Tiêu Hoằng thật cẩn thận đặt chén trà tới trước mặt Tang Hoành Vân, Triệu Thanh cũng đi tới bên cạnh Tang Hoành Vân, thấp giọng nói:

- Sư phụ, A Long là thủ hạ của Sài Tang đã trở lại, đồng thời dường như đã điều tra ra dấu vết để lại của Đức Kiệt, các gia tộc và thế lực lớn khác thì đang liều mạng tìm kiếm Quyền Tàng.

- Quả nhiên, đều là những kẻ không chịu nổi tịch mịch a, chúng ta cũng tuyệt đối không thể buông lỏng cảnh giác, tăng nhân thủ lên, phải cố gắng tìm kiếm, ngươi nói Quyền Tàng này rốt cuộc sẽ nơi nào được vậy?

Tang Hoành Vân hơi nhìn thoáng qua Tiêu Hoằng và chén trà mà hắn đưa qua, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Vào lúc này thì Tiêu Hoằng cũng không có phản ứng gì lớn, không ngừng tự nhủ trong lòng rằng, ta không phải là Quyền Tàng, ta không phải là Quyền Tàng, nét mặt vẫn bình thản, ra vẻ khao khao cầu kiến thức.

- Hiểu rồi, thưa sư phụ!

Triệu Thanh đáp lại một tiếng, liền quay về vị trí ban đầu, đối với chuyện tìm kiếm Quyền Tàng, thì đây cũng không phải là bí mật gì, các đại gia tộc đều đang làm điều này, chỉ là ngầm hiểu với nhau, không tuyên bố ra mà thôi, bởi vậy Triệu Thanh cũng không cố ý giấu giếm làm gì.

Lại một lần nữa hướng ánh mắt về phía Tiêu Hoằng, nói thật ra, trong lòng Tang Hoành Vân đã có chút kiêng dè, nhưng mà hắn lại không thể làm mất mặt được, còn có bộ dáng đói khát kiến thức kia của Tiêu Hoằng, Tang Hoành Vân vẫn tiếp tục kiên trì, nói:

- Ngươi còn có vấn đề gì nữa không?

- Ách... có!

Tiêu Hoằng cung kính nói, sau đó thật cẩn thận chỉ vào tờ giấy, bên trên mặt là vấn đề thứ 143 mà Tang Hoành Vân còn chưa giải đáp, hiển nhiên thì vào lúc này, Tang Hoành Vân đã sắp hôn mê rồi.

Hơn nữa vấn đề của Tiêu Hoằng cũng không phải là theo hệ thống, có lẽ trước đó là một vấn đề về tài liệu, tiếp theo lại trực tiếp hỏi về vấn đề xa tít chín từng mây, rồi lại một lần nữa hạ xuống thấp, giống như một kỳ tích vậy.

Triệu Thanh, Trương Tân Lôi bằng vào học thức của bản thân, mỗi một vấn đề mà Tiêu Hoằng hỏi thì bọn họ cũng đều có thể dễ dàng giải đáp, nhưng hiện tại, đầu óc họ đã loạn thành một đoàn, gần 150 vấn đề thiên kì bách quái, người thường thì không thể chịu nổi.

Hiện tại bọn họ thật sự có một loại cảm giác, đó chính là tên này đang muốn chơi đểu Tang Hoành Vân, chẳng lẽ hắn muốn thấy cảnh Tang Hoành Vân bạo tẩu hay sao?

Tuy nhiên, cho tới lúc này thì bọn họ, bao gồm cả Triệu Thanh, vẫn còn chưa nhìn thấy dấu hiệu Tang Hoành Vân bạo tẩu, do đó trong lòng cũng không ngừng cảm thán, có thể lôi ra nhiều vấn đề như vậy, đây cũng là việc mà người thường không làm được.

Hiển nhiên, hiện tại suy nghĩ của bọn họ cũng đã có chút hỗn loạn.

- Vấn đề thứ 199 là...!

Vào lúc 6h tối, khi Tiêu Hoằng nói ra những lời này, toàn bộ người bên trong đại sảnh thiếu chút nữa đã phun ra ba búng máu, tên này rõ ràng không phải là người a, chẳng lẽ hắn chính là một vấn đề ác ma hay sao?

Lại nhìn Tang Hoành Vân, vốn hai mắt tràn ngập anh khí và uy nghiêm, nhưng nay đã bị Tiêu Hoằng làm cho hao mòn sạch sẽ, ánh mắt thoáng có chút tán loạn.

Chỉ riêng từ bộ dáng thì cũng đã nhận ra rằng, Tang Hoành Vân đã sức cùng lực kiệt rồi.

Đối mặt vấn đề thứ 199 này, Tang Hoành Vân cũng không lập tức đáp lại như khi nãy, mà khẽ vuốt mũi, sửa sang lại một chút các suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, sau đó mới bắt đầu giảng giải, tuy nhiên, suy nghĩ của hắn đã không còn rõ ràng như trước nữa rồi.

- Vấn đề thứ 200, cũng là cái cuối cùng...!

Thấy Tang Hoành Vân giảng giải xong, Tiêu Hoằng mới nhỏ giọng nói.

Nghe nói như vậy, Tang Hoành Vân mới cảm thấy mây đen trong lòng chậm rãi tản đi, lộ ra một chút ánh sáng.

- Hỏi đi!

Tang Hoành Vân vội vàng nói.

- Bệnh của ta, ngươi... có thể giúp ta chữa khỏi hay không, mà ta cần trả cái giá như thế nào thì ngươi mới bằng lòng giúp?

Tiêu Hoằng thử hỏi, so với sự cung kính khi nãy, thì trong lời nói lúc này đã rõ ràng có chứa một tia khẩn cầu.

- Nói thật ra, bệnh của ngươi thì ta chỉ có thể trì hoãn nó, còn việc chữa khỏi thì ta đành bất lực, tuy nhiên, ta có thể đề cử cho ngươi một người, đó chính là Quyền Tàng, nói vậy thì ngươi cũng biết hắn rồi đấy, người này đối phó với các chứng bệnh khó khăn thì dường như có khả năng khá độc đáo, nói không chừng hắn có thể cứu được ngươi!

Tang Hoành Vân nhẹ nhàng nói.

Mà Tiêu Hoằng nghe như vậy, trong lòng chỉ đành thở dài một hơi, lời này của Tang Hoành Vân không nghi ngờ gì là có nghĩa, trong mắt hắn thì chứng bệnh của mình là loại nan y, về phần tìm Quyền Tàng... Nếu Quyền Tàng có thể chữa khỏi, vậy thì ta còn đi tìm ngươi hay sao? Tiêu Hoằng thầm nghĩ.

Tuy nhiên, những phức tạp, bi thương trong nội tâm thì cũng không hiện lên quá rõ trên mặt của Tiêu Hoằng, hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, những lời kiểu này thì hắn nghe được nhiều lắm rồi.

- Ta đã biết, đa tạ Tang đại sư chỉ bảo, xin cáo từ!

Tiêu Hoằng nói xong, cung kính lui về phía sau vài bước, sau đó xoay người rời khỏi.

Đối với lời nói của Tang Hoành Vân, trong lòng Tiêu Hoằng mà không có một chút thất vọng nào thì chính là đang nói dối, nhưng vẫn là câu nói kia, Tiêu Hoằng sẽ không buông tha cho cơ hội cầu sinh, sống sót giống người bình thường là tín niệm tuyệt đối không lay chuyển được của Tiêu Hoằng.

Người khác càng nói như vậy, ta càng muốn cố gắng sống sót! Để cho người khác nhìn được rằng, ta không thể chết được.

Đi khỏi nhà của Tang Hoành Vân, trong lòng Tiêu Hoằng đang tự mình cổ vũ bản thân, bởi vì Tiêu Hoằng biết rất rõ ràng, một khi chính mình tuyệt vọng, thì hết thảy đều kết thúc, chỉ cần trong tim vẫn còn có hy vọng, thì mới có thể sáng tạo kỳ tích được.

Cùng lúc đó, ở trong đại sảnh giảng bài, đám dược đồng thấy Tang Hoành Vân phất phất tay, cũng đều rất cẩn thận rời khỏi.

- Vẫn là sư phụ lợi hại, đối mặt suốt 200 vấn đề, trả lời xong thì mặt vẫn không đỏ, thở không gấp, còn duy trì được vẻ bình thản như trước, nếu là ta, phỏng chừng đã sớm bạo tẩu rồi!

Trương Tân Lôi hơi lắc đầu, nhẹ giọng nói với Triệu Thanh.

- Ai nói không phải đâu, vẫn là sư phụ lợi hại a, sau này chúng ta còn phải học nhiều!

Triệu Thanh cảm khái nói.

Tuy nhiên, đúng lúc này, khi các dược đồng đều rời khỏi, Tang Hoành Vân mới chậm rãi đứng dậy, thân thể không khỏi choáng váng, cảm thấy trước mắt có đầy sao, đây là hậu quả của việc suy nghĩ quá nhiều.

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Thanh, Trương Tân Lôi đều có chút biến sắc, hiển nhiên, uy lực của cuộc oanh tạc điên cuồng của Tiêu Hoằng cũng đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ.

Không dám do dự, hai người lập tức bước lên phía trước, nhẹ nhàng đỡ cánh tay Tang Hoành Vân, sau đó thân thiết nói:

- Sư phụ, ngài không có việc gì chứ?

- Không có việc gì, ta muốn nghỉ ngơi một chút, không có chuyện trọng yếu gì, thì không nên quấy rầy ta!

Tang Hoành Vân có chút hữu khí vô lực, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.

- Sư phụ, cái tên gọi là Tiêu Hoằng kia, lần tới có nên đừng cho hắn đến nữa được không?

Trương Tân Lôi đề nghị.

- Không, hắn thích đến thì cứ cho hắn đến.

Tang Hoành Vân phi thường quả quyết nói, có thể nói, vào giờ khắc này, Tang Hoành Vân cũng không phải là Đại dược sư, mà chỉ là một lão sư đang dạy học sinh, mà đã là lão sư, thì đều theo bản năng thích những học sinh chăm chỉ khắc khổ như vậy, mặc dù học sinh này có... điên cuồng tới mức nào đi nữa.

- Ý của sư phụ, có phải là đề bạt hắn trở thành dược đồng tinh anh hay không?

Triệu Thanh hỏi thử.

Đối với câu hỏi của Triệu Thanh, Tang Hoành Vân không trực tiếp trả lời, mà là chậm rãi rời đi về phía phòng ngủ của mình, trên đường thì còn hơi truyền đến vài tiếng ho khan, hiển nhiên Tiêu Hoằng vẫn làm cho hắn tổn hao quá mức.

Bên kia, Tiêu Hoằng sau khi rời khỏi nhà của Tang Hoành Vân, đã đi lên một chiếc Ma Văn xe khách, tùy tiện tìm một chỗ ngồi, tạm thời quên đi bệnh tình. Tiêu Hoằng thật cẩn thận mở ra bản ghi chép, trong hai mắt tản ra ánh sáng rực rỡ.

Suốt một buổi chiều, nhận được Tang Hoành Vân chỉ đạo, Tiêu Hoằng cảm giác tiến bộ của mình cũng không phải chỉ là một chút, khi xưa những thứ còn mơ hồ kia, hiện giờ đã toàn bộ hiểu rõ.

Nếu nói trước đây Tiêu Hoằng đang mò mẫm đi trong một con đường bế tắc, như vậy thì dưới sự chỉ đạo của Tang Hoành Vân, hắn đã thấy được một tương lai tươi sáng.

Trong lúc nhất thời, chỉ thấy trong đầu hắn trở nên vô cùng thoải mái, rõ ràng như thế này khiến cho Tiêu Hoằng được lợi không ít.

Về đến nhà, Tiêu Hoằng không tạm dừng chút nào, sau khi đóng cửa phòng, liền bắt đầu sửa sang lại những vấn đề đã ghi chép lại, bắt đầu ôn tập.

Tiêu Hoằng tin tưởng vững chắc rằng, sau khi hiểu được những vấn đề này, khi mình chế tác Ma Văn, tuyệt đối sẽ tiến bộ hơn rất nhiều.

Trong hai ngày kế tiếp, ngoài việc tìm hiểu những vấn đề đó, Tiêu Hoằng cũng nắm chặt thời gian để tăng lên Ngự lực, ngoài ra còn bí mật chế tác bảng hiệu mới, cùng với việc định giá, tuyên truyền.

Việc phát tờ rơi thì đám người Nhâm Tường đã hỗ trợ, không cần Tiêu Hoằng phải lo lắng, hiện tại Tiêu Hoằng phải làm chính là dùng một Ma Văn hình ảnh mới tinh để chế tạo bảng hiệu.

Đưa các miếng gỗ mà Lý Nhạc trước đó đã mua dùng để làm bảng hiệu tới trên bàn đá tại hậu viện, Tiêu Hoằng suy nghĩ một phen, bắt đầu khắc lên trên bề mặt một số vết lõm để đặt Ma Văn hình ảnh, cũng khắc trên đó một dòng chữ rồng bay phương múa: Trung Tâm Đại Hoằng Mỹ.

Thật ra trước đó Lý Nhạc muốn đặt tên là Trung Tâm Đại Hồng Mỹ Dung Mỹ Thể Dưỡng Sinh.

Tuy rằng tên như vậy có thể phản ánh đầy đủ tác dụng rao bán, nhưng Tiêu Hoằng cảm thấy cái tên này quá mức rườm rà, trực tiếp bỏ đi, chỉ cần điêu khắc vài chữ cụ thể là được.

Dùng suốt một giờ thời gian, vốn tấm ván gỗ bình thường đã thay đổi lớn, nhìn qua đã trở nên rất xa hoa, dưới bốn Ma Văn hình ảnh tổ hợp lại, màu sắc chủ yếu của biển hiệu đã biến thành màu tím, lác đác có vài chỗ phát ra ánh sáng như các vì sao lấp lánh, Ma Văn hình ảnh còn có thể tạo ra các lớp màu trắng, giống như đám mây xẹt qua, bên trên có dòng chữ Trung Tâm Đại Hoằng Mỹ, mang màu vàng sáng chói, nhìn qua thì vừa không chói mắt, nhưng lại vừa vô cùng bắt mắt.

Đây cũng là kinh nghiệm mà Tiêu Hoằng học được từ Nhâm Tường, bảng hiệu phải bắt mắt, đẹp đẽ, tốt nhất là có thể khiến cho người không kìm lòng được, phải dừng chân lại mà xem vài lần.

- Woa...!

Khi Lý Nhạc từ sảnh trước đi vào hậu viện, nhìn thấy bảng hiệu trước mặt Tiêu Hoằng, không kìm lòng được phát ra âm thanh này, không khỏi chớp mắt vài cái.

- Ngươi thấy thế nào? Có chỗ nào cần sửa không?

Tiêu Hoằng nhấc bảng hiệu lên, một tay sờ cằm, hỏi ý kiến của Lý Nhạc, có thể nói, hiện tại Tiêu Hoằng có thể làm ra tổ hợp Ma Văn hình ảnh tinh vi như thế chính là do Tang Hoành Vân giải thích 200 vấn đề khi trước.

Lý Nhạc thật cẩn thận đi tới gần bảng hiệu, trước đây dùng những bảng hiệu Ma Văn hình ảnh thì từ xa mà nhìn cũng không tệ lắm, nhưng tới gần thì sẽ thấy nó trở nên vô cùng thô ráp, nhưng Ma Văn hình ảnh mà Tiêu Hoằng chế tác này, bất kể là nhìn xa hay nhìn gần, thì hình ảnh đều tinh tế trước sau như một.

- Nếu treo bảng hiệu này lên, tuyệt đối sẽ rất phong cách.

Lý Nhạc thì thào lẩm bẩm, trực tiếp ném sau đầu câu hỏi của Tiêu Hoằng.

- Nhớ kỹ, bảng hiệu này trước mắt không nên treo lên, chờ ngày mà chúng ta khai trương thì sẽ treo sau!

Tiêu Hoằng nói, bản thân hắn rất rõ ràng, trước mắt thì địch nhân lớn nhất là Xuân Ngôn Dược Xá phía đối diện, nếu mà treo lên trước, thì không thể nghi ngờ gì nữa đã bại lộ ý đồ, đây chính là kết quả mà Tiêu Hoằng không muốn nhìn thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play