ là không biết thời gian khi nào thì gặp lại.

Tiếp theo sau Tiêu Hoằng không có tạm dừng lâu, đi vào phòng trong rồi trước sau như một, nấu nồi cơm.

Rất nhanh, bên trong phòng bếp liền lại lần nữa truyền ra mùi vị quen thuộc, ngay sau đó Tiêu Hoằng liền bưng ra ba cái mâm, ba người cứ như vậy lẳng lặng ngồi, sau đó yên lặng và cơm.

Mười mấy phút sau, Tiêu Hoằng mới xách hai cái rương kim loại từ bên trong đi ra.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng phân biệt xách hành lý của Lạc Tuyết Ninh và Gia Nại Cầm từ bên trong nhà gỗ đi ra. Chủ soái Lý Qua cùng trợ thủ Lạc Tuyết Ninh, gần như kiềm lòng không được, liền chào theo nghi thức quân đội với Tiêu Hoằng, mặc dù hiện tại Tiêu Hoằng đã không còn là Tướng quân gì nữa.

- Cảm tạ Tiêu đại sư đã trị liệu hoàn mỹ cho Gia Nại Cầm Tướng quân, Thượng Tri Tự Do Quốc sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ân đức của ngài!

Lý Qua phi thường khách sáo nói với Tiêu Hoằng.

- Nói khách sáo làm gì, trước ta đã nói với ngài, ngài có thể làm theo như vậy ngài và ta hai nhà coi như đều vui vẻ là được!

Tiêu Hoằng giao rương hành lý của Gia Nại Cầm cho Lý Qua, mặt không đổi sắc nhẹ giọng nói.

- Yên tâm tốt lắm! Chuyện này, toàn bộ hoàn toàn do Gia Nại Cầm làm chủ, về phần thúc đẩy Thượng Tri Tự Do Quốc cùng Vĩnh Ngạn Tinh đạt thành thương nghiệp giao thông tàu thuyền, ta cũng sẽ hết sức thúc đẩy, phỏng chừng không là chuyện khó!

Lý Qua rất thành khẩn đáp lại.

Tiêu Hoằng chỉ khẽ gật gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh trợ thủ của Lạc Tuyết Ninh, không có nhiều lời, chỉ vỗ vỗ bả vai gã trợ thủ, sau đó giao rương hành lý của Lạc Tuyết Ninh trước mặt trợ thủ.

Đối với Tiêu Hoằng, có thể nói, từ trên xuống dưới Tây Điểm Chiến lược sư đều tràn ngập kính sợ, nhất là sau khi Phùng Mình Triết mang Ma Văn khung máy móc trở về, sức chiến đấu của Tây Điểm Chiến lược sư, trên cơ bản về bản chất đã tăng mạnh.

Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng không có nhiều lời, đại khái sau vài phút hai chiếc Ma Văn chiến hạm liền chở quan chỉ huy của mình chậm rãi bay lên không, chỉ để lại một mình Tiêu Hoằng trên mặt đất, ngửa đầu nhìn theo hai chiếc Ma Văn chiến hạm rời đi.

Thẳng đến hai chiếc Ma Văn chiến hạm này hoàn toàn biến mất ở phía chân trời, Tiêu Hoằng mới thở phào một hơi nhẹ nhòm, yên lặng xoay người quay về nhà gỗ.

Sau đó, thông qua Ma Văn theo dõi, nhìn tài liệu sinh trưởng trong mỗi vườn, bên trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ âm lãnh, đồng thời liếc nhìn hai cái Ma Văn thân phận mới tinh đặt trên bàn gỗ.

Đều là Ma Văn thân phận của Thượng Tri Tự Do Quốc, bên trong tư liệu phi thường đầy đủ, trên cơ bản bất kể xác mình thế nào, đều không hề có vấn đề.

Hai cái Ma Văn thân phận này, một cái trong đó là của Tiêu Hoằng, một cái là cấp Cho Bác Sơn. Có như vậy, sẽ thuận tiện cho Tiêu Hoằng từng chút từng chút động một ít tay chân ở Vĩnh Ngạn Tinh.

Lấy một cái Ma Văn thân phận tên là Hồng Lượng cho vào trong túi mình, Tiêu Hoằng liền thông qua Ma Văn phân phó Bác Sơn tới lấy Ma Văn thân phận mới của hắn.

Sau đó liền cầm Ma Văn thân phận mới đến Vĩnh Ngạn Tinh đăng ký một công ty cùng với thu mua cụm kho hàng ở Uyển Vị Thành. Đồng thời bắt đầu tìm hiểu tình huống của các các thể lực lớn gần đây ở Vĩnh Ngạn Tinh, chuẩn bị mở ra bước đầu tiên của kế hoạch.

Đối mặt với Tiêu Hoằng phân phó, Bác Sơn tự nhiên nghe theo, bắt đầu ngựa không dừng vó công việc lu bù cả lên.

Thấy Bác Sơn bước nhanh đi ra ngoài, Tiêu Hoằng tạm thời cũng không có chuyện gì làm, tiếp theo liền bắt đầu ngồi bên bàn gỗ, lật xem bộ sách về tể bào học.

Mà một lần xem sách này chính là hết một buổi chiều, đã không có Lạc Tuyết Ninh và Gia Nại Cầm la đói la khát, Tiêu Hoằng xem như hoàn toàn quên mất thời gian, thẳng đến mặt trời lặn rồi tới đêm khuya, Tiêu Hoằng vẫn còn đang tỉ mỉ nghiên đọc, mà chủ yếu là giải quyết từng cái nan đề về tái sinh.

- Này, ta nói...

Ngay lúc Tiêu Hoằng toàn tâm toàn ý vùi trong bộ sách, phía sau Tiêu Hoằng bỗng nhiên truyền tới một thanh âm quái dị mà âm lạnh.

Nghe thanh âm bất ngờ như thế, Tiêu Hoằng đang hết sức chăm chú không kềm được quay đầu lại, liền nhìn thấy một gương mặt vừa xấu xí vừa khô héo, cách Tiêu Hoằng chỉ không đến năm ly, hay nói cách khác chính là mặt đối mặt.

Trong đêm tối yên tĩnh, bỗng nhiên không hề có dấu hiệu báo trước xuất hiện một gương mặt còn xấu xí hơn so với ác quỷ, cho dù là người có lá gan lớn mấy đi nữa cũng có chút không chịu nổi. Nói không khoa trương chút nào, trong nháy mắt toàn thân Tiêu Hoằng lông tơ liền dựng thẳng lên.

- Trời của ta ạ!

Tiêu Hoằng không kiềm lòng được phát ra tiếng kêu kinh hãi, tiếp theo trực tiếp từ trên ghế đứng bật lên.

- Ngươi làm cái gì vậy, bộ ta có dọa người như vậy sao?

Thương Luân chống gậy, vẻ mặt thoải mái nói với Tiêu Hoằng.

- Ngài... ngài là vào bằng cách nào?

Tiêu Hoằng nhìn quanh một vòng, cửa đóng chặt, không có dấu vết mở ra, cửa sổ ngay trước mắt mình, trên mặt đất có gió thôi cỏ lay cái gì, Tiêu Hoằng có thể không nhìn thấy sao?

- Từng bước một đi vào mà! Ngươi con một sách này, tính cảnh giác thật quá kém. Ngươi có biết không, ta đã ở phía sau ngươi cả hai mươi phút rồi! Ôi...

Thương Luân nói xong, liền bày ra một bộ dáng hết biết làm sao, rồi thở dài một hơi.

Nói Tiêu Hoằng tính cảnh giác kém? Điều này thật sự có chút trái với lương tâm. Trên cơ bản, cho dù Tiêu Hoằng ở vào trạng thái hoàn toàn chuyên chú, Ngự lực trong lỗ chân lông thẩm thấu đi ra, đều sẽ phát hiện bốn phía gió thôi cỏ lay, nhưng khiến Tiêu Hoằng cảm giác tà môn chính là từ trên người Thương Luân, Tiêu Hoằng lại không cảm thụ được mảy may tồn tại của Ngự lực, giống như... một người chết.

Ước chừng trôi qua một phút đồng hồ, Tiêu Hoằng mới bình ổn lại, tiếp theo liền thật cẩn thận ngồi xuống ghế, ánh mắt một khắc không ngừng nhìn chằm chằm vào Thương Luân.

- Ngài tới làm gì?

Tiêu Hoằng vô cùng cẩn thận lên tiếng hỏi.

- Tiểu tử ngươi có phải giả bộ hồ đồ với ta hay không? Ta đến thu địa tô, Quỷ châm thảo của ta đâu? Còn có Ma Văn ta yêu cầu!

Thương Luân khập khiễng đi lại phòng, đồng thời sờ sờ chạm chạm mọi thứ, từ từ nói.

- Quỷ châm thảo ở ngay trong vườn, nếu muốn bất cứ lúc nào ngài có thể lấy, về phần Ma Văn còn không có chế tạo ra được, ta cần thời gian!

Tiêu Hoằng đáp lại từng chữ một.

- Thì ra ở đó! Vừa rồi thời điểm tới đây, như thế nào không có nhìn thấy vậy? Thương Luân giơ lên một bàn tay khô héo che trên mắt, nhìn Quỷ châm thảo màu xanh sậm trong vườn, nhẹ giọng lẩm bẩm, tiếp theo liền dời ánh mắt nhìn trên bàn gỗ Tiêu Hoằng:

- Đến đây đi! Nhìn thử xem ngươi làm Ma Văn cho ta, tiến triển tới đâu rồi!

Nói xong, Thương Luân không cần Tiêu Hoằng cho phép, liền tự mình cầm lấy một bản ghi chép, bắt đầu lật mở lung tung.

Tuy nhiên, sau một lát, Thương Luân tay cầm bản ghi chép lại bỗng nhiên bị cứng lại, tiếp theo liền bắt đầu nhìn xem tỉ mỉ. vốn bộ dáng không có gì đáng kể, không kềm được bắt đầu trở nên nghiêm túc hẳn lên, hai mắt đục ngầu cũng hiện lên một chút ánh sáng.

Nội dung trên bản ghi chép tuy rằng hỗn loạn không chịu nổi, nhưng Thương Luân rõ ràng có thể nhìn thấy, Tiêu Hoằng thành lập ở trên cơ sở thành quả nghiên cứu của mình, đã có tính đột phá thực chất, đồng thời còn chinh lại toàn bộ những nan đề cho rằng không thể giải quyết trước đó, một lần nữa thiết kế theo ý riêng.

Thương Luân có chút không dám tưởng tượng, một tên tiểu mao đầu hai mươi tuổi mà lại có thể ở trong thời gian ngắn hơn mười ngày, nghiên cứu kỹ thuật tái sinh của mình đến trình độ như thế.

Ước chừng trôi qua mười mấy phút, Thương Luân mới “phịch” một tiếng ngẩng đầu lên:

- Mấy thứ này, đều là chính ngươi nghiên cứu?

- Không sai biệt lắm đi!

Tiêu Hoằng thần sắc thản nhiên đáp lại, tiếp theo liền như tia chớp vươn tay, trực tiếp đoạt trở về bản ghi chép đặt ở trước mặt mình.

- Xem ra trợ thủ ngươi này tạm thời coi như là miễn cưỡng không tệ đi! Tuy nhiên ta còn cần quan sát tiếp một đoạn thời gian!

Thương Luân tiếp theo chậm rãi nói, sau đó trực tiếp liền ngã xuống phía trên giường gỗ của Tiêu Hoằng, lười biếng uốn thắt lưng một cái.

- Này! Ngài như thế nào ngủ ở trong này?

Tiêu Hoằng nhìn thấy Thương Luân nằm ở trên giường mình, hơi biến sắc, lên tiếng nói.

- Như thế nào? Ngươi hiện tại là trợ thủ của ta, ta là lão bản của ngươi, ngủ ở trong này không được sao?

Thương Luân nheo mắt suy nghĩ rồi nói tiếp:

- Hơn nữa ngươi có biết không, đi vòng quanh Phạm Cương Tinh nửa vòng, thực vất vả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play