Không cho Ngạc Lâm có cơ hội ngạc nhiên, Tiêu Hoàng đánh xong một quyền, nắm đấm khác đã vung ra, đánh vào Ngạc Lâm cúi xuống đất!
Trực tiếp đánh Ngạc Lâm nện xuống đất!
Trong lòng Tiêu Hoằng vốn đè nén lửa giận, lần này hoàn toàn phóng thích cơn giận, mặc kệ Ngạc Lâm này từ đâu tới, sắc mặt Tiêu Hoàng đã trở nên dữ tợn, như một con dã thú bị kích hoạt toàn bộ dã tính. Không chút ngừng nghỉ, trực tiếp điên cuồng oanh tạc vào mặt Ngạc Lâm, tay chân đạp xuống.
Càng đánh, lửa giận trong lòng Tiêu Hoàng càng mạnh, càng đánh càng trở nên dữ tợn, mỗi quyền sâu vào thịt.
Ngạc Lâm trong nháy mắt bị Tiêu Hoằng đánh tới phát ngớ, vốn thấy Tiêu Hoàng bị Hắc Trạch Sâm khi dễ như chó chết, cảm thấy Tiêu Hoàng không ra sao cả, nhưng vừa giao thủ liền khiếp sợ, căn bản không phải như vậy.
Như đã nói, ở trong tình huống cùng cấp, muốn phân cao thấp với Tiêu Hoằng thì đúng là tự rước lấy nhục.
Nhưng mà lúc này Ngạc Lâm cũng không hoàn toàn mất ý thức, vừa định mạnh mẽ đứng dậy phản kích, Tiêu Hoàng như tia chớp lui ra sau nửa bước, tiếp theo lại vọt tới, mượn quán tính mạnh mẽ, chân phải bao bọc Hàn băng vạn năm nâng lên cao, dùng hình thức phát tiết dốc hết sức đá vào bụng Ngạc Lâm.
Bùm!
Tiếng nổ vang lên, Ngạc Lâm như trái bóng bị đá bay ra ngoài, đụng vào tấm bia đá Vạn Tôn Cốc mới ngừng lại được.
Nhưng mà cái này còn chưa xong, thân thể Ngạc Lâm mới trượt xuống đất, Tiêu Hoằng đã nhảy tới cạnh Ngạc Lâm, lại một cước từ dưới lên trên đá bay Ngạc Lâm lên không trung. Tiếp đó, Tiêu Hoằng mở Lưu văn điên cuồng đánh Ngạc Lâm lơ lửng giữa trời.
Hoàn toàn dùng nắm đấm, không hề có quyền pháp nào, giống như đánh bao tải treo trên ười, đánh vào thân thể Ngạc Lâm, phát tiết lửa giận trong lòng.
Trên cơ bản là đánh bao cát thịt người Ngạc Lâm từ không trung xuống mặt đất, sau đó liền ngồi lên trên người Ngạc Lâm, tiếp tục đánh. Vào lúc này, Tiêu Hoằng giống như con dã thú bị chọc giận, muốn đánh dập nát xé tan con mồi, mặc kệ con mồi này là cái gì.
Khoảng 10 phút sau!
Ngạc Lâm vốn tới dạy cho Tiêu Hoàng một bài học, đã bị Tiêu Hoằng đánh cho mặt mũi đầy máu, bộ mặt vặn vẹo biến hình như đầu heo, nằm thẳng trong bụi cỏ, chỉ còn sót một hơi.
Tiêu Hoàng đứng bên cạnh cũng thở hồng hộc, hai tay chống đầu gối, không ngừng thở dôc. Không thê không nói, phát tiết 10 phút xong, áp lực cơn giận của Tiêu Hoằng cũng được thả lỏng, tối thiểu không còn nghẹn bực bội nữa.
Nghỉ ngơi vài phút, Tiêu Hoằng liếc Ngạc Lâm, kiểm tra một chút, cảm thấy không chết được, liền trực tiếp treo ở cọc gỗ ngoài cửa Vạn Tôn Cốc, sau đó không để ý nữa, bước vào trong Vạn Tôn Cốc.
Trên thực tế, chuyện của Ngạc Lâm chỉ là khúc nhạc đệm đối với Tiêu Hoàng, thậm chí đánh xong, Tiêu Hoàng còn không nhớ Ngạc Lâm vì cái gì tới đây gây chuyện với mình.
Trở vào nhà, Tiêu Hoằng ngồi trên ghế, trong đầu bắt đầu hồi tưởng những chuyện hôm nay, lại hận thấu xương Hắc Trạch Sâm. Không chỉ có Hắc Trạch Sâm, còn có tay sai của hắn.
Đông Lộc, Triệu Quần, Ba La, thậm chí toàn bộ Vệ đội Thánh Vực, lúc này trong đầu Tiêu Hoằng đang suy ngâm làm sao báo thù!
Trước kia không thể nói phong cách hành sự của Tiêu Hoằng đều là đao thật thương thật, thậm chí có những lúc thủ đoạn còn tương đối nhân từ. Nhưng vào lúc này, Tiêu Hoằng quyết định sẽ không nữa.
Đối phó kẻ địch lại đi nói đạo đức lễ nghi, từ xưa đến nay không phải kẻ thắng là vua thua là giặc hay sao? Cái gọi là chính nghĩa, chỉ là dối trá, bất kỳ ai cũng đều ích kỷ.
Nếu Đông Lộc hắn sử dụng ám sát, vì sao Tiêu Hoằng lại không dùng?
Rõ ràng, trải qua sự kiện Hắc Trạch Sâm, tâm tình Tiêu Hoằng đã lại thay đổi một lần nữa. Khoảng nửa tiếng sau, khi Tiêu Hoằng mở mắt ra, trong ánh mắt càng trở nên rét lạnh.
Không ngừng nghỉ, Tiêu Hoằng bắt đầu chế tạo Ma Văn cạm bẫy và Ma Văn thúc đẩy, lần này Tiêu Hoằng còn định sử dụng độc tố dịch trắng, ai còn dám tự tiện xông vào Vạn Tôn Cốc, vậy thì coi như hắn không hay ho.
Một người muốn có thành tựu, quan trọng nhất là một chữ: độc!
Thế giới này không có anh hùng, khí thế anh hùng đều là bịa đặt, tự dát vàng lên mặt mình.
Tiêu Hoằng không cần, Tiêu Hoằng chỉ cần đạt được mục đích, lời của Vưu Kim dẫn dắt Tiêu Hoằng rất lớn. Nếu võ lực tạm thời không có hiệu quả, vậy lợi dụng kinh tế, mục tiêu đầu tiên của Tiêu Hoằng đương nhiên là Vĩnh Ngạn Tinh.
Cùng lúc đó, ở tổng bộ Phạm Cương Tinh, Đông Lộc và Triệu Quần cuối cùng nhẹ nhõm, ngồi vào ghế.
- vẫn là tam sư huynh quá giỏi, khống chế Tiêu Hoằng như chó chết.
Triệu Quần thản nhiên nói.
- Đúng thế, có lẽ lần này Tiêu Hoằng thật là không thở nổi nữa.
Đông Lộc nói tiếp, không yên lòng trước kia liền khôi phục bình tĩnh, hơn nữa lần này coi như ngồi ổn vị trí tổng quản, quan trọng hơn là Hắc Trạch Sâm cũng không có ý trách tội hắn.
- Đợi cho Đông Lộc sư huynh ngài ngồi yên vị trí tổng quản, đến lúc đó chúng ta phải cho Tiêu Hoang biết cái gì gọi là sống không bằng chết, báo thù cho Điền Tân và Mình Giai.
Thực ra, chuyện hôm nay hắn cũng nhìn ra được, Hắc Trạch Sâm hung ác hơn Tần Nhược Bạch.
- Đối phó Tiêu Hoằng là đương nhiên, chẳng qua lúc nãy ở quảng trường trung tâm, ta thấy Ma Sở có nói chuyện với Tiêu Hoằng, ta lo Ma Sở cố ý lôi kéo Tiêu Hoằng.
Đông Lộc vuốt cằm nói.
- Dựa vào Ma Sở? cần gì sợ hắn? Ở Thánh Đàn, có lẽ hắn chỉ còn danh phận nhị đệ tử mà thôi, không có địa vị gì hết, nhìn phe phái của hắn ra cái gì? Đều là yếu đuối.
Triệu Quần khinh thường nói.
Nghe thế, Đông Lộc cười khẽ, sự thật quả là thế.
về phần Vĩnh Ngạn Tinh, Ba La vẫn ngồi yên cái ghế quan tổng chỉ huy căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn. Tuy rằng Khang Du trách cứ, nhưng cũng không đụng tới hắn, chỉ là răn dạy vài câu rồi bỏ qua.
Nguyên nhân của chuyện này là vì Tiêu Hoằng bị đánh bại trên quảng trường trung tâm, Tát Già cũng bị thiệt thòi, ngược lại Hắc Trạch Sâm khí thế bức người, hơn nữa Hắc Trạch Sâm cũng định thu nhận hắn.
Như vậy hắn liền biến thành người của Hắc Trạch Sâm, Khang Du không dám tùy tiện đụng tới. Thực ra nguyên nhân mà Hắc Trạch Sâm thu Ba La, đó là nhìn trúng vị trí Vĩnh Ngạn Tinh, và binh quyền trong tay Ba La.
Đúng thế, đoàn hộ vệ Vĩnh Ngạn trong tay Ba La, ở trong mắt Hắc Trạch Sâm còn không tính là gì, nhưng cũng là sức chiến đấu không tệ, nhất là ở kế bên Thánh Đàn, nắm giữ con đường giao thông giữa Gia Đô đế quốc và Thánh Đàn.
Thấy Khang Du gửi tin trách cứ, Ba La không khỏi cười khinh miệt:
- Xem đi, vẫn là đi theo Hắc Trạch Sâm đại nhân có tiền đồ, là người khác thì đã sớm xong đời. Nhớ kỹ, Hắc Trạch Sâm đại nhân không thích ngu xuẩn, những kẻ thất bại trong nhiệm vụ, nhất định phải chết.
- Thuộc hạ đã rõ.
Hách Địch Lạp cúi người cung kính nói, rõ ràng chuyện này giải quyết như thế là tốt nhất.
Chẳng qua, ở trong lòng Ba La lại có ý nghĩ khác. Theo hắn thấy, người gây ra rắc rối vô tận cho hắn không ai khác ngoài Tiêu Hoang, bởi vậy càng hận Tiêu Hoằng thấu xương.
Trong đầu đang suy nghĩ làm sao cho Tiêu Hoằng nếm mùi đau khổ, bây giờ Ba La đã là người của Hắc Trạch Sâm, bắt đầu ngồi thẳng lưng hơn.
Theo tin tức quốc vương Khang Du gửi tới có thể thấy, tuy rằng nói thật nặng, nhưng lại không có xử phạt thực tế, rõ ràng làm cho lá gan của Ba La bắt đầu lớn hơn.
Đến buổi chiều trên Phạm Cương Tinh, mặt trời xuống phía tay, Hàn sương long đã sớm về đến Vạn Tôn Cốc, hơn nữa ngoan ngoãn nằm sấp trên cái nôi lớn làm bàng Hàn băng vạn năm, bộ dáng thật là hưởng thụ.
Đồng thời, Lạc Tuyết Ninh và Gia Nại cầm cũng quay về nhà của Tiêu Hoằng, chẳng qua đi vào rất cẩn thận, sợ quấy rầy đến Tiêu Hoằng.
Trải qua thời gian dài ở chung, các nàng tự nhiên hiểu tính cách kiên cường của Tiêu Hoằng, chuyện xảy ra hôm nay thật là đả kích đối với Tiêu Hoằng.
Trước mặt toàn bộ các thủ lĩnh thể liên hợp Gia Đô, hoàn toàn bị Hắc Trạch Sâm ức hiếp đến cùng, các nàng thật lo lắng cho Tiêu Hoằng, sợ hắn không qua được một cửa này.
Chỉ là khi Gia Nại cầm và Lạc Tuyết Ninh vào phòng ngủ, lại thấy Tiêu Hoằng đang bình thản ngồi trước bàn, tập trung chế tạo Ma Văn.
Hoàn toàn không giống như Gia Nại cầm, Lạc Tuyết Ninh tưởng tượng trước đó, mặt mũi dữ tợn, không khí nặng nề, hoàn toàn không có, không có xảy ra chuyện gì hết.
- Ra ngoài dạo một vòng, đói bụng rồi phải không, đây, bữa tối.
Tiêu Hoằng lạnh nhạt liếc Lạc Tuyết Ninh và Gia Nại cầm, chỉ vào bàn cơm bên giường, nói.
Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp, lại tiện tay ném một cái Ma Văn kích hoạt sang một bên.
- À, đúng rồi, Tiêu Hoằng, lúc nãy lúc đi vào, ta thấy mấy tên ngoại đồ đang gỡ một tên bị đánh như đầu heo xuống cọc gỗ, tên kia là ai vậy?
Lạc Tuyết Ninh ngồi ở đầu giường, hỏi. Tuy rằng nàng biết Ngạc Lâm, nhưng mà bị Tiêu Hoằng đánh cho mặt mũi đầy máu, bầm dập tan nát, thật khó mà nhận ra được nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT