Còn trước mắt, cách làm của Tiêu Hoằng cao minh hơn nhiều.
Trực tiếp dẫn ra Duy Lâm công quốc, trung bộ bị Duy Lâm công quốc đánh thủng, đã thành lập vách tường kỳ diệu chắn ngang giữa Liên bang An Ni Á và Phục Thản Để Quốc.
Phục Thản Để Quốc muốn thu phục lành thổ mất đi, trước tiên phải qua được một cửa Duy Lâm công quốc, mới có thể uy hiếp đến cái gọi là Liên bang An Ni
Á.
về phần Duy Lâm công quốc, tự nhiên không muốn hai mặt là địch giữa chiến trường quận Nam Du. Không có khả năng thỏa hiệp với Phục Thản Đế Quốc, nhưng Liên bang An Ni Á lại có thể, ký kết được hiệp định ngừng bắn tạm thời.
Như thế, Liên bang An Ni Á triệt để bình yên, sở hữu binh lực một quận, chỉ cần bảo vệ không tới 10 hành tinh có người ở, quả thật nhẹ nhõm thoải mái.
Kể từ đó, Liên bang An Ni Á có được thời gian điên cuồng phát triển, trên chiến trường biến thành Duy Lâm công quốc đối đầu với quận Gia Vương Phục Thản Đế Quốc.
- Tiêu Hoằng, nhìn thật sâu mà.
Phát hiện điều này, Tần Nhược Bạch không khỏi khẽ lẩm bẩm, lúc này Tần Nhược Bạch lại có cảm giác, sau khi Tiêu Hoằng mất tích trở về, đã bắt đầu bắt tay thực hiện kế hoạch lớn mà không ai biết.
Nhìn toàn bộ chiến trường, Phục Thản Để Quốc mất đi quận Nam Du, Duy Lâm công quốc phải bảo vệ lãnh thổ quận Nam Du đánh hạ được mà điên cuồng đưa vào binh lực. Chỉ riêng Liên bang An Ni Á rõ ràng là một khối lãnh thổ lớn mạnh mẽ tách ra khỏi quận Nam Du, vậy mà không chút thương tổn, ngang với cho không.
Thậm chí dù là Duy Lâm công quốc không muốn tình nguyện, cũng phải làm ô dù che cho Liên bang An Ni Á.
Lúc này, rõ ràng là Phục Thản Để Quốc bị Tiêu Hoằng đùa giỡn, Duy Lâm công quốc cũng bị Tiêu Hoằng dùng làm khiên đỡ đòn.
Hai bên đối đầu là tất nhiên, quân đội thuộc hạ của Tiêu Hoằng lại có thể yên ổn giữa ba mẫu đất của mình không ngừng phát triển lớn mạnh.
Dù cho Tiêu Hoằng rời đi, nhưng nơi này lại biến thành "tiền gửi" của Tiêu Hoằng, nếu phát triển tốt, còn có tiền lãi rất cao.
Lúc này Tần Nhược Bạch càng nghĩ càng giận, không chỉ vì hắn bị Tiêu Hoằng đùa giỡn, còn là bởi hắn sống mấy trăm năm, lịch duyệt phong phú, vậy mà không hay biết gì bị Tiêu Hoằng ám toán một phen.
Chết người ở chỗ Phục Thản Đế Quốc cũng khó mà nói cái gì, theo pháp luật vũ trụ Thái Qua, chỉ cần Phục Thản Đế Quốc mất đi quyền khống chế thực tế với lành thổ, có trên một nửa công dân lành thổ đồng ý tách khỏi Phục Thản Đế Quốc, hơn nữa lựa chọn nhân vật đầu não, vậy thì vùng lãnh thổ này sẽ có được quyền độc lập tự chủ.
Trên thực tế, Liên bang An Ni Á lúc này hoàn toàn có đủ hai điều đó, những quốc gia khác cũng khó mà nói cái gì.
- Truyền lệnh xuống, ra lệnh quận Gia Vương toàn lực tấn công quận Nam Du, tranh thủ trước khi Duy Lâm công quốc đứng vững chân, đánh thủng quận Nam Du, trực tiếp đánh vào đông nam bộ quận Nam Du!
Tần Nhược Bạch mặt xanh mét ra lệnh.
Trong lòng Tần Nhược Bạch rất rõ ràng, đánh tiếp như vậy, 100% là sẽ làm Duy Lâm công quốc tập trung chú ý vào tuyến phía bắc, triệt để bỏ qua đông nam bộ, để cho quỷ kể của Tiêu Hoằng thực hiện thêm một bước.
Nhưng trước mắt ngoại trừ cách này, đã có cách khác hay sao? Bỏ mặc không để ý, lựa chọn đình chiến? Đến lúc đó Tần Nhược Bạch có thể khẳng định, dù làm thế thì Duy Lâm công quốc cũng sẽ không tấn công Liên bang An Ni Á binh lực hung hăn, mà lựa chọn xây dựng phòng ngự ở trong phần lớn lãnh thổ quận Nam Du, củng cố căn cơ ở quận Nam Du, đến lúc đó sẽ chỉ càng khó khăn hơn.
Mặc kệ tính như thế nào, mặc kệ Tần Nhược Bạch dùng biện pháp gì, Tiêu Hoằng cũng là người hưởng lợi lớn nhất. Từ khi Tiêu Hoằng trở về đến lúc bị đi đày, Tần Nhược Bạch khiếp sợ phát hiện trong thời gian đó, Tiêu Hoằng trả giá gần như bằng 0.
Có lẽ trước đó còn trả giá một ít, đó là bị đi đày Ma Duệ Tinh, nhưng bây giờ thì sao? Tiêu Hoằng đang đi cùng đại mỹ nữ Lạc Tuyết Ninh, nhàn nhã tự tại chạy tới Thánh Đàn, thậm chí còn được sư phụ A Di La tự mình chỉ đạo.
Mỗi khi nghĩ đến đây, Tần Nhược Bạch suýt nữa phun máu tại chỗ.
- Báo cáo trưởng quan, ba đại tướng lành Tá Phu, Trịnh Hạo Hiên, Cát Hưu Sâm đã được thả ra, bây giờ đang trên Đại Mầu Hạm Gia Thái đưa đi Gia Vương Tinh.
Cáp Nhân nhìn Tần Nhược Bạch đang đen mặt, vội báo cáo.
Tin tức này cũng không làm sắc mặt Tần Nhược Bạch dễ coi hơn, theo hắn hiểu được tâm cơ của Tiêu Hoằng, thả Tá Phu ra cũng không phải có lòng tốt gì, đương nhiên có ý đồ của hắn. Đó là làm cho toàn bộ quan chỉ huy chiến khu Tây Nam, quận Gia Vương trở về, càng dễ đối đầu với Duy Lâm công quốc, hai bên càng đánh lớn, Liên bang An Ni Á lại càng an nhàn. , ' )
Đương nhiên, quốc vương Gia Lạc Tư cũng biết được tin tức này, đối với lành thổ thất thủ, lĩnh vực chia cắt, đều là chuyện tuyệt đối không thể tha thứ, trừ khi quốc gia này đã yếu đuối tận trong khung.
Lúc này, Gia Lạc Tư tuyên bố mệnh lệnh đầu tiên; đó là không tiếc mọi giá, thu phục quận Nam Du!
Giống như lại trúng ngay ý nguyện của Tiêu Hoằng, đây là điều Tiêu Hoằng hy vọng nhất, đó là Phục Thản Đế Quốc cùng Quy Lâm công quốc đánh đến chết đi song lại.
về phần cái gì gọi là tình cảm yêu nước, Tiêu Hoằng càng nhìn rõ ràng hơn những người khác. Yêu nước mù quáng, cái đó gọi là ngu trung, yêu nước chân chính giống như đôi tình nhân hai bên yêu nhau. Điều kiện đầu tiên là quốc gia phải yêu ngươi trước, nếu một quốc gia coi thường sống chết của con dân, vậy quốc gia này có gì đáng để hết lòng yêu thương?
Đương nhiên, yêu nước cùng yêu chủng tộc của mình, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Ở mặt khác,trải qua mấy ngày hành trình, Tiêu Hoằng ngồi tàu Trân Ny đã đến Thánh Đàn, hiện giờ sư chiến lược Tây Điểm đã trở về vị trí phòng thủ ban đầu, chỉ còn tàu Trần Ny đi trong không gian.
Lúc này, Tiêu Hoằng đang ngồi ở ghế trống trong phòng điều khiển, ánh mắt bình thản lấp lóe những tia ngạc nhiên, không ngừng nhìn những đốm sáng màu vàng xẹt qua bên ngoài cửa sổ.
- Đó là kết tinh Ngự lực của sư phụ ta, trên thực tế ngươi cũng có thể đã nghe nói, sau khi trở thành Đại Ngự sư, thân thể bắt đầu khác với người thường, Ngự lực chẳng những đổi màu, tính chất trạng thái cũng sẽ thay đổi. Ngự lực của Đại Ngự sư đạt tới cường độ nhất định, sẽ hóa thành sương, đạt đến cấp bậc Ngự hồn, Ngự lực sẽ hoàn toàn biến thành trạng thái dịch, cấp bậc Ngự không thì trạng thái dịch hoàn toàn biến thành kết tinh trở thành trạng thái rắn. Nghe nói tới Ngự thần, trạng thái rắn sẽ đột phá trở thành sinh mệnh mới, vĩnh hằng cùng với thế giới.
Lạc Tuyết Ninh đứng ở bên cạnh Tiêu Hoằng, chăm chỉ giải thích.
Tiêu Hoằng tự nhiên sẽ hiểu những điều này, chỉ hơi gật đầu, sau đó hỏi:
- Khi nào cô có thể trở thành Đại Ngự sư?
- Lập tức thôi, sư phụ đã giúp ta gom đủ tài liệu, chỉ thiếu việc tăng Ngự lực lên mức tương ứng.
Lạc Tuyết Ninh thoải mái trả lời.
Tiêu Hoằng chỉ hơi gật đầu, không nói gì thêm, đối với Lạc Tuyết Ninh có sư phụ chiếu cố, Tiêu Hoằng cũng không nghĩ nhiều, đó là vì người ta tốt số. về phần
Tiêu Hoằng, mọi chuyện đều phải dựa vào tự mình làm.
- À, đúng rồi, mấy người Phùng Triết Minh, ngươi... lúc này trả lại cho ta đây. Lạc Tuyết Ninh hỏi tiếp, tuy rằng Tiêu Hoằng là tù binh chiến tranh, hơn nữa bị
đế quốc đi đày, nhưng Lạc Tuyết Ninh cũng không ngốc. Bây giờ ai là lão đại của Liên bang An Ni Á, Lạc Tuyết Ninh rõ ràng nhất, hơn nữa nhìn đủ mọi dấu hiệu cho thấy, mấy người Phùng Triết Minh dường như đã quyết tâm đi theo Tiêu Hoàng.
Trước kia còn có thể gửi một ít tin tức báo cáo cho Lạc Tuyết Ninh, từ khi Tiêu Hoằng trở về, Phùng Triết Minh căn bản không liên hệ với Lạc Tuyết Ninh nữa. Nhưng 4 người Phùng Triết Minh đều là Ngự sư cấp ba, hơn nữa được bổ nhiệm chức cao ở sư chiến lược Tây Điểm, địa vị cực kỳ trọng yếu.
- Yên tâm, bọn họ đang bận bố trí, sẽ mang theo Ma Văn khung máy móc trở lại bên cạnh cô.
Tiêu Hoằng nhìn ngoài cửa sổ, nói.
- Vậy thì tốt, có được 4 chiếc Ma Văn khung máy móc, xem ra sư chiến lược Tây Điểm sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn.
- 4 chiếc? Không, là 10, tăng thêm 6 chiếc coi như tặng cho cô. Tiêu Hoằng nhìn ngoài cửa sổ nói, không nhìn tới Lạc Tuyết Ninh.
- Hả?
Nghe thế, Lạc Tuyết Ninh híp mắt, trở nên cảnh giác, tiếp theo đặt sát khuôn mặt xinh đẹp nhìn thẳng vào Tiêu Hoằng, khoảng cách rất gần, thậm chí Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được không khí mà Lạc Tuyết Ninh thở ra.
- Ngươi luôn luôn vắt cổ chày ra nước, lập tức tăng thêm 6 chiếc, ngươi có ý đồ gì?
Lạc Tuyết Ninh ép hỏi.
- Cô có thể không lấy mà.
Đối với bộ dáng này của Lạc Tuyết Ninh, Tiêu Hoằng lạnh nhạt đáp lời.
- Như vậy sao được, ngươi luôn vắt cổ chày ra nước, khó có khi xả ra, bổn tiểu thư làm sao không cần chứ?
Lạc Tuyết Ninh mỉm cười đáp lại.
- Kỳ thật không có mục đích gì khác, hai ta quan hệ không tệ, ta chỉ hy vọng cô mạnh hơn một chút mà thôi. Tuy rằng sư chiến lược Tây Điểm của cô được gọi là sư chủ lực Tân Cách công quốc, nhưng vẫn quá yểu.
Tiêu Hoằng trả lời.
Nghe vậy, sắc mặt Lạc Tuyết Ninh hơi khựng một chút. Nếu là người khác nói thế, nàng nhất định sẽ nổi giận, nhưng đối mặt với Tiêu Hoằng, nàng thật sự không có vốn liếng gì mà nổi giận. Nhìn Tiêu Hoằng dẫn quân đội thì biết, ngay cả quân đoàn Thiên Dực số 5 cũng trực tiếp bóp chết, Tiêu Hoằng có vốn để nói lời này.
Đi qua 4-5 tiếng hành trình, tàu Trân Ny đà đến gần thiên thạch của A Di La ngồi, kết tinh Ngự lực màu vàng xung quanh càng đông đúc hơn, giống như đom đóm trong đêm, bay múa trong không gian xung quanh.
Nhìn qua cửa sổ, lần này Tiêu Hoằng coi như thấy được A Di La, áo giáp màu vàng ngồi xếp bằng trên thiên thạch, nửa người dưới được áo giáp che phủ, không thể nhìn rõ, mái tóc dài màu vàng không ngừng bay trong không gian, mắt khép hờ, thần sắc không có chút dao động.
Bên cạnh hắn chỉ có một mình Tát Già, phía trước là khu vực nhỏ dùng thiên thạch trải ra, giống như bình đài nhỏ.
Tàu Trân Ny bỏ neo bên cạnh bình đài, cửa khoang từ từ mở ra.
Đứng ở phòng điều khiển, Tiêu Hoằng nhìn cửa khoang thuyền mở ra, bên trong hạm lại không có dấu hiệu mất áp suất, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT