Cứ như vậy tuy rằng như trước không thoát khỏi Ma Văn báo động, nhưng lại hoàn toàn có thể vòng qua Ma Văn bẫy rập, nếu Tiêu Hoằng thật sự cùng Gia Nại Cầm chàng chàng thiếp thiếp, chắc là không kịp phản ứng.

Ở Vạn Tôn Cốc, thời điểm này đã tới ba giờ, Gia Nại Cầm “mệt nhọc quá độ” vẫn trước sau như một, nằm ở trên giường nghỉ ngơi, trong tay cầm một cây quạt cực kỳ nhàn nhã nhẹ nhàng quạt.

về phần Tiêu Hoằng vẫn thần sắc chuyên chú, ngồi ở bên bàn gỗ, hết sức chuyên tâm chế tạo Ma Văn, tiến thêm một bước hoàn toàn hiểu rõ kỹ thuật Đế Văn sáu hướng, đồng thời chế tạo Ma Văn bẫy rập.

Chuẩn bị tiến thêm một bước gia cố thung lũng nhỏ, mặc dù không có lòng hại người, nhưng Tiêu Hoằng cũng muốn tỷ lệ bị ám toán tăng cao, phải giảm xuống tới mức thấp nhất mới được.

Nhưng mà đúng lúc này, bên trong màn hình của Tiêu Hoằng liền xuất hiện một cái điểm sáng màu đỏ, xâm nhập trong đó tốc độ rất nhanh, thẳng đến hướng căn nhà gỗ.

Thấy cảnh này, Tiêu Hoằng lập tức liền trở nên cảnh giác, rất nhanh đặt Điêu văn đao ở một bên, đồng thời nhanh chóng khởi động Hàn Võ cùng với các Chiến Văn khác, bày ra trạng thái cảnh giác, dư quang khóe mắt không ngừng lưu ý phía trên màn hình: điểm đô rơi xuống bay thẳng tắp tới, không có mảy may chần chừ, làm cho người ta có một loại cảm giác là lạ.

Đại khái chỉ sau mười mấy giây, khi mức độ cảnh giác của Tiêu Hoằng lên tới cực hạn, chuẩn bị vận sức chờ thời điểm phát động, ánh mắt lại thoáng hơi đổi sắc, tiếp theo thu hồi Hàn Võ, một lần nữa ngồi xuống bên bàn gỗ.

Bởi vì Tiêu Hoằng có thể xuyên qua cửa sổ nhìn thấy rành rành Lạc Tuyết Ninh xuất hiện ở ngay cửa, sau đó liền rất nhanh xông vào.

Thẳng đến phòng trong, thời điểm này, Lạc Tuyết Ninh đã nhìn thấy rõ ràng Tiêu Hoằng làm ra vẻ mặt bình thản, hết sức chuyên chú chế tạo Ma Văn bẫy rập.

Gia Nại Cầm nằm ở trên giường, cầm một cái cây quạt nhỏ, không ngừng quạt quạt. Tuy nhiên, ngay sau đó thần sắc Lạc Tuyết Ninh lại đột nhiên vừa động, nheo mắt suy nghĩ, bởi vì trên người Gia Nại Cầm đang mặc, đúng là quần áo của Lạc Tuyết Ninh mang đến cho Tiêu Hoằng.

- Lạc tỷ tỷ! Chúc mừng a, chúc mừng tỷ trở thành Đại Ngự Sư! Nhớ kỹ nha, trong thời gian thành tựu Đại Ngự Sư này, phải điều động Ngự lực nhiều hơn, như vậy mới có thể sử dụng sinh động Ngự lực càng cao hơn!

Gia Nại Cầm hơi nhướng mắt, bày ra một bộ dáng khả ái nói với Lạc Tuyết Ninh.

- Đa tạ Gia Nại tỷ tỷ nhắc nhở!

Lạc Tuyết Ninh cũng cười cười đáp lại.

Nhưng hai người nói chuyện với nhau, nhìn như vô cùng hòa hợp, thế nhưng Tiêu Hoằng lại mơ hồ có một loại cảm giác phát lạnh, chỉ tiếc là đối với loại chuyện này Tiêu Hoằng thật sự có cảm giác mình bất lực.

- Còn nữa, thành tựu Đại Ngự Sư hẳn là có thể khởi động Dực Văn rồi, cái này cần phải luyện tập nhiều hơn!

Tiêu Hoằng buông Điêu văn đao trong tay, cố bày ra một giọng điệu thoải mái nói.

- Chuyện này ta đương nhiên biết, mà ta cũng dự tính ở trong này tiến hành tập luyện, còn hy vọng Tiêu Hoằng thu lưu ta với, thuận tiện giúp đỡ huynh chăm sóc Gia Nại tỷ!

Lạc Tuyết Ninh hơi liếc nhìn Tiêu Hoằng một cái, dịu dàng nói.

- Cái này tự nhiên tốt nhất!

Tiêu Hoằng cười cười nói, tuy nhiên, trong lòng cũng cảm nhận được vô tận hàn ý. Nếu chỉ là một người, bất kể là Gia Nại Cầm hay Lạc Tuyết Ninh, đều không có vấn đề, nhưng trước mắt hai người cùng chung một phòng, Tiêu Hoằng lại có một loại cảm giác đặt hai con hổ cái ở chung bên trong một lông sắt.

Mà trọng yếu hơn là một khi bùng nổ chiến tranh, Tiêu Hoằng không đủ sức ngăn cản, đó chính là hai nàng cấp bậc Đại Ngự Sư chiến đấu a, nhìn chung toàn bộ Thái Qua Vũ Trụ, người có thể thành tựu Đại Ngự Sư thật sự vô cùng thưa thớt hiếm thấy.

Thế mà trong căn nhà gỗ nhỏ của Tiêu Hoằng này, đã chiếm hết hai mà còn là hai mỹ nữ. Hơn nữa hai mỹ nữ này ở phương diện tính cách, vốn cũng không thuộc loại hình mềm mại, ra khỏi Thánh Đàn chính là Tướng quân mặt lạnh như tiền, và giữa nhau dường như tồn tại một ngăn cách nào đó.

Luôn làm cho người ta có một loại cảm giác ngoài cười nhưng trong không cười, giống như hai quả bom chất gần nhau.

- Tuy nhiên, có một điều ta phải nói rõ, chính là chuyện các cô ở trong này, phải tránh không được tiết lộ ra bên ngoài!

Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói. Nói không khoa trương chút nào, hiện tại thanh danh của Tiêu Hoằng đã đủ thối tha rồi, giờ lại một nam hai nữ ở chung một phòng, có Trời mới biết lại sẽ có lời đồn đãi như thé nào.

- Yên tâm tốt lắm!

- Không thành vấn đề!

Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm trước sau đáp lại, trên mặt như trước lộ vẻ tươi cười khiến lòng người kinh sợ kia.

Tiếp theo Tiêu Hoằng cũng không có nói gì nữa, bắt đầu tiếp tục cúi đầu chế tạo Ma Văn bẫy rập.

Trái lại Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm thì ngồi ở đầu giường, tuy rằng trên mặt đều là một bộ khuôn mặt tươi cười khờ dại ngây thơ, nhưng ánh mắt nhìn đối phương, bất kể xem thế nào đều là phi thường không vừa mắt.

Trong lòng lại tràn ngập một ngọn lửa nhỏ, nhất là Gia Nại Cầm nghe nói Lạc Tuyết Ninh cũng ở lại trong này không đi, phá vỡ thời gian cuộc sống gia đình tạm ổn giữa nàng và Tiêu Hoằng.

Đồng dạng ở trong mắt Lạc Tuyết Ninh, Gia Nại Cầm này chính là tiểu hồ ly tinh, chặn ngang bước chân giữa nàng cùng với Tiêu Hoằng.

Nói chuyện đến cuối cùng, hai người gần như mỗi một chữ đều là phát ra từ trong kẽ răng, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười đông cứng kia.

- Xem ra Gia Nại tỷ khôi phục rất tốt, hiện tại có phải cũng muốn điều động Ngự lực trong cơ thể nhiều hơn hay không đây?

Lạc Tuyết Ninh phất phất cây quạt nhỏ quạt Gia Nại Cầm, như trước cười tủm tỉm nói.

- Đương nhiên là vậy!

Gia Nại Cầm đồng dạng cười tủm tỉm nói.

- Vừa khéo, chúng ta hai người đều cần điều động Ngự lực nhiều hơn, không bằng ra bên ngoài luận bàn một chút như thế nào?

Lạc Tuyết Ninh nói tiếp.

Gần như ngay khoảnh khắc Lạc Tuyết Ninh nói lời này vừa ra khỏi miệng, Tiêu Hoằng một mực yên lặng chế tạo Ma Văn bẫy rập, trong lòng lập tức “bộp” một tiếng, quả thật là sợ cái gì xảy ra cái đó. Tiêu Hoằng rõ ràng có thể nghe ra được, hai người này luận bàn để đối luyện là giả, mà tìm cơ hội chỉnh lý đối phương một chút mới là thật đây!

- Tốt quá! Ta vừa lúc cũng có ý này, hai người đối luyện, luận bàn, cũng tránh khỏi nhàm chán!

Gia Nại Cầm cười khanh khách đáp lại.

Tiếp theo hai người liền hoạt động cơ thể một chút, nói nói cười cười với nhau, bày ra một bộ tư thái dễ xem nhất, rồi cùng nhau đi ra ngoài.

Tiêu Hoằng đang yên lặng ngồi bên bàn gỗ, chỉ cảm thấy sau lưng mơ hồ phát lạnh, rõ ràng cảm nhận được một cổ sát khí.

Theo Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm đi ra ngoài nhà gỗ, đại khái chỉ năm phút đồng hồ, tiếng va chạm của năng lượng thể cường hãn liên tiếp truyền vào trong tai Tiêu Hoằng, hai nàng Đại Ngự Sư toàn lực quyết đấu, sức chiến đấu có thể nghĩ mà biết, thậm chí Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được mặt đất thỉnh thoảng mơ hồ phát ra chấn động.

Tuy là một ngày trời nắng, nhưng ánh sáng chói mắt vẫn thỉnh thoảng nhoáng lên trước cửa sổ Tiêu Hoằng.

Hơi ngẩng đầu lên, Tiêu Hoằng thậm chí còn có thể nhìn thấy từng đám chim rừng bị kinh động bay lên, từng khối đá nhỏ cũng thi thoảng từ sườn núi lăn xuống.

Vốn phong cảnh Vạn Tôn Cốc yên tĩnh, an tường, xinh đẹp tuyệt trần, giờ khắc này, xem như triệt để bị hai nàng kia phá vỡ hoàn toàn.

Đối mặt với cảnh này, Tiêu Hoằng không phát một lời, càng không có ý đi ngăn cản, chỉ là nhẹ đứng dậy khép kín cửa sổ đang mở rộng, kéo rèm cửa, rồi lại đóng kín cửa phòng, sau đó mở ra Ma Văn đăng, tiếp tục chế tạo Ma Văn bẫy rập, hoặc

là yên lặng đọc sách, sách trên giá sách, trên cơ bản mỗi ba ngày thì được đổi mới một lần.

Mà nghiên đọc những bộ sách quý báu này, đối với kho dự trữ Tri thức của Tiêu Hoằng, không thể nghi ngờ được tăng trưởng thật lớn.

Thậm chí ở trong đó, còn có một chút kỹ xảo về khống chế Ma Văn, cũng có thể là tiến hành một ít cải tiến rất nhỏ hệ thống chiến đấu bản thân.

Ngay thời điểm Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại Cầm “luận bàn” với nhau, Tiêu Hoằng mắt điếc tai ngơ chuyên tâm đọc sách. Cùng lúc đó, ở trong bộ chỉ huy quân sự Vĩnh Ngạn Tinh, Ba La đang không ngừng điều động trong Ma Văn thu hình.

Trước mặt hắn phía trên màn hình nhỏ, đúng là hình ảnh Vạn Tôn Cốc, bao gồm phương vị nhà gỗ, cùng với toàn bộ môi trường địa lý trong thung lũng.

Nhìn thấy hình ảnh như vậy, Ba La không kềm được cười cười, không hề nghi ngờ, Vạn Tôn Cốc tuy rằng vị trí địa lý phức tạp, đồng thời có bố trí Ma Văn bẫy rập, nhưng một khi chỗ thung lũng phát sinh sự việc, tuyệt đối không dễ dàng bị người khác phát hiện.

Không thể phủ nhận làm chuyện này, trong lòng Ba La cũng rất không yên tâm: tiến vào Thánh Đàn địa phương thần thánh nhất ở Gia Đô liên hợp thế này sát hại người của Thánh Đàn, một khi bại lộ, hậu quả có thể nghĩ mà biết. Nói lớn chuyện, đi hành ác lần này tuyệt đối có thể kinh động toàn bộ liên hợp thể.

Ở Thánh Đàn bị người tập kích, không chỉ là chuyện tai tiếng trắng trợn ở Thánh Đàn, mà là của toàn bộ Gia Đô liên hợp thể!

Tuy nhiên, vì ích lợi, cùng với địa vị sau này, không thể phủ nhận Ba La không làm như vậy không được. Hắn không có đường lui, dù sao dĩ vãng hắn từng làm rất nhiều chuyện không muốn người biết.

Một khi mất đi đám người Đông Lộc che chở, một khi lộ ra khuyết điểm, đồng dạng là chết chắc.

- Ngươi đi điều tra địa hình, hẳn là không có bị người phát hiện chứ?

Ba La khẽ ngẩng đầu, nhìn một gã nam nhân hơn ba mươi tuổi trước mặt, nhẹ giọng hỏi.

Nam nhân này tên là Cát Tư, là Liên đội trưởng liên đội trinh thám của căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn, có thực lực Ngự Sư cấp bốn.

- Trước đó ta xem nhẹ sự lợi hại của Ma Văn bẫy rập, không khỏi chạm một cái, nhưng ta có thể khẳng định, cũng không có bại lộ thân phận của ta. Hơn nữa ta lập tức lui ra, đồng thời ở bên cạnh Ma Văn bẫy rập bị phát động, đặt lên đó một con sơn dương chết!

Cát Tư nhè nhẹ sờ sờ hai cái lỗ máu nhỏ trên mặt, nhẹ giọng đáp lại.

Không hề nghi ngờ, nếu ở trong năng lượng xà Tiêu Hoằng cho thêm chất lỏng độc dịch đậm đặc màu trắng, phỏng chừng hết tám phần Cát Tư này đã không quay về được.

- Đó chính là nói, ngươi vẫn để lại dấu vết?

Ba La dời ánh mắt nhìn ngay Cát Tư, trong sắc mặt hiện lên một chút bất mãn.

- Ái chà... đúng vậy!

Cát Tư liếc nhìn sắc mặt lạnh như băng của Ba La hơi có chút không yên nói.

Có thể nói, nếu là dĩ vâng kích động một cái Ma Văn bẫy rập, tuyệt đối không là gì, dù sao ai có thể cam đoan, thiết trí rất nhiều Ma Văn bẫy rập như vậy sẽ không bị một ít động vật chạm phải?

Nhưng trước mắt là xâm nhập Thánh Đàn, thực thi ám sát ở trong địa bàn của A Di La, hết thảy cần phải làm thực thận trọng mới được.

- Hành động chậm lại hai ngày sau, trong thời gian này, chớ làm việc gì bứt dây động rừng nữa!

Ba La tiếp theo ra lệnh, cũng hơi cúi đầu nhìn xem tin tình báo Triệu Quần gửi tới, Trân Ny Hào của Lạc Tuyết Ninh ở Di Đà Tinh chưa động, căn cứ theo tin tức trong thung lũng nhỏ chỉ có một mình Tiêu Hoằng.

Tiếp theo Ba La lấy ra hình ảnh Tiêu Hoằng ở Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, Tiêu Hoằng cùng với Bác Sơn, còn có hai người dường như là ngoại đồ, hình ảnh như vậy hiển nhiên không có gì khác lạ, dù sao Dược sư nào lại không thường xuyên ra vào cửa hàng Ma Văn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play