Nhìn "đại mỹ nữ" đột nhiên nhảy ra, sắc mật Bác Sơn chợt đổi, tiếp theo đánh
giá hình ảnh lập thể này.
- Không ngờ được, làm thật là
giống, thiếu chút bị dọa. Nhưng mà ta đi vào chỗ do ngoại đồ trông coi, còn cần phải xin phép hay sao, vớ vẩn.
Bác Sơn thì thầm, trực tiếp xuyên qua hình ảnh mỹ nữ, không chút cố kỵ đi tới trước.
Nhưng còn chưa ra mấy bước, thần sắc Bác Sơn liền biến đổi, đột ngột
xoay người, tiếp theo trong bụi cỏ có rắn năng lượng màu đen đột ngột
bắn ra, cắn về phía đùi Bác Sơn.
Nói thế nào Bác Sơn cũng là Ngự sư cấp bốn, đối mặt công kích cỡ này, Bác Sơn không khỏi toát ra vẻ khinh thường. Nhanh chân lui ra hai bước, lắc mình một cái, liền dễ dàng tránh thoát rắn năng lượng tập kích.
- Chuyện nhỏ, công kích như thế...
Phập! Phập! Phập! Phập...
Bác Sơn chưa nói xong, nháv mắt cảm thấv 7-8 chỗ trên bả vai, đùi
truyền tới đau đớn. Quav đầu nhìn, 7-8 con rắn năng luợng đã cắn trên
chân hắn.
- Cái gì...
Thấy thế, Bác Sơn cũng phải giật mình.
Chỉ là làm hắn càng giật mình hơn còn ở phía sau, không chờ Bác Sơn
phản ứng lại, trên một gốc cây chợt lóe lên ánh sáng, một viên đạn năng
lượng bắn vào đầu Bác Sơn.
- Đáng chết, đi mấy bước thôi, không cần hạ sát thủ như thế chứ!
Bác Sơn không khỏi mắng to, tiếp đó theo bản năng mở ra lá chắn phòng hộ.
Chỉ là đạn năng lượng này căn bản không có tính sát thương, trong
nháy mắt Bác Sơn mở ra khiên năng lượng, đạn năng lượng đột nhiên nổ
tung, hình thành một tấm lưới năng lượng trực tiếp quấn lấy Bác Sơn, sau đó co rút.
Bác Sơn thấy thế giãy giụa mấy cái, lại không thể mở ra được, ngược
lại càng giãy giụa càng chặt. Không chỉ như thế, trong bụi cỏ còn có
đông đảo rắn năng lượng bắt đầu bò ra, không ngừng mò lên mặt Bác Sơn.
Lúc này sắc mặt Bác Sơn đã hoảng sợ không thôi, không còn chút khinh
thường trước đó, trên trán đã toát mồ hôi. Đúng thế, hắn biết những rắn
năng lượng này không có độc, nhưng nếu bị mổ trúng con mắt một cái,
tuyệt đối sẽ bị thương tật vĩnh viễn.
Nghĩ tới đó, Bác Sơn lại toát mồ hôi.
Quay sang căn nhà gỗ nhỏ, Tiêu Hoằng đang chuẩn bị thức ăn trong
phòng bếp, tùy tiện hâm nóng, trộn chung với cơm thừa, vậy là xong.
Chỉ là khi Tiêu Hoằng quay trở lại phòng ngủ, mới thấy được bộ dạng
bi thảm của Bác Sơn trên màn hình, sắc mặt không có vẻ đồng tình gì, mà
lại có vẻ bực mình.
- Chẳng lẽ ngươi không có nghe được lời cảnh báo trước đó hay sao?
Tiêu Hoằng nhíu mày hỏi.
Lời này cũng được Ma Văn dẫn âm mà Tiêu Hoằng trang bị trong rừng, truyền tới chỗ Bác Sơn.
Về phần Bác Sơn, trên miệng đang có một con rắn năng lượng không
những bò qua bò lại, căn bản không thể trả lời, chỉ phải xì xì xèo xèo.
- Thật là...
Tiêu Hoằng bất đắc dĩ, tiếp theo dùng Ma Văn khống chế chính giải trừ cạm bẫv Ma Văn.
Nhỏm dịch Lãng Khách
Người dich taneoka
Ma Ngân vipvanda Đỉnh Vũ
Thoáng cái, lưới năng lượng buộc trên người Bác Sơn cùng rắn năng
lượng bò xung quanh liền biến mất, trên đường mòn hình thành đường ánh
sáng xanh lục, uốn lượn đi vào trong thung lũng.
- Đi theo đường màu xanh, bằng không còn xuất hiện cái gì, ta không chịu trách nhiệm.
. Lời nói bực bội của Tiêu Hoằng lại truyền tới Bác Sơn.
Nghe lời bực mình của Tiêu Hoằng, trong lòng Bác Sơn tự nhiên có oán
khí, nhưng lúc này hắn càng cảm thấy Tiêu Hoằng hơi tà môn, vì thế không dám tùy tiện phát tác. Bộ dạng chật vật đi theo đường ánh sáng xanh,
vào trong thung lũng.
Khi Bác Sơn vòng qua ngọn núi, đi vào trong thung lũng, nhìn thấy đầu tiên ruộng Tiên linh thảo xanh mướt, lá cây thật to, trên phiến lá xanh đã xuất hiện màu tím nhạt.
Lại nhìn sang bờ ruộng, Tiêu Hoằng đang ngồi trên ghế mây, trong tay cầm cà mèn nhôm, không ngừng xới cơm, bộ dạng lạnh nhạt.
Chỗ khác biệt lớn nhất so với khi ở Tàng thư các, đó là khí thế.
Còn nhớ lúc ở Tàng thư các, Tiêu Hoằng giống như là ngoại đồ bình
thường, thuộc cái loại mọt sách. Nhưng bây giờ, Bác Sơn luôn mơ hồ cảm
nhận được áp bách trên người Tiêu Hoằng, loại cảm giác này rất mạnh mẽ.
Có lẽ là đang đứng trên địa bàn của người ta mà thôi, trong lòng Bác
Sơn tự giải thích. Chỉ là một tên ngoại đồ, lại có khí thế như vậy, thật là không thấy nhiều.
- Sao rồi? Chiến văn của ta đâu.
Bác Sơn ôm chân, đi tới cạnh Tiêu Hoằng, làm ra vẻ uv nghiêm hỏi.
Cạch.
Tiêu Hoằng nhướng mày, liếc Bác Sơn kế bên, cánh tay phất một cái, ném Chiến văn loại độn kích mới chế tạo hôm qua lên trên bàn.
Liếc Tiêu Hoằng, cùng thức ăn đơn sơ trên tay, Bác Sơn có phần khinh
thường. Nhưng khi hắn nhìn vào Ma Văn trên bàn, thần sắc thav đổi, tiếp
theo ánh mắt đại biến, khiếp sợ phun trào ra như lũ lụt vỡ đê.
Trên Tái thạch Áo đinh màu xám nhạt, rõ ràng thấy được năm đường Để
văn quấn quanh, đốm sáng mỏng manh không ngừng bay múa theo văn lộ, đây
chính là biểu hiện đặc thù của ký thuật Để văn.
Hình ảnh này đã làm Bác Sơn cực kỳ rung động, càng làm cho Bác Sơn
rung động là trên Chiến văn còn mơ hồ tản ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
Tuv rằng cực kỳ mỏng manh, nhưng đây là điều mà hắn chưa từng thấy được ở những Ma Văn mình đã gặp.
Tuv rằng văn lộ cho người ta cảm giác thật sống động, nhưng mỗi một
đường văn lộ đều tuyệt đối lưu loát tự nhiên, về mặt kết cấu, trong giản dị lại khiến người ta có cảm giác thần bí.
Chỉ trong nháv mắt, Bác Sơn sững tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm
Chiến văn loại độn kích. Chỉ cần nhìn bề ngoài, nó đã có tất cả đặc tính tốt nhất của Chiến văn, nhất là sử dụng kỹ thuật Để văn năm chiều đó,
nó có ý nghĩa gì? Không cần nói cũng biết, cho dù ở Thánh Đàn cũng khó
mà lấy được, trừ khi ngươi là loại người mánh khoé thông thiên, nhưng
người như thế lại có bao nhiêu.
Không chỉ thế, Bác Sơn còn có thể cảm nhận được bên trong Chiến văn
này còn ẩn chứa một loại lực lượng thần bí, sử dụng kỹ thuật hết sức độc đáo.
Mãi 5 phút sau, Bác Sơn mới hồi thần lại, sau đó vươn tay chuẩn bị cầm lấy Chiến văn.
Nhưng lúc này, Bác Sơn lại thấy một cánh tay thô ráp đã đặt lên trên Chiến văn, là tay của Tiêu Hoằng.
- Huvnh đệ, làm gì đó? Định cướp hả?
Tiêu Hoằng nhướng mày, liếc Bác Sơn, tùy tiện nói, tiếp theo vô tình nhét
Nhóm dịch Lãng Khách Người dỉch taneoka
Ma Ngân vipvanda Đình Vũ
Chiến văn vào túi áo, không để Bác Sơn xem nhiều hơn.
- Cái này... ta muốn xem tính năng của nó, đây cũng là quv định giao dịch.
Bác Sơn khập khiễng nói, ánh mắt đối đãi Tiêu Hoằng đã từ khinh thường biến
thành lo lắng kiêng kỵ, còn có mơ hồ cầu khẩn.
Tiêu Hoằng không trả lời, đặt đồ ăn sang một bên, đứng dậy đi ra sau nhà gỗ, Bác Sơn thì đi theo đằng sau.
Bộ dạng trịch thượng trước đó đã sớm biến mất, đồng thời trong lòng
Bác Sơn cùng biết rõ, chỉ cần Tiêu Hoằng chế tạo Chiến văn miễn cường
đạt tới tiêu chuẩn mình dự đoán, vậy thì dựa vào trình độ của Tiêu
Hoằng, tuyệt đối có thể quét ngang từ Vĩnh Ngạn Tinh đến Phạm Cương
Tinh.
Chỉ là trong lòng lại khó hiểu, cái quái thai Tiêu Hoằng này từ đâu nháy ra, tại sao trước đó không có nghe danh tiếng gì.
Tiêu Hoằng dẫn Bác Sơn ra ngọn núi phía sau, nơi này bằng phẳng, hơi
giống sân thể dục nhỏ, từ chỗ này, Tiêu Hoằng có thể nhìn toàn thể thung lũng nhỏ.
Ở một bên là thác nước róc rách, hoàn cảnh thật xinh đẹp.
Chỉ là Bác Sơn lúc nàv không có lòng dạ thưởng thức. Từ khi lên núi,
ánh mắt Bác Sơn vẫn không hề rời khỏi Tiêu Hoằng, nói cho đúng hơn, là
Chiến văn loại độn kích trong tav phải Tiêu Hoằng.
Trong lòng đã suy đoán vô số phiên bản, trong đó không bài trừ chỉ là một cái hoa hòe ra dáng, nhưng lúc này Tiêu Hoằng đã quá khẩn trương.
- Chỗ này đi.
Tiêu Hoằng căn bản không hề để ý bộ dạng của Bác Sơn, dừng lại trên
đỉnh núi phẳng, nói một tiếng, khởi động Chiến văn loại độn kích.
- Ta đặt cái tên tạm thời cho
Chiến văn này, gọi là Lưu Tinh. Trước đó ngươi có nói, tiêu chuẩn yêu
cầu là năng lực công kích ít nhất trên 11.000 điểm, có lực đánh cực
mạnh, cùng với năng lực công kích liên tục. Đúng không?
Tiêu Hoằng không nhìn sang Bác Sơn, hỏi.
- Phải, phải.
Bác Sơn gật đầu thật nhanh, ánh mắt hoàn toàn tập trung vào cánh tay
Tiêu Hoằng, năm đường Để văn hình thành vòng sáng nhàn nhạt quấn quanh
cánh tay Tiêu Hoằng.
Cái này đúng là hàng thật giá thật, Để văn năm chiều không thể giả mạo được, vừa nghĩ thế, trái tim Bác Sơn lại đập thình thịch.
Một lát sau, trong lòng bàn tay Tiêu Hoằng kéo dài ra một sợi dây
xích năng lượng Lưu tinh chùy, tiếp theo Tiêu Hoằng trực tiếp đánh về
phía khối đá gần đó.
Ầm!
Sau một tiếng nổ, tảng đá cao 2m trước mật Tiêu Hoằng bị đánh nát trong khoảng khắc, nổ tan tại trận.
Tiếp theo, nhìn vào chỗ bị Lưu tinh chùy đánh trúng, đã trở thành một cái hố sâu như thiên thạch rớt trúng.
Bác Sơn nhìn cánh này, dại ra tại chỗ, miệng há hốc. Trình độ phá
hoại cỡ này đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn, càng nói rõ Chiến văn
Lưu Tinh do Tiêu Hoằng chế tạo ra không hề chỉ có cái mê mà thôi.
Mà là Chiến văn cực mạnh chân thật, chỉ dựa vào cái này, 2500 điểm thành tựu là rất đáng giá.
Nhưng đây chỉ là một cái bắt đầu, tiếp theo Tiêu Hoằng bình thản nói:
- Năng lực công kích bình
thường là thế này, ta không tính toán kỹ, nhưng hẳn là vượt quá 11.000
điểm uv lực. Bây giờ, trình bay năng lực công kích liên tục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT