- Chu Bằng Tướng quân, hiện tại đã là thời khắc quyết định tiền đồ của ngươi và ta, ngươi tự mình chỉ huy binh lính Nam Du đi, nếu những người còn lại cũng tán loạn, thì chúng ta cũng không có chỗ tốt gì đâu!

Cố Hoành Thần hướng ánh mắt vào Chu Bằng, nhẹ nhàng nói.

Không hề nghi ngờ, đối mặt với Tiêu Hoằng, bất kể là Cố Hoành Thần hay là Chu Bằng, thậm chí toàn bộ mọi người trong Nam Du căn cứ quân sự, thì đều chung một số phận với nhau, nếu không giải quyết được Tiêu Hoằng, phỏng chừng bọn họ sẽ không ai thoát được.

- Đã biết.

Chu Bằng nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó liền cởi quân phục Tướng quân ra, đeo túi Ma Văn lên người, đi ra ngoài.

Vào lúc này, Cố Hoành Thần trên cơ bản đã có thể thông qua cửa sổ, nhìn thấy từng bóng người màu trắng đang (không ngừng chuyển động, không hề nghi ngờ, một trận chiến mấu chốt quyết định vận mệnh của Cố Hoành Thần rốt cuộc đã đen.

Tuy nhiên, có Ngự Sư cấp bốn là Chu Bằng ở đây, thì việc chống đỡ hẳn là không có vấn đề gì, đồng dạng, Cố Hoành Thần cũng rất nhanh triệu tập Tĩnh Viễn quân đoàn và Thiết Ngạc quân đoàn từ Mộ Thang Tinh về đây, ước chừng có hơn một vạn người.

Chỉ cần hai giờ, chỉ cần có thể chống đỡ hai giờ thôi, thì đối mặt với hai quân đoàn giáp công, Cố Hoành Thần không tin Tiêu Hoằng vẫn khống chế!

Đứng trước cửa sổ, nhìn về phía vô số binh lính Nam Du đang tụ tập ngăn giữa Bộ tổng chỉ huy và Thích Khách Mình, Cố Hoành Thần nheo mắt suy nghĩ:

- Hai giờ, chỉ cần hai giờ, Tiêu Hoằng ngươi sẽ phải chết không thể nghi ngờ gì nữa, đối đấu với ta ư, ngươi còn kém xa lắm!

Sau mười phút ngắn ngủi, Tiêu Hoằng dẫn đầu Thích Khách Mình, chậm rãi xuất hiện bên cạnh khu cảnh giới, một thân áo trắng không nhiễm một hạt bụi, đây cũng là một đặc tính của sợi tơ Kim quan điêu, giống như áo mưa, máu rơi xuống thì cũng sẽ không dính vào quần áo mà lăn xuống.

Chỉ là trên mặt và tay của Tiêu Hoằng thì lại không có may mắn như vậy, trên đó đã dính đầy tiên huyết, các thành viên Thích Khách Mình phía sau thì rõ ràng đã biến thành 1200 huyết nhân, tuy nhiên, ánh mắt bọn họ vẫn rất lạnh lẽo.

Lúc này, Tiêu Hoằng và Chu Bằng đã cách nhau không đến trăm thước.

Tiêu Hoằng tự nhiên rất rõ ràng, Cố Hoành Thần và Chu Bằng đều là chủ mưu, rất nhiều chủ ý âm hiểm đều do Chu Bằng nghĩ ra được, bởi vậy, nhìn thấy Chu Bằng, sự phẫn nộ trong lòng Tiêu Hoằng đã hoàn toàn bốc cháy lên, vẻ bình thản ngày xưa đã không còn sót lại chút gì, biến thành vẻ dữ tợn, giống như một con dã thú.

Có thể nói, nếu không phải lửa giận ngập trời kia, thì Tiêu Hoằng luôn có lực khắc chế rất mạnh, gần như sẽ không như vậy, mà trong đầu Tiêu Hoằng lúc này chỉ còn ký ức về cảnh tượng khi trước, 2000 Bối La chiến sĩ chết oan, 4000 Tây Cương chiến hữu, Đại trưởng giả, Kỳ Kỳ, cùng với những binh sĩ sau khi chết mà tên cũng không có, chết trên hoang mạc, làm đồ ăn cho các đồng đội sống sót kia nữa!

Tất cả những điều này đều do Chu Bằng và Cố Hoành Thần gây nên.

Đối với Tiêu Hoằng, Chu Bằng cũng không có chút e ngại nào, nhìn thấy bộ dáng dữ tợn của Tiêu Hoằng, trên mặt Chu Bằng lại toát ra nét cười cực kỳ thoải mái, dựa theo Chu Bằng lý giải, loại trạng thái này của Tiêu Hoằng là thứ hắn muốn nhìn thấy nhất, lửa giận càng cao, thì thường thường có nghĩa là càng thiếu lý trí, càng dễ dàng xuất hiện sơ hở.

- Tiêu Hoằng, không thể tưởng được ngươi lại có thể thần không hay quỷ không biết mà mò tới đây, ta không thể không thừa nhận, điều nảy có chút nằm ngoài dự kiến của ta, nhưng điều đó thì có thể thế nào đây, kết cục cuối cùng, còn không phải dừng lại tại đây hay sao? Chẳng phải đang đợi bị chúng ta vây giết ư!

Chu Bằng nói rất thoải mái, tràn ngập vẻ khiêu khích.

Tiêu Hoằng không đáp lại, mà hơi nắm chặt nắm tay, có thể nghe thấy xương tay đang phát ra tiếng răng rắc, đôi mắt đỏ như máu đang nhìn chằm chằm vào Chu Bằng.

Đối với bộ dáng như thế của Tiêu Hoằng, Chu Bằng không chút để ý nào, tiếp tục nhẹ nhàng nói:

- Kỳ thật ta thật sự rất khó tưởng tượng ra, ngươi là rốt cuộc là trở về như thế nào, càng không biết ngươi rốt cuộc đã làm gì Hỏa Hồ quân đoàn? Nhưng hôm nay thì giờ chết của ngươi đã tới rồi, lần trước không giết được ngươi, nhưng lần này ngươi không trốn thoát được đâu, Nam Du Quận là thuộc về ta và Cố Hoành Thần!

- Ngươi có thể câm miệng được rồi.

Sắc mặt Tiêu Hoằng trở nên tím đen, quát khẽ một tiếng, sau đó liền khu động Lưu Văn, bước ra một bước, giống như tia chớp lao về phía Chu Bằng!

- Quả nhiên đã bị chọc giận, ngu ngốc!

Hơi nhìn Tiêu Hoằng đang lao tới, Chu Bằng thấp giọng tự nói, sau đó liền khu động Chiến Văn, chuẩn bị chống cự đợt tấn công của Tiêu Hoằng, sau đó sẽ cùng với các binh lính Nam Du xung quanh vây kín Tiêu Hoằng, trong thời gian ngắn nhất, đánh chết Tiêu Hoằng.

Đây cũng là điều mà Chu Bằng muốn nhất trong đầu, dựa theo lý giải của hắn, bằng vào thực lực Ngự Sư cấp bốn của bản thân, không có lý do nào mà không đánh được Tiêu Hoằng cả.

Nhưng mà, gần như ngay khi Chu Bằng vừa mới toát ra bộ dáng quỷ kế đã thực hiện được, hắn lại bất ngờ phát hiện ra, Tiêu Hoằng đã giống như tia chớp tới ngay trước mắt hắn, tốc độ cực kỳ nhanh!

- Điều này... điều này sao có thể được, tốc độ của tên kia làm sao lại nhanh như vậy được?

Chu Bằng thầm kinh hãi, vẻ mặt đắc ý, thoải mái, khiêu khích khi nãy giờ đã đọng lại.

Trên thực tế, điều nảy cũng không có gì là kỳ quái cả, sau nhiều ngày như vậy, Tiêu Hoằng gần như một khắc cũng không ngừng, tiến hành các loại khổ luyện, trái lại thì Chu Bằng dành đại bộ phận thời gian để tính kế người khác, ngồi chơi xơi nước, tính toán xem ai có thể uy hiếp tới mình hay không.

Dưới tình huống Ngự lực ngang bằng nhau, chênh lệch như vậy chính là trí mạng, mà trọng yếu hơn là, Tiêu Hoằng đã học được tinh túy của thích khách từ một Ngự Hồn lão quái là Đại trưởng giả, về mặt Ngự lực độ chính xác, tốc độ, thì Chu Bằng không thể bằng được.

Không để cho Chu Bằng có quá nhiều phản ứng, ngay sau đó, Tiêu Hoằng đã hơi cúi người, đánh từ dưới lên, nắm tay ngưng kết Hàn băng vạn năm cứng rắn đánh vào xương sườn của Chu Bằng, không cho Chu Bằng chút thời gian phản ứng nào.

Trong chớp mắt, Chu Bằng chỉ cảm thấy xương sườn đột nhiên sinh ra một loại chấn động mãnh liệt, dường như xương cốt đã vỡ nát, chỉ là Chu Bằng vẫn mạnh mẽ dùng Ngự lực để hóa giải luồng chấn động mãnh liệt này.

Chỉ là luồng chấn động này được hóa giải, nhưng mà lực trùng kích do nắm tay mang đến lại không thể hóa giải được, chỉ một quyền đã khiến cho hai chân Chu Bằng hơi rời khỏi mặt đất.

Không đợi Chu Bằng có quá nhiều phản ứng, Tiêu Hoằng đã đứng thẳng lên, thu nắm tay lại, sau đó tung ra một cú đấm thẳng, trúng ngay vào giữa mặt Chu Bằng!

Ẩm...

Một quyền này gần như đã bao gồm tất cả phẫn nộ trong lòng Tiêu Hoằng, toàn bộ mũi của Chu Bằng đã trực tiếp bị dập nát, giống như một quả cầu nước bị nổ tung, tiên huyết văng ra khắp nơi, toàn thân Chu Bằng đã trực tiếp bị đánh văng ra ngoài.

Toàn bộ quá trình gần như chỉ mất khoảng 0 phẩy mấy giây mà thôi.

Khi binh sĩ bên cạnh Chu Bằng quay đầu nhìn, thì chỉ thấy thân thể Chu Bằng bị đánh bay ra, trực tiếp đâm vào bảy, tám binh sĩ Nam Du Quận, ngã lăn ra đất!

Không hề nghi ngờ, Tiêu Hoằng đã bộc phát ra sức chiến đấu kinh người, khiến cho tất cả binh lính Nam Du vô cùng kinh ngạc, bọn họ cho ràng Tiêu Hoằng rất có thể sẽ chiến thắng Chu Bằng, nhưng lại không nghĩ tới, Chu Bằng vậy mà lại không hề có năng lực chống cự như vậy.

- Nhanh, nhanh bảo vệ Chu Tướng quân, vây giết Tiêu Hoằng!

Quan tổng chỉ huy của quân đội Nam Du cũng coi như là phản ứng kịp thời, nhanh chóng ra lệnh cho các binh sĩ.

Chỉ là, ngay khi Quan tổng chỉ huy vừa mới tuyên bố mệnh lệnh, bốn phía thân thể Tiêu Hoằng đột nhiên hình thành ba miếng quang văn, ngay sau đó, ba tấm bia một bàng băng đột ngột chui từ dưới đất lên, đồng thời, từ trên trời cũng có vô số bia mộ bằng băng đập xuống mặt đất.

Trong khoảnh khắc, vô số bia mộ bằng băng đã đập nát các binh sĩ Nam Du bên cạnh Tiêu Hoằng, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp bốn phía Tiêu Hoằng.

Chu Bằng đang nằm cách đó không xa, bị một quyền của Tiêu Hoằng đánh trúng, đầu óc có chút mê man, xương mũi đã không thấy đâu nữa, trên mặt dường như đã bị đánh cho bằng phảng, vô cùng đau nhức khắp người!

Mãi cho đến hiện tại, Chu Bằng còn không thể tưởng tượng nổi, thực lực của Tiêu Hoằng lại đạt tới cảnh giới khủng bố như vậy, trong những ngày mà Tiêu Hoằng mất tích thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây là nghi vấn vẫn đang quẩn quanh trong lòng Chu Bằng.

Tuy nhiên, đối mặt với các tấm bia mộ bằng băng đang từ trên trời đánh xuống, Chu Bằng vấn ra sức khôi phục một chút lý trí, dùng hết khí lực để thông qua Chiến Văn, khu động ra một cái Ngự lực phòng hộ thuẫn hình trừng màu đỏ!

Chỉ là Chu Bằng đã bị Tiêu Hoằng đánh trọng thương, nên cường độ của Ngự lực phòng hộ thuẫn này rõ ràng đã yếu nhược đi rất nhiều, các bia mộ bằng băng oanh kích lên trên bề mặt, trong nháy mắt đã khiến cho phòng hộ thuẫn xuất hiện vô số vết rạn.

Nhưng mà, đây vẻn vẹn chỉ là một sự khởi đầu, ngay khi bia mộ bằng băng kia vừa mới oanh kích lên tấm thuẫn bằng Ngự lực, một rừng băng xung quanh Tiêu Hoằng bỗng nhiên toàn bộ nổ tung.

Ẩm...

Cùng với một tiếng vang đinh tai nhức óc, các khối băng sắc bén bốn phía thân thể Tiêu Hoằng lúc này đã như những lưỡi đao, cắt qua các binh sĩ, trong lúc nhất thời, tay chân cụt, đứt, máu tươi văng tung tóe khắp nơi.

Các binh lính Nam Du đang hùng hổ lao tới vây giết Tiêu Hoằng thì đều cùng lúc mất mạng, thi thể bay ra khắp nơi, trên bãi đất trống xung quanh Tiêu Hoằng, ngoài Chu Bằng ra, đã không còn người nào khác tồn tại, trên một mảnh đất trống to như vậy, các vụn băng màu tím đã hoàn toàn phủ kín trên mặt đất đầy lỗ thủng này.

Giờ phút này, Chu Bằng cách Tiêu Hoằng không đủ mười thước, Ngự lực thuẫn hoàn toàn vỡ vụn, trên người đầy vết thương, đang hấp hối, hai mắt suy yếu tràn ngập vẻ hoảng sợ nhìn Tiêu Hoằng, theo bản năng lui về phía sau từng chút một.

Sức chiến đấu mà Tiêu Hoằng bày ra, căn bản không phải là Chu Bằng vốn hàng năm đều ngồi trong văn phòng, có thể sánh được.

Thời điểm này, nét mặt Tiêu Hoằng vẫn rất dữ tợn, chậm rãi nâng cánh tay lên, các vụn băng màu tím bốn phía thân thể Tiêu Hoằng trong nháy mắt đã giống như nước sôi, bắt đầu trở nên rung động, đồng thời dường như có sinh mệnh, chậm rãi tụ tập cùng một chỗ.

Vù... vù... vù...!

Sau một lát, một cơn lốc bằng vụn băng cao tầm hai mươi thước đột nhiên hình thành, su đó cuốn về phía khu cảnh giới của căn cứ trung tâm Nam Du mà giết chóc.

Đây chính là kỹ năng của Hàn Võ mà Tiêu Hoằng nắm giữ khi đạt tới Ngự Sư cấp bốn, tên là Băng Chi Cụ Phong, chỉ là cơn lốc này cũng không phải là do không khí tạo thành, mà là từ các vụn Hàn băng vạn năm tạo thành, bên trong còn có chứa vô số khối băng sắc bén như lưỡi dao, đang mãnh liệt xoay tròn, quả thực chính là một cái máy xay thịt!

Những nơi nó đi qua, các binh lính Nam Du không kịp né tránh thì đều ngay lập tức bị xé thành mảnh nhỏ, trở thành các vết đỏ loang lổ trong Băng Chi Cụ Phong màu kia.

Gần như chỉ sau vài giây ngắn ngủi, ba cơn lốc như vậy đã sinh ra giữa Tiêu Hoằng và khu cảnh giới, cuốn thành ba con đường, mà ba cơn lốc này lao tới đánh nát một đống kiến trúc kim loại to lớn, thì mới tan rã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play