Từ khi Tiêu Hoằng tiếp quản Vũ Nhuận Tinh, Tiêu Hoằng liền thông qua Tập đoàn Thiên Xà, đẽ làm cho Vũ Nhuận Tinh phát triển từ một Nghi Cư Tinh hẻo lánh cho tới phồn hoa như hiện giờ, mở rộng tuyến giao thông mậu dịch với giữa các tinh, nhất là liên hệ với An Ni Á Vương Quốc, lại giúp cho song phương đều chiếm được rất nhiều lợi ích.

Mức sống của người dân Vũ Nhuận Tinh cũng tăng lên rất cao, tối thiểu trên Vũ Nhuận Tinh không có người nào phải đói chết, hoặc là không có cơm ăn.

Mặc kệ Tiêu Hoằng ở bên ngoài phạm phải bao nhiêu tội ác, nhưng ở trong lòng người dân Vũ Nhuận Tinh đều tràn ngập kính yêu đối với Tiêu Hoằng.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không thể nghi ngờ mang đến cho trong lòng thành viên Thánh điện ky sĩ đoàn áp lực thật lớn. ít nhất là giờ khắc này, ở trong mắt người dân Vũ Nhuận Tinh, bọn họ đã không còn là quân đội siêu cấp của đế quốc, mà trở thành nhân vật phản diện.

Thậm chí một số dân chúng cảm xúc quá khích, đã bắt đầu ném trứng gà, thậm chí là giầy dép vào binh sĩ Thánh điện ky sĩ đoàn.

Đương nhiên, muốn ném trúng binh sĩ của Thánh điện ky sĩ đoàn, đây là chuyện không thể, nhưng binh sĩ Thánh điện ky sĩ đoàn cũng không dám phản kích.

Binh sĩ Để quốc phản công bình dân, ít nhất ở ngoài sáng đây là điều tối ky. Một khi công khai ra ngoài, binh sĩ đế quốc ẩu đả với dân chúng đế quốc, điều này không thể nghi ngờ sẽ làm cho dân tâm dao động.

Xao động như thế kéo dài thời gian chừng năm phút đồng hồ, mới im bặt ngừng lại, bởi vì tất cả dân chúng đều nhìn thấy Tiêu Hoằng một đầu tóc bạc, xuất hiện ở cửa khoang Tuyết Văn Hào.

Giờ khắc này, mọi người đều chuyển ánh mắt nhìn ngay Tiêu Hoằng, cứ như vậy yên lặng nhìn.

Tiêu Hoằng không có lên tiếng, chỉ nhìn thoáng qua thấy nhiều dân chúng như thế, trong thần sắc bình thản của hắn thoáng hiện lên một chút xúc động.

Tiếp theo không có dừng lại lâu, Tiêu Hoằng liền ưỡn thẳng ngực, lưng đeo túi hành trang tùy thân, xách theo một cái cái hộp kim loại, chậm rãi đi tới hướng Dũng Liệt Đường trong căn cứ quân sự Bối La.

Hải Nhân Sách, Mã Khảo theo sát hai bên Tiêu Hoằng, không dám có mảy may sơ suất, biểu tình nghiêm trọng, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm bốn phía. Quả nhiên, ở trên các nhà lầu trong căn cứ quân sự Bối La, trong các góc... tùy ý có thể thấy được thành viên Thích Khách Minh một thân áo trắng.

Cảnh tượng như vậy, không thể nghi ngờ làm cho thần kinh của Hải Nhân Sách càng căng thẳng, Mã Khảo cũng như thể.

Lại nhìn bên trong đám dân chúng không thấy giới hạn kia, có rất nhiều người căng biểu ngữ, cái gì Tiêu Tướng quân vạn tuế, Tiêu Tướng quân vô tội... tất cả hình thức như vậy đều tùy ý có thể thấy được.

Trái lại Tiêu Hoằng, như trước ánh mắt bình thản, cứ như vậy mắt nhìn thẳng phía trước, hướng tới Dũng Liệt Đường từng bước một đi đến, biểu tình nghiêm túc.

Đại khái chừng mười mấy phút, Tiêu Hoằng đi tới cửa Dũng Liệt Đường. Nơi này là một kiến trúc độc lập, nhìn qua trang nghiêm và trang trọng.

Đi vào trọng đó, Hải Nhân Sách, Mã Khảo, không kiềm lòng được trên mặt thoáng hơi đổi sắc: chỉ thấy bên trong là một đại sảnh rộng lớn, phía trên vách đại sảnh, treo từng tấm ảnh chụp binh sĩ hy sinh, đối diện với trên mỗi một hình đều đặt một đóa hoa bạch cúc.

“Không thể tưởng được căn cứ quân sự Bối La, thật có một chỗ như vậy?” Mã Khảo nhìn một tấm ảnh chụp đen trắng trên vách tường, trong lòng không kềm được thầm nghĩ, đồng dạng một loại cảm giác kỳ dị cũng ập vào mặt, là đau thương, cũng là bất khuất.

Hiện tại Mã Khảo dường như có thể cảm nhận được, vì sao nhiều binh sĩ như vậy đều nguyện ý khăng khăng một mực đi theo Tiêu Hoằng: đó chính là, Tiêu Hoằng đối với mỗi một binh sĩ, đều là quý trọng bội phần.

Hơn nữa Mã Khảo dường như cũng cảm nhận được, lúc trước Tiêu Hoằng vì sao lại lựa chọn đầu hàng, chọn loại phương thức khuất nhục này, mà không phải kích động phản kháng. Đây là Tiêu Hoằng không muốn nhìn thấy binh sĩ vô tội đi theo mình bỏ mình, đầu hàng là cách Tiêu Hoằng cứu bọn họ.

Dù sao bằng vào thực lực của Hạm đội siêu cấp Tây Cương, là không có khả năng chống cự lại với toàn bộ Phục Thản Đế Quốc.

- Nơi này vốn trước đây cũng không có nhiều ảnh chụp như vậy, hầu hết người trong này, cũng không phải chết ở trên chiến trường giết địch, mà là chết trong tay người một nhà!

Tiêu Hoằng dời ánh mắt nhìn ngay Hải Nhân Sách, lại nhìn Mã Khảo, nhẹ giọng nói.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc Hải Nhân Sách cùng Mã Khảo, tuy rằng thần sắc như trước bình thản, nhưng lời nói nhẹ nhàng của Tiêu Hoằng này lại giống như một cây đao đâm thẳng trong lòng bọn họ. Điều này đối với bọn họ là một loại trào phúng, đúng vậy chính là trào phúng.

- Thời điểm các ngươi liều mạng bảo hộ cố Hoành Thần, các ngươi có từng nghĩ tới những anh linh này từng trung thành hết lòng với Phục Thản Đế Quốc hay không?

Tiêu Hoằng tiếp theo hỏi ngược lại.

Hải Nhân Sách, Mã Khảo không có đáp lại, trên thực tế bọn họ không có lời gì để chống đỡ.

- Ta nói cho các ngươi biết, nếu đặc quyền của Phục Thản Để Quốc không huỷ bỏ, một ngày nào đó, hãy chờ xem, cố Hoành Thần thứ hai, cố Hoằnh Thần thứ ba còn có thể cuồn cuộn không ngừng xuất hiện, cho đến một ngày nào đó, những ảnh chụp này chính là tấm gương của các ngươi! Duy chỉ có một điệu khác nhau là không có người nào dựng nên một Dũng Liệt Đường cho các ngươi, bác ngươi sẽ trở thành cô hồn dã quỷ uổng mạng!

Tiêu Hoằng tiếp theo nói châm chọc.

Sau đó Tiêu Hoằng liền mở ra hộp gỗ, lấy ra đầu lâu Cố Hoành Thần, đặt ở trên bàn kim loại trung tâm đại sảnh, tiếp theo tháo cái mũ nối liền áo, quỳ một gối trước các ảnh chụp trước mặt, hơi cúi đầu.

- Ta biết các ngươi chết oan ức uổng mạng, nhưng Tiêu Hoằng ta, thân là Trưởng quan của các ngươi, ta báo thù cho các ngươi, nếu các ngươi dưới suối vàng có biết, có thể an tâm! Đây cũng là điều duy nhất Tiêu Hoằng ta có thể làm cho các ngươi!

Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, bên khóe mắt không kềm được hiện lên một chút nước mắt.

Hải Nhân Sách, Mã Khảo đứng ở cửa, bên trong ánh mắt không kềm được hiện lên một chút vẻ xúc động. Bọn họ có thể nhìn ra được, Tiêu Hoằng nói lời nói này hoàn toàn là phát ra từ nội tâm, không có bất kỳ hư tình giả ý gì.

Thân là Trưởng quan, có thể vì binh sĩ làm được phần việc này, nói vậy binh sĩ của hắn dù có bỏ mạng vì hắn cũng không tiếc.

“Sĩ có thể chết vì tri kỉ", hiện tại Hải Nhân Sách cùng Mã Khảo dường như mới hiểu được hàm nghĩa chân chính của câu này, đồng thời cũng một lần nữa hiểu được, binh sĩ thủ hạ của Tiêu Hoằng vì sao dũng mãnh như vậy: bởi vì trong lòng bọn họ đều có một lòng tin vững chắc, Trưởng quan của họ vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi bọn nọ, mặc dù bọn họ chết trận, bọn họ cũng sẽ được ghi nhớ công

Cùng lúc đó, ở bên ngoài Dũng Liệt Đường, Thích Khách Minh, Bối La quân đoàn, ước chừng hơn 7000 người, cũng đã tiến hành các hạng mục chuẩn bị: chuẩn bị không tiếc hết thảy cái giá phải trả xử lý Thánh điện ky sĩ đoàn, cứu Tiêu Hoằng, sau đó hoàn toàn triệt để quyết liệt với Phục Thản Đế Quốc.

- Báo cáo Trưởng quan! Ma Văn khung máy móc quân đoàn của chúng ta đã vào vị trí!

- Báo cáo Trưởng quan! Đoàn đội Ma Văn xe tăng đã mai phục bên trong rừng cây, hoàn toàn tập trung vào Ma Văn vận binh hạm Tuyết Văn Hào!

La Kiệt đứng ở cách Dũng Liệt Đường không xa, Ma Văn thông tin không ngừng phát lại đây tin tức như vậy. về phần La Kiệt cùng Bì Nặc cũng đều đặt tay trên túi Ma Văn.

Chỉ cần ra lệnh một tiếng, sẽ giáng cho Thánh điện ky sĩ đoàn một kích trước nay chưa từng có.

Ước chừng trôi qua thời gian mười phút, hai mắt khép hờ của Tiêu Hoằng, mới chậm rãi mở ra. Sau đó đứng dậy lại lần nữa đội lên cái mũ liền áo, xoay người đi ra Dũng Liệt Đường. Hải Nhân Sách cùng Mã Khảo tự nhiên theo sát hai bên Tiêu Hoằng.

- Báo cáo Trưởng quan! Tiêu Hoằng đang đi ra, ta đã tập trung vào đầu Mã Khảo!

Một thành viên Thích Khách Minh báo cáo với Bì Nặc.

Mà thời điểm này Hải Nhân Sách cùng Mã Khảo tự nhiên cảm nhận được có điều không thích hợp, chỉ thấy tất cả binh sĩ Bối La trong ánh mắt đều tràn ngập linh hoạt, sắc bén, cánh tay đã đặt trên túi Ma Văn, làm cho người ta có cảm giác giống như bầy dã thú lộ ra răng nanh.

Hải Nhân Sách, Mã Khảo tự nhiên hiểu được, hành động như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì, đại chiến thực rất có thể lập tức phát sinh. Hải Nhân Sách cùng Mã Khảo không khỏi trên trán đều chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, trong ánh mắt cảnh giác đầy vẻ ngưng trọng.

Đúng vậy, tuy rằng bọn họ trước đó đã có điều tính toán, cùng lắm thì xử lý Tiêu Hoằng, nhưng quay đầu lại thử nghĩ, chết một Tiêu Hoằng đổi lại bọn họ phải chết bao nhiêu người? Tá Phu, Trịnh Hạo Hiên, Cát Hưu Sâm, thậm chí còn phải bao gồm Hải Nhân Sách, Lôi Cách, thậm chí là toàn bộ Thánh điện ky sĩ đoàn.

Một người Tiêu Hoằng mà phải chôn theo nhiều tướng lãnh cấp cao như vậy, còn phải cộng thêm một chi quân đoàn cấp A. Chỉ cần dùng ngón tay cũng có thể tính ra được, ai tổn thất thảm trọng hơn.

Tuy nhiên, ngay thời điểm trong lòng Hải Nhân Sách cùng Mã Khảo căng thẳng bồn chồn, bọn họ lại kinh ngạc phát hiện, Tiêu Hoằng đi phía trước, bỗng nhiên khẽ giơ lên một cánh tay, vươn ra ngón trỏ.

Đây là thủ thế thông dụng của tướng lãnh đế quốc, chính là mệnh lệnh cho binh sĩ thủ hạ của mình: đình chỉ phát động tiến công.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng chậm rãi giơ lên ngón trỏ hơi thô ráp, Hải Nhân Sách, Mã Khảo thần sắc đồng loạt rơi vào cảm xúc muôn vàn, kể tiếp, nghênh đón bọn họ là một chút cảm kích.

Trước không nói quyền lực trong tay Tiêu Hoằng mạnh mẽ bao nhiêu, chính là một ngón tay giơ lên này, không thể nghi ngờ đã cứu lại mấy vạn thậm chí mấy chục vạn sinh mệnh, tránh khỏi một hồi sinh linh đồ thán.

Nguyên vốn La Kiệt, Bì Nặc đang vận sức chờ phát động, thậm chí tất cả binh sĩ đã chuẩn bị cho một trận chiến lớn, bên trong ánh mắt đồng loạt hiện lên một chút không cam lòng. Bọn họ có thể hiểu được hàm nghĩa một ngón trỏ của Tiêu Hoằng này: Chính là không cần thiết để bọn họ vì chính hắn chôn vùi sinh mệnh quý giá!

Đối mặt với cảnh này, toàn bộ binh sĩ vốn đang chuẩn bị phát động tiến công đều đồng loạt quỳ một gối trên mặt đất.

- Tướng quân!

Tất cả binh sĩ Nam Du, nhìn Tiêu Hoằng giơ ngón tay trỏ, yên lặng đi tới phía trước, không kềm được bật kêu lên.

Bọn họ biết rằng, Tiêu Hoằng lệnh cho họ dừng tay, không thể nghi ngờ là giữ an toàn cho binh sĩ Nam Du, đồng thời hoàn toàn hy sinh chính mình. Không có người nào biết được một khi tới Ma Duệ Tinh, Tiêu Hoằng sẽ gặp phải khiêu chiến như thế nào, cũng không biết còn có thể trở về nữa hay không.

Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, sắc mặt vẫn kiên nghị, ánh mắt bình thản bước chân vẫn lạnh lùng đi tới phía trước, làm cho người ta có cảm giác ít nhiều mang theo một phần bi tráng, hết thảy chỉ vì có thể bảo đảm an toàn tánh mạng của binh sĩ Nam Du.

về phần trong nội tâm Tiêu Hoằng, vẫn như trước không người nào có thể đoán được.

- Khà khà, khà khà...

Một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai Tiêu Hoằng, không kềm được, vốn vẻ mặt kiên nghị của Tiêu Hoằng chợt biến đổi, bên trong ánh mắt hiện lên một chút vẻ xúc động.

Nhẹ quay đầu lại, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy bên cạnh mình, xuất hiện một con linh thú toàn thân đỏ như lửa, lớn bằng cỡ con chó săn, đôi con ngươi nhỏ trong mắt chớp chớp, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Hoằng.

Nhìn thấy một con linh thú như vậy, đầu tiên Tiêu Hoằng sửng sốt, sau đó khi Tiêu Hoằng thấy một đường kim tuyến trên lưng con linh thú, ánh mắt Tiêu Hoằng mới vừa động:

- Cầu Cầu...

Theo Tiêu Hoằng bật thốt ra tiếng kêu, chỉ thấy hai móng vuốt cầu cầu đã không kềm được bám phía trên đùi Tiêu Hoằng, ánh mắt mong chờ nhìn hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play