Ba chiếc linh thú xe này, toàn bộ đều là Bác Sơn tự xuất tiền túi ra, lấy từ linh thú chăn nuôi tràng tới, cho thuê một ngày mười điểm thành
tựu, dựa theo đạo lý mà nói thì đây là giá phi thường đắt đỏ, nhưng hiện tại Tiêu Hoằng còn tiếc chút điểm thành tựu như vậy hay sao?
Tiễn đám người Tang Lâm đi, ước định gặp lại vào 8h sáng mai, Tiêu Hoằng mới quay về trong căn nhà gỗ, dùng nước rửa sạch mặt, sau đó ngồi vào trước bàn gỗ.
Bắt đầu sửa sang lại tài liệu, cùng với sửa sang lại vấn đề, mà mấy vấn đề này, hiện giờ đại bộ phận đều là về kỹ thuật Để Văn
sáu hướng.
Thấy thời gian đã sắp về khuya rồi, Tiêu Hoằng liền
theo bản năng cầm lấy Ma Văn thông tin, gọi cho Tát Già, tuy rằng mỗi
một khi gọi cho Tát Già thì Tiêu Hoằng đều có một loại cảm giác tội lỗi
cực kỳ mãnh liệt, nhưng mà Tiêu Hoằng lại phát hiện, hỏi một vấn đề thì
cũng có thể nghiện được, vào lúc này hắn đã không kìm nổi nữa rồi.
Giờ phút này Tát Già đã sớm đi vào giấc ngủ, vì vào ngày mai là ngày hắn
phải điều trị cho Gia Nại Cầm, nên Tát Già cần duy trì trạng thái tinh
thần tuyệt đối tốt.
Nhưng mà, ngay khi Tát Già đang đắm chìm trong mộng đẹp, Ma Văn thông tin bên cạnh lại rung lên.
Nghe thấy tiếng rung của Ma Văn thông tin, Tát Già hơi mở mắt, lập tức chỉ
cảm thấy một trận đau đầu, cùng với đó chính là, da đầu run lên, toàn
thân rét run.
Có thực lực Ngự Hồn cấp năm, Tát Già tự nhận là còn không có gì khiến cho hắn phải e ngại cả, nhưng vào giờ khắc này, hắn
thật sự cảm thấy mình quá sai lầm rồi, thật sự biết được cái gì gọi là
thế giới to lớn, không gì không có.
Quay đầu một cách máy móc,
khuôn mặt “Tiêu Hoằng” giống như tiểu ác ma kia lại lần nữa xuất hiện
trong mắt Tát Già, hắn chỉ muốn ngắt liên lạc luôn, lúc trước Tát Già
cũng trải qua rồi, hắn biết Ma Văn thông tin sẽ vẫn tiếp tục rung mãi,
thậm chí có thể kéo dài liên tục tận hai giờ đồng hồ.
Trong đầu chỉ muốn tắt Ma Văn thông tin, nhưng nếu có người khác có việc gấp tìm mình, thì nên làm cái gì bây giờ?
- Thật sự là tự lấy đá đập chân mình a!
Tát Già không kìm được bật thốt lên, sau đó hắn cầm lấy Ma Văn thông tin, cắn răng nối liên lạc.
- Tát Già đại nhân, ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.
Bên trong Ma Văn thông tin truyền đến thanh âm đặc trưng của Tiêu Hoằng.
- Dựa theo quy định của Thánh Đàn, ngươi đã vượt qua tân nhân thích ứng
kỳ, như vậy sẽ dựa theo quy củ của ta, từ nay về sau, mỗi một lần ngươi
thỉnh giáo ta vấn đề, đều cần trả bằng điểm thành tựu, một lần lấy 1000
điểm thành tựu đi.
Tát Già nói với giọng nghiêm túc, đây cũng là
chung cực diệu kế mà hắn nghĩ ra được, nếu có điểm thành tựu ước thúc,
Tiêu Hoằng hẳn là có thể kiềm chế một chút, dù sao điểm thành tựu cũng
không dễ đạt được như vậy.
- Như vậy a, còn...
- Còn nữa,
ngày mai ta có chuyện phi thường trọng yếu phải làm, đó là trị liệu cho
một người rất quan trọng, cần nghỉ ngơi dưỡng sức, bởi vậy, hôm nay ta
tạm dừng trả lời, chờ ngươi có điểm thành tựu rồi nói sau.
Nói xong, Tát Già liền trực tiếp cắt liên lạc.
Quả nhiên, lần này Tiêu Hoằng cũng không tiếp tục quấy rầy Tát Già, ngược
lại thì Tát Già lại chằm chằm nhìn Ma Văn thông tin, trong mắt hiện lên
một chút không đành lòng.
- 1000 điểm thành tựu có phải có chút
quá nhiều hay không nhỉ? Thôi, mặc kệ nó, mau chóng thoát khỏi cái tên
kia, mới là trọng yếu nhất.
Tát Già nhẹ nhàng nói thầm một câu, ngã
đầu xuống ngủ, không hề nghi ngờ, hắn đã thật lâu không được nhấm nháp
đến mùi vị giấc ngủ ngon rồi.
Trái lại thì Tiêu Hoằng cũng không
quá để ý tới lời của Tát Già, ngược lại hắn còn cảm thấy trong lòng vui
vẻ, không thể phủ nhận, trước ki Tiêu Hoằng thỉnh giáo vấn đề với Tát
Già, thì đều mang một cảm giác tội lỗi, dù sao thì cũng là hắn quấy rầy
người ta, Tiêu Hoằng cũng có chút áy náy.
Nhưng mà hiện tại đã
khác, giá cả ghi rất rõ, đó chính là giao dịch bình thường, Tiêu Hoằng
tự nhiên có thể rũ bỏ cảm giác áy náy đó.
Tạm thời dẹp tất cả vấn đề sang một bên, Tiêu Hoằng liền bắt đầu chế tạo Ngự Sa, một loại dung dịch có thể tăng lên Ngự lực.
Bởi vì có thêm một vòng Ma Văn thẩm thấu năng lượng, trình tự chế tạo dung
dịch Ngự Sa cũng hơi rườm rà hơn một chút, tài liệu liên quan cũng vô
cùng nhiều.
Mãi cho đến ba giờ sáng, Tiêu Hoằng mới chế tạo ra hai ống nghiệm.
Nhìn dung dịch màu xanh biếc trong ống nghiệm, trên mặt Tiêu Hoằng không kềm được hiện lên một chút sắc mặt vui mừng mờ nhạt, trải qua nhiều ngày cố gắng như vậy, rốt cục cũng chế tạo xong.
Mà sau khi hoàn toàn nắm giữ loại kỹ thuật này, Tiêu Hoằng liền có thể
tiến thêm một bước, nghiên cứu chế tạo ra nước thuốc có thể chữa trị Ngự lực.
Bởi vì thời gian đã muộn, ngày mai còn có việc phải làm,
bởi vậy, Tiêu Hoằng cũng không thử sử dụng Ngự Sa tiến hành tu luyện, mà đậy kín nó lại, dùng một lọ Ôn nhuận dịch, sau đó ngã lên trên dây
thừng, ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hoằng tỉnh lại, ăn một
chút gì đó, bỗng nhìn thấy Bác Sơn mang theo ba gã ngoại đồ, đã đúng giờ đứng trước nhà gỗ của Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng cũng không chút
ngừng lại, cùng đám người Bác Sơn cưỡi lên linh thú xe, lập tức đi về
phía tổng bộ Vạn Thảo Viên, nơi đó cũng ở gần Nhân Sự Các.
Chủ
quản của Vạn Thảo Viên cũng giống như Triệu Quần, cũng đều là thuộc hạ
của Tần Nhược Bạch, tên là Phùng Vĩnh Niên, đã qua tuổi năm mươi, Ngự Sư cấp năm, cũng hy vọng cấp thiết trở thành Đại Ngự Sư, làm cho trạng
thái đỉnh phong của bản thân có thể kéo dài, như vậy thì mới có thể tiến thêm một bước được.
Lúc này, Phùng Vĩnh Niên đang ở trong phòng, đứng trước gương sửa sang lại quần áo, bởi vì Phùng Vĩnh Niên đã nghe
nói, Tần Nhược Bạch đã quay về Thánh Đàn, đồng thời cũng ở trên Phạm
Cương Tinh, theo Triệu Quần nói, là đặc biệt vì Gia Nại Cầm của Thượng
Tri Tự Do Quốc mà đến, đồng thời cũng muốn tỏ một chút hữu hảo với Lam y Chủ soái Lý Qua.
Tuy rằng lãnh thổ Thượng Tri Tự Do Quốc không
lớn, dân cư không nhiều lắm, nhưng mà có thể kết giao một chút thì vẫn
là tốt nhất, mà trọng yếu hơn là, Phục Thản Đế Quốc lúc này quả thực
chính là phiền toái đầy mình.
Đối với Phục Thản Đế Quốc, đối với
Thượng Tri Tự Do Quốc, Phùng Vĩnh Niên không thèm để ý, cũng không có
hứng thú, nhưng mà đối với Phùng Vĩnh Niên mà nói, đây không thể nghi
ngờ gì chính là một thời cơ tốt để bái phỏng Tần Nhược Bạch, tăng cường
tình cảm, dù sao thì tuy rằng Tần Nhược Bạch này sống thời gian dài ở
Phục Thản Đế Quốc, nhưng tại Thánh Đàn thì hắn vẫn có thực lực tuyệt
đối, nhất là sau lưng còn có Phục Thản Đế Quốc làm chỗ dựa vững chắc
nữa.
- Phùng sư huynh, Tiêu Hoằng mang theo vài cái linh thú xe đang đi về chỗ chúng ta, nghe nói là tới giao hàng.
Ngay khi Phùng Vĩnh Niên đang chỉnh là y phuc, một nam nhân hơn ba mươi tuổi bỗng nhiên bước nhanh đến, trên mặt cũng có một lớp mồ hôi mỏng, mà
thanh niên này cũng là một gã chủ sự của Vạn Thảo Viên, tên là Điền Tân.
Nghe Điền Tân nói như vậy, thần sắc Phùng Vĩnh Niên hơi biến đổi, Tiêu Hoằng thì hắn tự nhiên đã nghe Triệu Quần nói qua, Triệu Quần phân cho Tiêu
Hoằng một cái nhiệm vụ thế này, thì hắn tất nhiên cũng biết, tối thiểu
phải ba năm mới có thể hoàn thành, nhưng mà hình như vừa mới qua hai
tuần lễ thì phải, giao hàng ư? Thật là quá mức khoa trương rồi!
Dựa theo góc độ thông thường mà nói, hai tuần lễ thì phỏng chừng ngay cả cây non Tiên linh thảo cũng không đưa tới được.
- Phùng sư huynh có ở nhà không? Tiêu ca đến giao hàng, mau ra đây nghiệm thu.
Không đợi Phùng Vĩnh Niên làm ra ứng phó, ngoài cửa liền truyền đến tiếng
thét to của Bác Sơn, thanh âm không có chút khách khí nào, hắn và Phùng
Vĩnh Niên đều là đệ tử chính quy của A Di La, mỗi người quản lý một
quán, ngày thường rất ít liên hệ, cũng chưa nói tới ai có thể chế phục
được ai.
Từ khe cửa mà nhìn qua, lúc này Phùng Vĩnh Niên đã có
thể nhìn thấy, Bác Sơn và vài tên ngoại đồ thủ hạ đã tới, mỗi người nắm
một đầu linh thú đang kéo mộc xe, tiến vào trong sân, không ngừng hết
nhìn đông tới nhìn tây.
Trên một chiếc linh thú xe trong đó, thì
còn có một người đội mũ rơm, mặc áo xanh, miệng ngậm một gốc cỏ, mặc dù
có vành nón thật lớn che đi, nhưng Phùng Vĩnh Niên vẫn thấy rõ, người đó đúng là Tiêu Hoằng.
Đối mặt với cảnh này, về tình về lý, thì
Phùng Vĩnh Niên đều phải tiếp đãi, đúng là Tiêu Hoằng mang thân phận
ngoại đồ, nhưng mà Bác Sơn thì lại không phải, cũng không biết Tiêu
Hoằng rốt cuộc dùng biện pháp gì mà hàng phục được Bác Sơn.
- Hai tuần lễ đã có thể nộp Tiên linh thảo ư? Các ngươi không phải tới trêu đùa ta đấy chứ!
Đi ra khỏi phòng, bước vào trong sân, Phùng Vĩnh Niên nhìn Bác Sơn một cái, cuối cùng hướng ánh mắt về phía Tiêu Hoằng.
Phùng Vĩnh Niên rốt cuộc là người ra sao, lúc trước Tiêu Hoằng tự nhiên đã
điều tra rõ ràng, đối mặt với ánh mắt của Phùng Vĩnh Niên, Tiêu Hoằng
không có chút trốn tránh nào, cũng không lên tiếng đáp, chỉ là hơi nâng
cánh tay hơi có chút thô ráp, ngoắc một cái.
Đối với thủ thế này
của Tiêu Hoằng, Bác Sơn tự nhiên rõ ràng, không chút tạm dừng, hắn liền
mở ra hàng hóa hộp bằng gỗ đóng kính, dưới sự trợ giúp của hai gã ngoại
đồ, lấy từ trong ra một cái hộp gỗ lớn, đặt trước mặt Phùng Vĩnh Niên,
sau đó mở ra.
Sau khi mở hộp gỗ ra, bên trong được đặt một loạt
các gốc Tiên linh thảo, trông giống như củ cải trắng, thân củ thô to, lá cây đầy đặn.
So với bình thường những gốc Tiên linh thảo gầy gò kia mà nói, thì đây quả thực chính là một gốc Tiên linh thảo cực kỳ mập mạp.
Nhìn thấy cảnh này, Phùng Vĩnh Niên lập tức có chút ngẩn người, trong đầu
hơn trống rỗng, bởi vì thứ này thì cho tới giờ hắn vẫn chưa thấy bao
giờ.
Cầm một gốc trong đó, dùng mũi khẽ ngửi, hương vị nồng đậm,
không có chút kém chất lượng nào, ngắt lấy một mảnh lá nhỏ của Tiên linh thảo, bỏ vào trong miệng, dược khí ập vào mũi, ngoài vẻ bề ngoài có
chút quái lại, thì đây tuyệt đối có thể nói là cực phẩm, đối với thứ
này, cho dù Phùng Vĩnh Niên muốn tìm thì cũng không chỉ ra tì vết gì cả, dù sao ai cũng không phải là kẻ ngốc.
- Những thứ đó là để nộp lên trên, còn những thứ này, ngươi định dùng bao nhiêu điểm thành tựu để tính toán đây!
Bác Sơn hơi nhìn bộ dáng kinh ngạc của Phùng Vĩnh Niên một cái, khẽ xoay
người, trực tiếp gỡ xuống các miếng gỗ của ba chiếc linh thú xe này.
Ngay sau đó, hiện ra trước mặt Phùng Vĩnh Niên và Điền Tân chính là ba chiếc đại linh thú xe này tràn ngập Tiên linh thảo, nhìn qua thì không giống
Tiên linh thảo giá trị xa xỉ chút nào, quả thực chính là bị chất đốn như rau cải trắng vậy.
- Điều này...
Nhìn thấy hình ảnh như vậy,
Phùng Vĩnh Niên không kềm được hóa đá ngay tại chỗ, ánh mắt đã có chút
mơ màng, hắn có chút không dám tưởng tượng, chỉ trong nửa tháng, Tiêu
Hoằng rốt cuộc dùng biện pháp gì, vậy mà lại lập tức biến ra nhiều Tiên
linh thảo như vậy.
Ngay cả Điền Tân đứng một bên cũng có chút
phát mộng, biểu tình trên mặt lại khi trắng khi đỏ, khóe miệng cũng đã
hơi mở ra, hắn hơi đếm qua một chút, ba chiếc xe lớn, mỗi một xe trên cơ bản đều cao gần bốn thước, vậy thì không sai biệt lắm hẳn là có khoảng
bốn vạn kg, tương đương với bốn vạn điểm thành tựu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT