Thương Luân cũng không để ý, tới sau lưng Tiêu Hoằng nói.
Tiêu Hoằng cũng biết Quỷ châm thảo, là một loại dược liệu sinh trưởng chậm chạp, hết sức quý giá, không dễ tồn tại, thường dùng để khôi phục thần kinh.
- Nếu thế, vậy thì thỏa thuận xong, nhưng ta cần hạt giống.
Tiêu Hoằng trả lời, thả ra cây búa băng, trực tiếp chặt ngà gốc cây to cao 5m trước mặt.
- Còn nha, ta cần ngươi giúp chế tạo một loại Ma Văn, có kỹ thuật Đế Văn năm chiều, càng nhiều càng tốt, chỉ cần chế tạo thành công, ta đưa ngươi 100.000 điểm thành tựu, sao hả?
Thương Luân nói tiếp, sau đó lấy ra hai thứ từ trong quần áo cũ, một cái là bản vẽ bẩn cũ, một cái là túi rách.
Tiêu Hoằng đánh giá Thương Luân một chút, từ bên ngoài thật không nhìn ra được Thương Luân bao nhiêu tuổi, nói là từ trong mộ bước ra, Tiêu Hoằng cũng tin.
Nhưng mà ngẫm lại, Tiêu Hoằng vẫn nhận lấy chiếc túi và bản thiết kế, cũng tỏ vẻ giao dịch thành công.
Sau đó Tiêu Hoằng ôm lấy thân cây, đi tới trước căn nhà.
- Vậy thế đi, 10 ngày sau ta lại đến.
Thương Luân nói tiếp, khiến người ta có cảm giác mờ ảo phiêu miễu.
Tiêu Hoằng không nói ra được loại cảm giác này, chỉ cảm thấy lão già này thật là lạ.
- Tiêu Hoằng, ngươi ở bên ngoài nói chuyện với ai...
Ngay lúc Thương Luân định rời đi, Lạc Tuyết Ninh ra ngoài hỏi, ánh mắt liền rơi vào người Thương Luân:
- Ngươi là ai?
- Chà, không phải Lạc Tuyết Ninh hay sao? Không ngờ chớp mắt đã lớn như vậy rồi, đã thành đại mỹ nhân.
Thương Luân nói, ánh mắt không ngừng đánh giá Lạc Tuyết Ninh.
- Ngươi là ai? Ngươi quen biết ta?
Đối với Thương Luân, Lạc Tuyết Ninh cũng chỉ nghe tên, chưa gặp qua người, ít nhất là từ khi biết chuyện.
- Không ngờ con lại không biết ta, ôi... Đáng tiếc, còn nhớ lúc con chưa cai sữa, ta đi thu gom sữa linh thú khắp nơi cho con ăn.
Thương Luân chầm chậm nói.
- Nói bậy, ta được một tay sư phụ A Di La nuôi lớn.
Lạc Tuyết Ninh nhìn lão già trước mắt nói, giọng điệu không chút khách khí.
Thương Luân cũng không có vẻ phản cảm, chầm chậm nói:
- Đó là từ sau khi con 1 tuổi, A Di La mới ôm con đi, còn ta nói là trước 1 tuổi, có đôi khi ngay cả ta cũng bội phục chính mình, sao ta lại có thực lực mạnh mẽ đến thế chứ?
Lạc Tuyết Ninh căn bản không để ý tới lời lão già điên này nói, ánh mắt không ngừng đánh giá Thương Luân, món đồ duy nhất coi như hoa lệ trên người lão chính là chuỗi tràng hạt quấn trên cánh tay.
Thương Luân cũng không để ý, cũng không quan tâm lời Lạc Tuyết Ninh nói, mà tiếp tục khập khiễng đi vào bóng tối:
- Bảo bối, nhớ về nhà đấy.
Cùng với lời nói này, Thương Luân liền hoàn toàn biến mất trong bóng tối.
- Tiêu Hoằng, lão già điên kia là ai vậy?
Lạc Tuyết Ninh quay đầu hỏi.
- Lão nói tên là Thương Luân.
Tiêu Hoằng liếc Thương Luân biến mất trong bóng tối, trả lời, không thể không nói lúc này Tiêu Hoằng cảm thấy Thương Luân kia thật tà môn.
Quan trọng nhất, đó là từ khi Thương Luân xuất hiện đến lúc biến mất, thậm chí là đi theo lên núi, Ma Văn cảnh báo của Tiêu Hoằng vẫn không có chút phản ứng, hơn nữa mỗi lần đều bước đi như bình thường, nhưng lại rất chính xác tránh né qua cạm bẫy Ma Văn.
Chỉ là Tiêu Hoằng cũng không quá để ý, dù sao hẳn là sẽ còn tiếp xúc với Thương Luân, tiếp theo cúi người bắt đầu cắt khúc gỗ.
Cùng lúc đó, ở trong Nhân sự các, Triệu Quần và Đông Lộc đang trong phòng, lẳng lặng đợi tin tức.
Sắc mặt mỗi người đều ít nhiều không yên lòng, dù là theo họ thấy, ệiết Tiêu Hoằng là chuyện tuyệt đối nắm chắc, nhưng Đông Lộc và Triệu Quần biết rõ làm như thế là chuyện nghiêm trọng cỡ nào, sót lại chút dấu vết, tuyệt đối sễ gây ra chấn động dữ dội ở Thánh Đàn.
- Triệu Quần lão đệ, sợ hả?
Đông Lộc cố gắng làm ra vẻ thoải mái.
- Sợ? Nói đùa, chúng ta tỉ mỉ bố trí thiên la địa võng, cho dù Tiêu Hoằng chắp cánh cũng khó mà bay. Vừa nãy ta đang nghĩ, giờ này rồi, không biết Tiêu Hoằng đã chết chưa.
Triệu Quần cố gắng trấn định nói.
- Chát, là chắc rồi. Ba La là Trung tướng quân khu, làm việc rất yên tâm, hơn nha không phải còn có Điền Tân và Mình Giai hay sao? Bây giờ ta lo nhất là có để lại dấu vết hay không?
Đông Lộc híp mắt nói.
- Cái này phải lo, dù là để lộ dấu vết, ngài bây giờ còn là tổng quản Phạm Cương Tinh, vấn đề nhỏ, dựa vào quyền lực trong tay ngài thì hoàn toàn có thể giải quyết.
■>
rp • A Ạ £ •
Triệu Quân nói.
Nhtrng lời nói này, làm cho hai người hơi yên lòng một chút, bởi vì họ quá rõ ràng, hành động này mạo hiểm cỡ nào.
Làm không tốt, tuyệt đối sẽ dẫn lửa thiêu thân, liên hợp Gia Đô đế quốc tập kích Thánh Đàn, dùng ngón chân cũng biết được đây là chuyện lớn cỡ nào.
Bùm bùmbùm!
Nhưng ngay lúc Triệu Quần và Đông Lộc mới thả lỏng một chút, bỗng nhiên cửa đóng chặt truyền ra tiếng gõ dồn dập.
Nghe thế, có lẽ đang trong trạng thái có tật giật mình, Đông Lộc và Triệu Quần khẩn trương muốn ngừng tim, tiếp theo Triệu Quần cẩn thận hỏi:
- Là ai?
- Triệu Quần chủ quản, là ta, Phùng Vĩnh Niên.
Ngoài cửa truyền vào tiếng nói dồn dập của Phùng Vĩnh Niên.
- Vào đi.
Triệu Quần tự nhiên cảm nhận được Phùng Vĩnh Niên lo lắng, nhướng mày, nói.
Tiếp theo, khi Phùng Vĩnh Niên bước vào, Đông Lộc và Triệu Quần liền chấn động. Phùng Vĩnh Niên lúc này ánh mắt hoảng sợ không thôi, mắt trợn to, mồ hôi
toát như mưa.
Nhìn bộ dạng của Phùng Vĩnh Niên như thế, trong lòng Đông Lộc và Triệu Quần không khỏi căng thẳng, bọn họ khó mà tưởng tượng chuyện gì đáng sợ tới mức khiến cho Phùng Vĩnh Niên biến thành như thế.
- Phùng Vĩnh Niên, có chuyện gì? Hoảng loạn như thế.
Đông Lộc nhìn Phùng Vĩnh Niên hỏi.
- Chuyện lớn không xong, kế hoạch Ba La ám sát Tiêu Hoằng thất bại.
Phùng Vĩnh Niên cố gắng hạ giọng nói, nhưng phía sau giọng nói là sợ hãi kinh
hoàng không thôi.
- Cái gì? Thất bại? Không thể nào." Đông Lộc nghe thế, sắc mặt kinh ngạc liền biến thành tái nhợt, ánh mắt tràn đầy khó tin. Hắn không thể tưởng tượng được, Ba La là Đại Ngự sư, cộng thêm mười mấy cao thủ Ngự sư, đột kích Tiêu Hoằng, làm sao Tiêu Hoằng có thể chạy thoát được?
Rõ ràng, đây chính là kết quả xấu nhất mà Đông Lộc đoán trước.
- Ngươi nghe tin tức này từ đâu? Không thể nào.
Triệu Quần cũng hoảng sợ hỏi, lúc này hắn cảm thấy sống lưng rét run, thậm chí còn nghĩ có phải Phùng Vĩnh Niên nói đùa hay không.
- Tuyệt đối chính xác, bây giờ đã truyền khắp nơi, Phạm Cương Tinh và Thánh Đàn đã oanh động rồi.
Phùng Vĩnh Niên run run lau mồ hôi nói, giọng nói đuối sức, khàn khàn.
- Tại sao lại như thế? Mười mấy người vây giết Tiêu Hoằng, làm sao lại để cho Tiêu Hoằng chạy thoát.
Đông Lộc thì thào, trái tim như bị bàn tay bóp lấy.
- Tiêu Hoằng căn bản không chạy trốn, luôn ở trong thung lũng, nhưng mà ai biết được, lúc đó Gia Nại cầm và Lạc Tuyết Ninh cũng ở trong nhà.
Phùng Vĩnh Niên nói tiếp, chân đã bắt đầu phát run.
Nghe thế, Đông Lộc cùng Triệu Quần lảo đảo lui ra sau, ngã xuống ghế dựa, cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
- Không phải Gia Nại cầm trở lại Tân Cách công quốc hay sao? Không phải Lạc Tuyết Ninh còn đang ở Di Đà Tinh hay sao? Đều có mặt ở trong nhà của Tiêu Hoằng, điều này không thể nào, không thể nào.
Triệu Quần run run hét lên, bây giờ hắn đã tìm được nguyên nhân thất bại.
Có hai Đại Ngự sư Gia Nại cầm cùng Lạc Tuyết Ninh chống đỡ thay Tiêu Hoằng, đương nhiên Tiêu Hoằng có thể chịu được.
- Không chỉ thế, lần đột kích này còn làm bị thương Hà Phương tiểu đồ đệ của Tát Già, Tát Già đã ra lệnh nghiêm trong chuyện này, giao cho Tiêu Hoằng toàn quyền xử lý.
Phùng Vĩnh Niên lại nhấn mạnh báo cáo.
Nghe thế, Đông Lộc cùng Triệu Quần như bị ném xuống hầm băng, da dầu tê dại, sống lưng ướt đẫm, cổ họng mặn chát, máu đang dồn lên đầu.
Bọn họ quá rõ ràng, nếu lần này chỉ đụng tới Tiêu Hoằng, dù là thất bại thì vẫn có thể áp chế, nhưng mà tổn thương tới Lạc Tuyết Ninh, có nghĩa là chuyện này không thể giải quyết dễ dàng, huống chi còn có Gia Nại Câm, Thượng tướng Thượng Tn Tự Do Quốc.
Nếu báo cáo chuyện này lên thể liên hiệp Bắc Áo, coi như Thánh Đàn chuyện xấu đồn xa, Thánh Đàn càng không thể bỏ qua chuyện này.
Chét người nhất, còn có Hà Phương? Tröi ạ!
Trong lòng Đông Lộc không khỏi hoảng sợ hét lên, Hà Phương bị thương, dứt khoát liên lụy đến Tát Già.
Nhưng mà, đối với Đông Lộc và Triệu Quần chỉ là bắt đầu của tai họa, tiếp theo Phùng Vĩnh Niên nói:
- Mặt khác, vừa có tin tức hành lang, có 5 người Điền Tân, Mình Giai... bởi vì không rút kịp đã bị Tiêu Hoằng bắt sống, quyền sinh sát của bọn họ đã nàm trong tay Tiêu Hoằng.
Phụt!
Phùng Vĩnh Niên vừa nói ra điều này, Triệu Quần đương trường phun máu, Đông Lộc tóc gáy dựng thẳng, trái tim như ngừng đập, thân thể không khỏi run lên.
- Ngươi... ngươi nói cái gì?
Đông Lộc run sợ nhìn Phùng Vĩnh Niên, run rẩy hỏi, giọng rất nhỏ, nhiệt độ trong phòng liền giảm mạnh.
Triệu Quần lại suýt ngã ngất xỉu, chuyện như thế là một lần đả kích mạnh mẽ vào tâm lý của bọn họ. Điền Tân và Mình Giai bị bắt, dưới thủ đoạn hung tàn của Tiêu Hoằng, rất có thể sẽ kéo bọn họ vào, đến lúc đó có thể biết được hậu quả, rắc rối còn chưa kết thúc.
- Điền Tân cùng Mình Giai chủ sự đều bị Tiêu Hoằng bắt sống, bây giờ không rõ tình huống.
Phùng Vĩnh Niên lo sợ nói, chuyện đến lúc này, hắn cũng không thể thoát khỏi liên can.
- Sao lại như thế.... Sao lại như thế... Không phải trước đó đã vạch sẵn kế hoạch hay sao?
Triệu Quần cảm thấy choáng váng, nhưng vẫn cố gắng khiến mình tỉnh táo, đừng ngất xỉu, chẳng qua phòng tuyến trong lòng lúc này đã tan vỡ.
Hắn biết rõ, một khi tra ra manh mối chuyện này, hậu quả là cỡ nào? Nhẹ thì trục xuất sư môn, bị xử phạt nghiêm khắc; nặng, khó mà gitr được cái mạng nhỏ.
Nên biết, đây là ra tay với Thánh Đàn, ra tay ở trái tim thể liên hợp Gia Đô, toàn bộ thể liên hợp Gia Đô tuyệt đối không thể tha cho bọn họ.
- Đông Lộc sư huynh, bây giờ chúng ta nên làm gì? Chúng ta phải nghĩ ra cách.
Bỗng nhiên Triệu Quần run run chộp lấy tay Đông Lộc, run giọng nói.
- Đừng có hoảng, đừng có hoảng.
Đông Lộc cố gắng trấn tĩnh nói:
- Bây giờ còn chưa có chứng cớ trực tiếp, chứng minh chúng ta là chủ mưu sau lưng. Bây giờ chúng ta phải trấn an người nhà của bọn họ, làm cho bọn Điền Tân không khai ra chúng ta, người nhà của bọn họ sẽ được đối đãi ổn thỏa. Nếu khai ra chúng ta, người nhà của họ sẽ khó mà bảo toàn.
- Ta sợ là bọn họ không chống nổi thủ đoạn độc ác của Tiêu Hoằng.
Triệu Quần nói tiếp, người đẫm mồ hôi, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ lại có kết quả này.
- Đừng lo, không có chứng cớ trực tiếp chứng mình là chúng ta làm, nếu bọn người Điền Tân khai, chúng ta hoàn toàn có thể chối cãi, đánh chết cũng không thể thừa nhận.
Đông Lộc nói tiếp.
Cùng lúc đó, chuyện Thánh Đàn bị đám người Điền Tân là quân nhân ở căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn công kích, lập tức lan truyền ra.
Không chỉ kinh động toàn bộ Phạm Cương Tinh, Di Đà Tinh, Ngộ Giác Tinh, thậm chí Vĩnh Ngạn Tinh và toàn bộ thể liên hợp Gia Đô cũng chỉ trong 1 giờ ngắn ngủi đã nhận được tin tức này.
Tất cả thủ lĩnh lệ thuộc thể liên hợp Gia Đô biết được tin này, phản ứng đầu tiên là chấn động.
Không nói quá, từ khi thể liên hợp Gia Đô thành lập tới nay, trải qua hơn ngàn năm chuyển dời, vô số trận chiến to nhỏ, nhưng Thánh Đàn bị tập kích, đây mới là lần đầu tiên.
Nó lập tức trở thành sự kiện hàng đầu, là chuyện xấu tai tiếng quân sự hàng đầu thể liên hợp Gia Đô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT