Màn đêm chậm rãi hạ xuống, giống như một tấm lụa mỏng màu đen, bao phủ Mặc Hoằng Thành vào bên trong.
Trước trưởng giả đại sảnh, ước chừng 1000 người đã bị Tiêu Hoằng giết hại, hầu như không còn kẻ nào sống sót cả, các thành viên Thích Khách
Mình đã bắt đầu sửa sang lại phế tích này, Bối La quân đoàn thì bắt đầu
công tác của mình.
Giờ phút này, Tiêu Hoằng đang ngồi xếp bằng trên sàn trưởng giả đại
sảnh, nơi này được bày cỡ mười mấy thi thể, bao gồm cả Đại trưởng giả.
Tổn thất thấp như vậy, hoàn toàn là do Đại trưởng giả dùng sinh mệnh để bảo vệ mọi người.
Toàn thân Tiêu Hoằng phủ đầu máu, hắn chau mày, bàn tay hơi chút thô
ráp đang nắm lấy “Lân Kim”, không ngừng tạo hình trên Tái thạch, sau đó
rót Ma văn dịch vào, cuối cũng là kích hoạt.
Sau khi khu động, một đóa hoa màu trắng thánh khiết chậm rãi nở ra,
nhẹ nhàng đung đưa, sau đó Tiêu Hoằng liền đặt Ma Văn hình ánh hình đóa
hoa màu trắng này bên cạnh thi thể của Kỳ Kỳ.
Hiện giờ bốn phía thân thể Kỳ Kỳ đã có bảy tám cái Ma Văn hình ảnh có chứa đóa hoa màu trắng, nhìn thoáng qua thì giống như Kỳ Kỳ đang nằm
giữa một biển hoa, mà Tiêu Hoằng vẫn tiếp tục nhíu mày, tiến hành chế
tạo thêm.
- Chủ tử, thời gian không còn sớm, ngài đi nghỉ ngơi sớm đi.
Trên cánh tay Ngả Nhĩ Văn quấn một dải lụa trắng, bước vào trong trưởng giả đại sành, nhẹ giọng nói.
- Dựa theo Lạc Đan Luân tập tục, tối nay ta là người túc trực bên
cạnh linh cữu, các ngươi đi về trước đi, nhớ kỹ tăng cường cảnh giới.
Tiêu Hoằng không nhìn Ngả Nhĩ Văn, nhẹ giọng phân phó, nước mắt đã khô, chỉ còn lại đau thương và vẻ bất khuất.
- Vâng, chủ tử.
Ngả Nhĩ Vãn nhẹ giọng đáp một tiếng, liền lẳng lặng lui ra ngoài.
Giờ khắc này, toàn bộ Mặc Hoằng Thành đã không tiếng cười nữa, tất cả mọi người đều vô cùng trầm mặc, chỉ có bóng đêm khôn cùng đang phủ
xuống, vào sáng sớm, chuyện gì sẽ diễn ra tiếp đây?
Cùng lúc đó, trải qua một trận chiến đấu quên mình, Hà Long cũng đã
quay về tới phòng mình, đóng cửa phòng lại, vẻ mặt vốn trầm tĩnh rốt cục hiện lên một chút khác thường, bắt đầu nhe răng nhếch miệng, sau đó
ngay lập tức cởi áo ra.
Nhưng lúc này, Hà Long lại có thể nhìn thấy rõ ràng, chỗ bả vai mà
khi trước đã bị Đại trưởng giả vỗ vào, lúc này đã phòng lên một cái bọc
lớn bằng cái chén, có màu xanh, thỉnh thoảng còn có thể thấy ánh sáng
màu xanh hiện lên.
Mà cái bọc nhỏ này khiến cho Hà Long cảm thấy vô cùng nóng rát, cực kỳ khó chịu.
- Đây rốt cuộc là cái gì vậy?
Hà Long nhìn vào cái bọc nhỏ này, không kiềm được phát ra tiếng nghi
hoặc, thử dùng tay chạm vào một chút, đau đớn đến tận xương.
Tiêu Hoằng là Dược sư thì phải? Hay là để hắn nhìn một cái? Quên đi.
Hà Long âm thầm tự nói, sau đó liền tiến vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn tắm lớn.
Bên ngoài Mặc Hoằng Thành, chỗ chiến trường thảm thiết kia, 200 binh
sĩ Bối La phụ trách cảnh giới thì tâm tình cũng rất trầm trọng, trong
tay nắm lấy quang văn, bắt đầu dọn dẹp chiến trường, điều duy nhất phải
làm chính là tháo các Chiến Vãn quá giá và Văn Khí trên người Hỏa Hồ
binh sĩ xuống, cũng xử lý các thi thể tại đây.
về phần bên cạnh khu rừng, 56 nhân viên công tác Cụ Phong Hào thì đã chia nhau ra, lần lượt tiến vào trong tám chiếc Ma Văn hạm.
Bọn họ đều là nhân viên công tác đầy kinh nghiệm trong Ma Văn chiến
hạm, bởi vậy, đối với bố trí trong Ma Văn hạm thì đều rõ như lòng bàn
tay.
Trải qua liên tiếp thí nghiệm tất cả bộ phận trong hạm thể đều bình
thường, về phần Ma Văn chiến hạm, chỉ bằng vài người bọn họ mà muốn phát huy ra uy lực của tất cả trọng pháo trên Ma Văn chiến hạm thì hiển
nhiên là không quả thực thế, nhưng nếu chỉ cần mờ Ma Văn chiến hạm ra,
thì một tổ tám người này cùng hoàn toàn không có vấn đề.
Đảo mắt, thời gian đã tới sáng sớm, trong trưởng giả đại sảnh đã có
vô số Ma Văn hình ảnh chứa các bông hoa trắng muốt, được đặt trên nền
nhà, mà Tiêu Hoằng thì vẫn hờ hững ngồi tại đó, y như ngày hôm qua.
Hơi ngẩng đầu, thấy một tia nắng chiếu vào mắt, Tiêu Hoằng không được kiềm lấy tay che lại.
Sau đó hắn mới ôm hộp gỗ mà Đại trưởng giả đưa cho, không nói một
lời, đứng lên rồi đi ra ngoài, sau đó vô cùng cung kính đóng cửa trường
giả đại sảnh lại.
Bước trên đường phố, lúc này tất cả mọi người đều tới đay, dường như
đều đang dùng ánh mắt mong được nhìn Tiêu Hoằng, Đại trưởng giả đã hoàn
toàn giao Thích Khách Mình cho Tiêu Hoằng, đồng thời cũng có ý là tất cả mọi người trong Mặc Hoằng Thành đã được giao cho Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng hơi nhìn bốn phía một cái, cũng không có lên tiếng, cứ như vậy mà yên lặng quay về phòng.
Đứng trước gương, giờ phút này vết máu trên mặt hắn đã hoàn toàn bị
hong khô, mà bộ long giáp đã làm bạn với Tiêu Hoằng nhiều năm đã vỡ vụn
phần bả vai, các chỗ khác thì cũng xuất hiện vô số vết rách, trên cơ bản coi như đã hoàn toàn bị hỏng.
Tháo chiếc hộ giáp cực kỳ tàn tạ này xuống, Tiêu Hoằng liền yên lặng bước vào phòng tắm, rửa sạch máu trên người.
Nhìn dòng nước lạnh lẽo đang rửa sạch thân mình, thần sắc Tiêu Hoằng vẫn có vẻ như đang suy ngẫm gì đó.
Vẻ bi thương trong hai mắt đã dần dần hiện lên một chút lãnh khốc.
Kéo thân hình mỏi mệt ra khỏi phòng tắm, Tiêu Hoằng liền đi tới trước hộp gỗ mà Đại trưởng giả đưa cho hắn, mở ra, bên trong chính là chiến
bào của Thích Khách Minh, không, phải nói là của Tống Táng kỵ sĩ đoàn,
là chiến bào của quan chỉ huy tối cao.
- Có lẽ, đây là cái gọi là số mệnh, nếu muốn thoát khỏi, chỉ có thể đấu tranh, sống sót...
Tiêu Hoằng thì thào tự nói, sau đó chậm rãi vươn tay lấy ra chiến
bào, từ từ mặc lên trên người, trường bào màu trắng, quần dài cũng màu
trắng, giày da màu xám, đai lưng màu xám, còn có dây đai chéo vai màu đỏ như máu, được khảm kim loại kia nữa, trên bề mặt có đồ đằng hình đầu
chim ưng.
Bao tay bằng vù ti màu đen, nhưng chỉ có một chiếc bên tay phải, bởi
vì một chiếc khác thì Đại trưởng giả còn chưa kịp chế tạo, điều này
dường như cũng tượng trưng cho sự tiếc nuối trong đời của Tiêu Hoằng.
Đeo đai lưng giống cánh ưng lên, khoác lên người túi Ma Văn, đeo Tập
Tố chiến đao và thanh chùy thủ mà phụ thân lưu lại lên người, Tiêu Hoằng hơi quay đầu, nhìn vào trong gương, đầu bạc, áo trắng, trên vạt áo có
hai đường cong độc đáo màu đỏ uốn lượn xuống dưới, kéo dài tới chỗ đai
lưng, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
- Đại trưởng giả, đây là bộ dáng mà ngài hy vọng nhìn thấy hay sao?
Tiêu Hoằng thì thào tự nói, sau đó từ từ đội chiếc mũ liền áo lên
trên đầu, cùng lúc này, trên người hắn phát ra một cô khí thế, một ngọn
lửa báo thù.
Hơi xoay người, Tiêu Hoằng liền cầm một mũi tên Ma Văn nỏ, đi tới
trước ban công, sau đó tiện tay bắn thẳng mũi tên Ma Văn nỏ lên trời,
trên không trung lập tức hình thành một vệt lửa sáng chói, đây chính là
tín hiệu tập họp.
Nửa tiếng sau, ước chừng 5000 người trong Mặc Hoằng Thành và thành
viên Thích Khách Mình đã tập trung đủ trên con đường trước mặt Tiêu
Hoằng, hơi ngẩng đầu, nhìn Tiêu Hoằng đang mặc trang phục của Tống Táng
kỵ sĩ đoàn, đứng trên ban công.
Không thể nghi ngờ, Tiêu Hoằng trang bị như vậy dường như đang tỏ rõ
một điều, Tiêu Hoằng đã buông tha thân phận khi xưa, bắt đầu gánh vác
trách nhiệm của bản thân mình
- Đại trưởng giả đã chết, điều này đối với mỗi người mà nói, thì đều
là một nỗi đau khôn xiết, chúng ta đã mất dị một cây cột trụ, nhưng các
con dân Lạc Đan Luân, trong lòng chúng ta đang bất khuất, chúng ta sẽ
không bị bất kỳ khó khăn nào làm cho gục ngã, chúng ta bất tử bất diệt,
chúng ta sẽ chiến thắng tất cả khó khăn, bước trên con đường báo thù,
chúng ta là các lão ưng giương cánh, sớm hay muộn cùng có một ngày bay
lên như diều gặp gió, chỉ cần trong lòng chúng ta có tin niệm bất khuất!
Tiêu Hoằng nói từng chữ một, giọng điệu trầm trọng chưa từng thấy, dần trở nên cao vút lên, giống như một loại bi phẫn.
Tất cả mọi người đều không nói gì, chi lẳng lặng nhìn Tiêu Hoằng,
trong mắt tràn ngập tín nhiệm, bọn họ không biết thân phận sau lưng Tiêu Hoằng, nhưng Tiêu Hoằng đã mang đến cho bọn họ sự thay đổi, đồng dạng
cũng là người kế thừa mà Đại trưởng giả đã chọn, giờ khắc này, bọn họ
tin chắc rằng Tiêu Hoằng có thể dẫn dắt bọn họ đi tiếp, thậm chí trở nên cường đại hơn.
- Nơi này đã không thể tiếp tục dừng lại nữa, nguyên nhân chính là
chúng ta đã bị phát hiện, ở lại đây thì chắc chắn còn có thể gặp phải
các địch nhân khác, mặt khác, nơi này là chỗ phong bế, căn bản không
thích hợp cho chúng ta phát triển, ta đã tìm cho các ngươi một ngôi nhà
mới, hơn nữa không lâu sau, hay tin tưởng ta, chúng ta sẽ có một mảnh
đất của chính mình.
Tiêu Hoằng nói xong, liền chậm rãi hướng ánh mắt về phía Ngả Ôn bên dưới ban công, nét mặt nghiêm túc, nói:
- Ngả Ôn, ở An Ni Á Vương Quốc, sáng lập một tòa thành thị, hẳn là không có vấn đề gì chứ?
- Chỉ cần lão đại nguyện ý, thì sẽ rất dễ dàng, hơn nữa An Ni Á Vương Quốc giữ vị trí trung lập giữa các nước, nhận được Thái Qua bảo hộ, tạm thời có thể được coi là chỗ an toàn.
Ngả Ôn đáp.
- Như vậy là được rồi, hai ngày sau, ta sẽ mang các ngươi rời khỏi
nơi này, tám chiếc Ma Văn hạm kia chính là công cụ để chúng ta rời đi
nơi này.
Tiêu Hoằng ra quyết định, tuy rằng vẫn mang vẻ bi thương, nhưng giọng điệu vẫn rất quả quyết.
Trên thực tế, đây cũng là con đường tốt nhất mà Tiêu Hoằng có thể chọn cho Mặc Hoằng Thanh.
- Ngoài ra, 200 binh sĩ Bối La và nhân viên công tác Cụ Phong đã từng xuất sinh nhập tử cùng ta, từ giờ khắc này, toàn bộ các ngươi gia nhập
Thích Khách Mình, bỏ đi thân phận Phục Thản Đế Quốc kia đi, trở nên
giống như ta.
Tiêu Hoằng hướng ánh mắt về phía các binh sĩ Bối La, trầm giọng nói.
- Vâng, chủ tử.
Binh sĩ Bối La đồng loạt cúi người xuống đáp, không hề xưng hô Tiêu
Hoằng là Trưởng quan nữa, cũng không còn chào Tiêu Hoằng theo nghi thức
quân đội, mà dựa theo di chỉ của Tống Táng kỵ sĩ đoàn, bọn họ là binh
lính của Tiêu Hoằng, nhưng còn hơn cả binh sĩ, họ còn là tay chân của
Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng là chủ tử duy nhất của bọn họ, không nghe lệnh từ bất kỳ kẻ nào khác.
Trên thực tế, binh sĩ Bối La có thể đi theo Tiêu Hoằng đến hiện tại,
thì cũng cam tâm tình nguyện làm như vậy, điều này không chi do Tiêu
Hoằng có uy nghiêm, mà là do đã cùng nhau đồng cam cộng khổ tới tận bây
giờ mang đến, đó là một tình cảm cực kỳ sâu nặng.
Sau đó Tiêu Hoằng không nói gì nữa, chỉ hơi ngẩng đầu, nhìn lên bầu
trời, các đám mấy đang trôi, viên tinh cầu màu vàng đất này tin Tiêu
Hoằng còn có tính toán khác, tuy nhiên, trước mắt chỉ có thể để cho nó
nằm tại vùng tinh vực không xác định này mà thôi.
Khi tới buổi chiều, có lẽ là trời cao thương xót, có lẽ là đại địa
khóc than, trên bầu trời vốn sáng sủa của Mặc Hoằng Thành, bỗng nhiên có cơn mưa phùn kéo đen, lâm râm không dứt.
Ở trung tâm sân huấn luyện, thi thể: của Dại trưởng giả, Kỳ Kỳ, thậm
chí là những người gặp nạn khác, bao gồm thi thể binh sĩ Bối La chết
trong sa mạc, đều được đặt giữa sân huấn luyện, bên dưới các thi thể là
củi khô và một khối mỡ linh thú, dừng để hỏa thiêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT