Nhìn Gia Nại cầm và Lạc Tuyết Ninh cùng ngã xuống, bên cạnh còn có vết máu, trong lòng Tiêu Hoàng chợt đập mạnh, đột nhiên trở nên hết sức khẩn trương.
Vội vàng mở ra Lưu vãn chạy như điên về phía Gia Nại cầm và Lạc Tuyết Ninh, Tiêu Hoàng không rõ ràng, ánh mắt đầy lo lắng.
Mất 1 phút, Tiêu Hoàng tới cạnh hai người.
-Lạc Tuyết Ninh, cô không sao chứ?
Tiêu Hoằng ôm lấy Lạc Tuyết Ninh, căng thẳng hỏi, bắt đầu xem xét thương thế trên người nàng. Ngoại trừ chỗ đùi có vết trầy, những chỗ khác đều tốt, hô hấp, nhịp tim đều bình thường.
-Tiêu Hoằng, không cần lo cho ta, ta không sao.... Cứu Gia Nại cầm đi.
Lạc Tuyết Ninh giả vờ suy yếu nói.
Gia Nại cầm đang nằm nghe thế, trong lòng chợt động, nàng cũng hiểu được trong lời của Lạc Tuyết Ninh có hàm nghĩa, giả vờ đáng yêu, biểu lộ ra một mặt kiên cường mà thiện lương của mình.
Trong lòng Gia Nại cầm khó chịu đến cực điểm, vốn Lạc Tuyết Ninh đã là lừa gạt bắt chước mà.
-Gia Nại cầm, cô không sao chứ?
Tiêu Hoàng nhìn vết máu trên vai Gia Nại cầm, thân thiết hỏi.
-Ta không sao, Lạc Tuyết Ninh bị thương thế nào?
Gia Nại cầm trái lương tâm nói.
Thấy hai người đều không có chuyện gì, Tiêu Hoằng mới thả lỏng, sau đó cồng Gia Nại cầm, ôm Lạc Tuyết Ninh, kéo theo Phác Ngân, chầm chậm trở về nhà gỗ.
Ngược lại lúc này Hà Phương biểu hiện kiên cường quá sức tưởng tượng, một tay ôm bả vai, tuy ràng sắc mặt đau đớn, nhưng vẫn tập trung vào nhưng người áo xám bên cạnh, đồng thời Hàn sương long cũng kéo 3 tên đánh lén về phía nhà gỗ.
Chừng nửa tiếng sau, Tiêu Hoằng mới dọn dẹp xong, toán đầy mồ hôi, trong ánh mắt phim trào phẫn nộ lạnh buốt.
5 tên tù binh, đã bị dây năng lượng và dây mây quấn chặt, ném vào phòng khách, giật hết túi Ma Văn ném sang một bên.
về phần Lạc Tuyết Ninh, Gia Nại cầm và Hà Phương, đều có bị thương, ngồi trên sô pha gỗ nát bét, quần áo quanh vết thương bị máu thấm ướt.
Lúc này Tiêu Hoằng cũng không thả lỏng cảnh giác, hắn không rõ có thể còn đột kích lần thứ hai thứ ba hay không. Tuần tra một vòng ngoài cửa, lại cho Hàn sương long một cái khối băng cực lớn, để cho nó gặm ở ngoài cửa, Tiêu Hoằng quay trở vào nhà, lấy ra Dược văn tới chỗ Hà Phương.
-Đừng nhúc nhích, ta trị liệu cho ngươi.
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói với Hà Phương, sắc mặt nghiêm túc. Chuyện đến lúc này, trong lòng Tiêu Hoằng có phẫn nộ, nhưng cũng có bi thương. Hắn chỉ là muốn ở lại Thánh Đàn, có được một vùng trời đất riêng, không tranh với đời, nhưng tuyệt đối không ngờ dù là thế, người ngoài vẫn không tha cho hắn.
-Chờ đã, sư thúc, đừng vội.
Hà Phương sắc mặt đau đớn, khoát tay cản Tiêu Hoàng điều trị.
Thấy thể, Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại cầm chợt động, không rõ quỷ nha đầu Hà Phương này muốn làm gì, nhưng ngay sau đó, các nàng liền hiểu rõ.
Nhìn Hà Phương lấy ra Ma Vãn thông tin, liên biến thành bộ dáng đáng thương động lòng, gọi cho Tát Già.
-Hà Phương, con chưa ngủ?
Ma Văn thông tin vừa gọi được, liền truyền ra tiếng nói của Tát Già.
Lúc này, Hà Phương trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, nàng mới vừa nãy còn rất kiên cường, lúc này rơi nước mắt, đáng thương khóc nức nở suy yếu nói với suy yếu:
-Sư phụ, vừa nãy còn đến chỗ Tiêu Hoàng sư thúc lấy đồ, kết quả đụng phải một đám người xấu, bọn họ muốn giết con và sư thúc, con bị thương, rất nghiêm trọng...
Nghe nói như thế, Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại cầm liếc nhìn nhau, tâm tư của Hà Phương đã bày ra rõ ràng, đó là muốn mạnh mẽ kéo Tát Già vào, làm cho chuyện tập kích này bị xé ra thật to.
Thực ra cũng đúng là thế, chuyện bị tập kích này tuyệt đối không thể như thế rồi thôi, nếu muốn có lực ảnh hưởng, như vậy phải liên lụy tới Tát Già. Hà Phương bị thương, chính là tổn thương tới người bên cạnh Tát Già, Tát Già không thể nào mặc kệ được.
Nha đầu này thật là xảo quyệt mà!
Trong lòng đám người Tiêu Hoàng không khỏi rên rỉ, đồng thời bọn họ cũng hiểu được suy nghĩ của Hà Phương, bị thương, làm sao có thể nuốt trôi được cục tức này?
Quả nhiên, Hà Phương vừa tắt liên lạc, ở cửa nhà gỗ nhanh chóng hình thành một đạo kim tuyến, tiếp theo là Tát Già mặt lạnh bước ra từ khe nứt không gian, trong ánh mắt đầy lo lắng.
Đi tới chỗ căn nhà gỗ đổ nát, thần sắc Tát Già biến đổi, không nói đến thương thế có nặng hay không, nhưng mà nhìn rất thê thảm. Lạc Tuyết Ninh, Gia Nại cầm và Hà Phương, trên người đã đẫm máu, trên mặt Tiêu Hoàng cũng có mấy vết thương, áo dài màu xanh rách tung toé.
Ở giữa phòng khách, là đám người áo xám bị trói chặt, quỳ dưới đất.
Đồng thời những người áo xám này thấy Tát Già xuất hiện, trong lòng căng thẳng. Nhân vật số 2 ở Thánh Đàn, địa vị gần với A Di La, giả thiết chỉ liên lụy tới ngoại đồ như Tiêu Hoằng, có lẽ còn dễ giải quyết một chút. Nhưng mà liên lụy đến Tát Già, làm ái đồ của Tát Già bị thương, khỏi cần nói hậu quả, huống chi trong đó còn có một người là Lạc Tuyết Ninh.
Tát Già vừa xuất hiện, Hà Phương liền gào khóc, ôm chặt lấy chân Tát Già, nghẹn ngào nói:
-Sư phụ, lúc nãy con rất sợ hãi, con còn tưởng đời này không gặp được ngài nữa, hu hu hu...
Không thể nói, diễn xuất của Hà Phương quả thật cao hơn mấy cảnh giới so với Gia Nại cầm và Lạc Tuyết Ninh, khóc phải nói là sướt mướt.
Tát Già nhìn bộ dáng thê thảm của Hà Phương, cùng với Gia Nại cầm và Lạc Tuyết Ninh hết sức suy yếu, ánh mắt tràn ra phẫn nộ.
-Rốt cuộc là chuyện gì?
Tát Già nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Hà Phương, ánh mắt nhìn vào Tiêu Hoằng, hỏi.
- Không rõ, họa từ trên trời rơi xuống, bỗng nhiên có mười mấy người nhảy ra, vây công muốn giết chúng ta. Giết được mấy tên, bắt sống mấy tên ở trong này.
Tiêu Hoằng chỉ vào mấy tên áo xám, trả lời.
Tát Già không nói nữa, mắt lạnh đi tới mấy tên đánh lén, không khỏi khiến mấy tên kia bị khí thế mạnh mẽ của Tát Già mà phát run.
Nhìn ánh mắt âm lãnh của Tát Già, bọn họ chưa bao giờ thấy Tát Già như thế. Trước kia luôn ôn hòa, vào lúc này lại là cảm giác đè nén mạnh mẽ, tràn đầy sát khí.
- Thánh Đàn, là nơi không thể xâm phạm, chấp hành ám sát ở nơi này? Rốt cuộc là ai cho các ngươi lá gan lớn đến thế?
Tát Già âm lãnh hỏi, tiếp theo chộp lấy mặt nạ che mặt của một người, dùng sức kéo xuống, tiếp đó khuôn mặt của Điền Tân xuất hiện trong mắt Tát Già.
Điền Tân lộ mặt, Tát Già và đám người Tiêu Hoằng cùng biến sắc, mọi người thật không ngờ được kẻ tập kích Vạn Tôn Cốc lại chính là người Thánh Đàn.
-Đại sư huynh, tha mạng, ta... ta cũng là nhất thời mê muội.
Thấy đã không thể giấu diếm, Điền Tân vội vàng cầu xin, ánh mắt hoảng sợ, không ai biết rõ hơn Điền Tân, người ở trước mặt mình là ai?
-Lại chính là ngươi?
Nhìn thấy Điền Tân, Tát Già càng thêm phẫn nộ.
Tiếp theo không để ý tới hắn, lột bỏ mặt nạ của nhưng người khác, nhìn thấy Minh Giai, tâm phúc của Đông Lộc, cũng có mặt trong đó.
Ngoài ra, còn có Phác Ngân, phó quan chỉ huy căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn, 2 tên còn lại cũng là nhân vật quan trọng trong căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn Tinh.
Thấy thế, cảm giác đầu tiên của Tát Già là đệ tử Thánh Đàn cấu kết quân nhân Gia Đô, mưu hại người trong Thánh Đàn.
Đúng là chuyện tai tiếng xấu mặt mà!
Sắc mặt Tát Già đã trở nên xanh mét, ngón trỏ vuốt mũi, trên người tản ra khí thế mạnh mẽ, thậm chí người ta cảm giác không khí cả phòng như đông lại.
Ngay cả Hàn sương long đang hưởng thụ Hàn băng vạn năm ngoài cửa cũng không khỏi cảnh giác, không ngừng gầm khẽ.
về phần Hà Phương, lại rất hợp thời không rên một tiếng, như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, đáng thương ỷ ôi trong lòng Lạc Tuyết Ninh.
-Tiêu Hoằng, ngươi là người bị hại, ngươi xem thế nào?
Qua hồi lâu, Tát Già lên tiếng hỏi.
-Nhưng kẻ này đều là lâu la, đầu lĩnh đã chạy thoát, có lẽ còn có hung thủ sau màn.
Tiêu Hoằng nói xong, không khỏi nhìn vào Điền Tân và Minh Giai.
-Vậy bây giờ ngươi có cách nào?
Tát Già nhìn vào Tiêu Hoằng, hỏi.
Tiêu Hoàng không lập tức trả lời, lạnh lùng liếc đám người Điền Tân, liền đi tới gần Tát Già, thì thầm mấy câu bên tai hắn.
Lời thì thầm của Tiêu Hoàng truyền vào tai, ánh mắt lạnh như băng của Tát Già không khỏi biến đổi, rõ ràng có phần bất ngờ, tiếp theo Tát Già liền chìm sâu vào suy ngẫm.
-Nếu thế, chuyên này cứ giao cho ngươi xử lý. Nhớ kỹ, chuyện này tuyệt đối không thể nương tay.
Tát Già nói một tiếng, liền nhẹ nhàng ôm lấy Hà Phương chuẩn bị đi.
-Chờ đã.
Tiêu Hoàng bỗng gọi Tát Già lại, quay vào nhà lấy ra hộp gỗ chứa đầy Dược văn làm trắng, đưa cho Hà Phương:
-Thứ ngươi cần.
Tiếp theo, Tát Già cũng không ở lại, liền đi ra khe nứt không gian ngoài cửa, ngược lại Hà Phương luồn qua tay Tát Già, ngón tay làm chữ V chiến thắng với Tiêu Hoàng và Lạc Tuyết Ninh.
Đương nhiên Hà Phương đã đạt được mục đích, nếu chuyện này chỉ có riêng một mình Tiêu Hoằng, sẽ không ai để ý, một ngoại đồ mà thôi, lực ảnh hưởng thật là quá nhỏ. Nhưng mà dính líu tới Tát Già, có ý muốn sát hại đồ đệ của Tát Già, chuyện đó đã không giống nữa.
Dù cho sau lưng nhưng người đánh lén này là đệ tử cao cấp, coi chừng cũng phải nghĩ lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT